Vụng Trộm Yêu Anh

Chương 8: Nghĩ cũng hay thật!



Editor: Min


Beta: Doãn Uyển Du


Trong phút chốc bên tai có tiếng gió.


Không âm thanh không hơi thở cứ thế thổi tới, trộn lẫn thêm chút mùi hương thuốc lá nhạt nhẽo. Ánh nắng rơi trên người anh, hình ảnh một người nào đó nhiễm chút màu vàng kim, càng thêm mấy phần nhu hòa.


Hai tháng không gặp, tóc Đoàn Gia Hứa bị cắt ngắn một chút. Cũng không biết có phải là do ảo giác của Tang Trĩ hay không mà anh dường như còn cao hơn trước, nhưng lại có vẻ không có biến hóa gì lớn.


Vẫn cứ tùy tiện phóng túng như trước, vẫn cứ chói mắt như vậy.


Trái tim Tang Trĩ nhảy lên từng nhịp từng nhịp.


Cô vậy mà chỉ bởi vì những lời này của anh lại có cảm giác chột dạ, vì bị đâm trúng tâm tư. Phảng phất như cô thật sự đang làm chuyện trái với lương tâm, bất an đến mức ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt chỗ nào, sống lưng không tự chủ mà thẳng tắp.


Nửa ngày sau cô cầm lấy con thú bông nhét vào trong tay anh, thấp giọng nói: "Em không biết đó là của anh."


Tang Trĩ cúi đầu, có chút co quắp dời ra bên ngoài một bước.


Không nghe thấy tiếng đáp lại của anh, cô liền chỉ chỉ vào rương sách phía sau đuôi xe, đứng đắn mà giải thích: "Em tới đây là để giúp anh hai em chuyển ký túc xá, nhìn thấy trong xe có cái gì thì muốn giúp anh ấy mang lên một ít."


Lại chờ thêm mấy giây nữa anh vẫn không có nói một lời nào.


Tang Trĩ chần chừ một lúc lại bổ sung thêm một câu: "Nếu như biết con búp bê đó là của anh, em sẽ không cầm giúp anh đâu."


Mặt mày Đoàn Gia Hứa giật giật, đứng lên, nghi ngờ lặp lại một lần nữa: "Nếu biết là của tôi thì sẽ không cầm giúp?"


Tang Trĩ lập tức gật đầu: "Tuyệt đối không cầm."


"Còn tuyệt đối không cầm nữa?" Âm thanh Đoàn Gia Hứa lười nhác, ngữ khí mang theo chỉ trích: "Cô bé, em có lương tâm hay không hả."


"..."


Cầm giúp anh thì anh nói cô là tên trộm, mà không cầm giúp thì bảo cô không có lương tâm.


Người con trai này, so với ông trời còn dễ thay đổi hơn.


Đoàn Gia Hứa lại nói: "Tôi giúp em một việc lớn như vậy, mới đó thôi mà đã không còn nhớ rõ rồi?"


Lời vừa nói ra, bất mãn trong lòng Tang Trĩ lập tức tan biến hơn một nửa, ngập ngừng nói: "Nhớ kỹ ạ."


"Vậy mà còn không chịu đối xử tốt với tôi một chút?"


Tang Trĩ liếc mắt nhìn anh một cái không nói gì.


Đoàn Gia Hứa khẽ cười một tiếng, không đùa cô thêm nữa, đem con búp bê kia cho cô: "Thích thì cầm mà chơi."


Tay phải Tang Trĩ giật giật, đột nhiên nhớ lại câu nói vừa mới thốt ra của anh "Để mắt tới tôi". Trong phút chốc cô thu tay về không có lá gan cầm con búp bê.


"Không muốn?" Đoàn Gia Hứa thu hồi lại: "Vậy tôi ném đi?"
Tang Trĩ dùng một chút mới nhận lấy.


Đoàn Gia Hứa không khỏi cảm thấy có chút nuồn cười: "Muốn thì lấy, cô bé nhỏ như em sao lại khó chịu như vậy."


Nghe vậy Tang Trĩ liền bất mãn: "Anh vừa mới nói em là tên trộm."


"Tôi chỉ đùa với em." Đoàn Gia Hứa đem chồng sách bên trong xe ra ngoài, dùng một cái tay khác đóng lại cốp xe: "Đi thôi, lên lầu."


Tang Trĩ đi theo anh không nói chuyện.


Đoàn Gia Hứa nhìn điện thoại, sau đó hỏi: "Lại không vui nữa rồi?"


Tang Trĩ giữ nguyên yên lặng như trước.


Đoàn Gia Hứa: "Đền cho em con búp bê có được hay không?"


Tang Trĩ ngay thẳng nói: "Con búp bê này rất xấu."


"Xấu sao?" Lông mày của Đoàn Gia Hứa nhướn lên nghiêng mắt nhìn: "Cũng tạm được."


"Vì sao anh lại mua nó?"
"Không phải mua." Đoàn Gia Hứa nghĩ nghĩ, cũng không quá để ý nói: "Quên là ở đâu rồi."
Tang Trĩ cảm thấy hình như có chút hiểu ra: "Anh ơi, đây là của người khác tặng anh sao?"


Đoàn Gia Hứa: "Ừm, hình như là vậy."
Tang Trĩ mất hết cả hứng thú: "Vậy em trả lại cho anh đó."


"Không thích?" Đoàn Gia Hứa đưa tay về phía cô: "Vậy đưa đây, tôi lấy lại vậy."


Tang Trĩ trầm mặc trả lại.


Đoàn Gia Hứa hỏi: "Cặp có nặng lắm không?"
Tang Trĩ: "Cũng được."


Đoàn Gia Hứa lại hỏi tiếp: "Một lát phải trèo lên lầu năm, đi nổi không?"


"Đương nhiên có thể. Em đã mười ba tuổi rồi, không phải là ba tuổi." Tang Trĩ nhíu mày, anh cứ như xem cô là con nít mà quan tâm vậy, "mà nếu như em không thể leo lên lầu năm như lời anh nói, chẳng lẽ anh muốn cõng em hay sao?"


Đoàn Gia Hứa từ trên xuống liếc cô một cái, giật giật khóe môi: "Cũng không phải là không được."


Tang Trĩ: "Anh nghĩ hay thật."


Đoàn Gia Hứa tạm ngừng, đột nhiên lại cười ra tiếng: "Tôi nghĩ như vậy thì hay lắm sao?"
Tang Trĩ mấp máy môi: "Vốn là vậy mà."


"Đi nào." Đoàn Gia Hứa im lặng ngầm thỏa hiệp thừa nhận: "Tôi nghĩ đúng là hay thật đấy."


Con búp bê kia bị anh đặt trên chồng sách, diện tích không xem là nhỏ, thân hình lại có chút xiên vẹo nhìn qua rất dễ thấy. Tang Trĩ nhìn lại nhiều lần, rất nhanh rủ mí mắt xuống thu lại tầm mắt.


Chiều ngang của cầu thang không nhỏ, nhưng người lên người xuống cũng rất nhiều.


Sợ cô bị chen lấn nên Đoàn Gia Hứa đi ở phía trước, để cô đi ra phía sau mình.


Hai người yên lặng đi đến lầu năm.


Thể lực của Tang Trĩ không được tốt lắm, lúc lên gần tới nơi đã thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Leo lên cái bậc thang cuối cùng, cô vịn tường ngồi xổm trên mặt đất, cả người đều hiện lên dáng vẻ không thể đi nổi được nữa mà nói: "Không được, em phải nghỉ ngơi một lúc."


Đoàn Gia Hứa nhìn cô hai giây: "Được, một giờ sau tôi đến đón em."
"..."


Tang Trĩ lập tức bắt lấy đùi phải của anh như đang chơi xấu: "Em chỉ nghỉ một lát làm gì mất tới một giờ chứ."


Đoàn Gia Hứa truê chọc: "Cô bé, thể lực của em quả thật quá kém."


Tang Trĩ phản bác: "Rõ ràng là trường học của các anh keo kiệt, ngay cả thanh máy cũng không chịu xây."


"Tổng cộng có sáu lầu, xây thang máy cái gì?"


Tang Trĩ nói thầm: "Vậy thì anh đúng là quá xui xẻo, tổng cộng có sáu lầu thì đã ở lầu năm rồi."


"Được rồi, đi lên thôi." Đoàn Gia Hứa lại nhìn điện thoại một lát nói: "Ngồi xổm một hồi sẽ bị tê chân."


Nhìn qua thì có vẻ như anh đang rất gấp gáp.


Lần này Tang Trĩ nghe lời đứng dậy, hai người thuận thế đi vào hành lang.


Tang Trĩ đi theo phía sau anh, tò mò nhìn bốn hướng.


Cả hai nhanh chóng đi đến phòng 525.


Cửa không khóa, Đoàn Gia Hứa trực tiếp đẩy cửa đi vào, đem chồng sách đặt lên trên cái bàn gần cánh cửa nhất.


Tang Trĩ chậm rãi đi vào, quay đầu nhìn lại vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tang Diên.


Giường của Tang Diên và Đoàn Gia Hứa đối diện nhau. Lúc này anh ấy ngồi trên ghế, chân dài khoác lên trên bàn nhàn hạ uống nước: "Anh em tốt, vất vả rồi."


Cái tư thế lúc này của anh ấy thực sự rất muốn ăn đòn.


Tang Trĩ bất mãn nói: "Vậy mà anh còn nói là không rãnh xuống đón em."


Sắc mặt Tang Diên còn không thèm thay đổi nói: "Đúng vậy mà, vừa mới thu dọn xong, anh chỉ vừa ngồi xuống nghỉ một lát thôi."


Nghe được âm thanh khác, một nam sinh mập mạp từ giường tầng trên ló cái đầu ra: "A, đây là em gái của Tang Diên sao?"


Tang Trĩ gật đầu: "Chào anh ạ."


Một nam sinh khác từ ban công đi vào: "Con mẹ nó, em gái nhỏ thật đáng yêu."


Tang Diên vặn nắp bình lại, ném bình nước trong tay qua: "Đừng có nói tục."


Nam sinh nhanh nhẹn tiếp lấy cái bình ném lại cho anh ấy: "Cậu đang muốn giáo dục ai đây, bình thường cậu chẳng phải cũng nói..." nói chưa hết câu, anh ta đột nhiên kịp thời phản ứng được, cười hì hì nói: "À, anh lanh mồm lanh miệng quá. Em gái nhỏ đừng học theo nhé."


Tang Trĩ yên lặng gật đầu.


Ánh mắt của cô chuyển đến thân hình Đoàn Gia Hứa, rất nhanh lại hạ mi xuống.


Đoàn Gia Hứa thu dọn lại một chút đồ còn trên bàn, sau đó kéo cài ghế của mình đến bên cạnh Tang Diên. Khóe miệng của anh cong lên một đường cong nho nhỏ, học người nam sinh ban nãy mà gọi cô, ngữ khí vô cùng cà lơ phất phơ: "Em gái nhỏ, ngồi ở đây."


Tang Trĩ thấp giọng "Vâng" một tiếng.


Sau đó, Đoàn Gia Hứa đi vào nhà vệ sinh.


Ký túc xá nhỏ hẹp ngay lập tức nháo nhào ầm ĩ. Tang Trĩ đại khái cũng biết rằng người nam sinh mập mạp gọi là Tiền Phi, còn người vừa nói tục là Trần Tuấn Văn. Cả hai đều rất thân thiện, nói chuyện cũng rất sôi nổi.


Quan hệ của Tang Diên và bọn họ dường như cũng không tệ. Anh ấy ngồi bên cạnh vừa bấm điện thoại vừa cùng bọn họ nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên sẽ đối đáp vài câu.


Hai người họ trò chuyện một chút, đã định luôn tối nay ra ngoài ký túc xá ăn đồ nướng. Còn muốn mang theo cả Tang Trĩ cùng đi.


Không bao lâu sau Đoàn Gia Hứa từ nhà vệ sinh đi ra. Anh đổi cái áo khác, không có nói chuyện phiếm với đám người trong phòng, kéo ngăn kéo bàn ra lấy cái túi.


Trần Tuấn Văn nhìn về phía anh, tí tửng cười nói: "Lão Hứa, vừa dọn dẹp xong rồi, một lát đi ăn lẩu với bọn này đi."


"Tối nay?" Đoàn Gia Hứa lắc đầu: "Các cậu đi đi, tôi có một chút chuyện riêng."


Tang Trĩ lập tức nhìn về phía anh.


Tiền Phi nói: "Cậu đi đâu làm gì? Không lẽ cậu có bạn gái sao? Tuyệt đối không thể! Cả đấm chúng ta trong ký túc xá này chính là một thể! Nếu cậu muốn tìm bạn gái, thì tìm giúp tôi trước đã."


Trần Tuấn Văn tranh với cậu ta: "Không được, tìm giúp tôi trước."


Tiền Phi: "Tôi không cần điều kiện gì đâu, tính tình đừng quá khác với tôi là được."


Trần Tuấn Văn: "Là nữ đều được."


Tiền Phi: "Nam cũng được luôn."


"..."


Tang Trĩ nhìn chằm chằm bọn họ, đột nhiên thốt lên: "Các anh không phải đang theo đuổi anh hai của em sao?"


Tang Diên: "..."


Trần Tuấn Văn trưng ra một mặt hoảng sợ nhìn sang: "Em gái nhỏ, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì tuyệt đối không được nói linh tinh."


Tiền Phi từ trên giường ngồi dậy, có vẻ như đang thật sự xem sét Tang Diên, sờ sờ cái cằm nói: "Nhìn qua thì, Tang Diên xác thực nhìn rất mi thanh mục tú(*)."


(*) lông mày xanh, đôi mắt đẹp.


Tang Diên nhéo nhéo thái dương: "Hai cậu cút ngay cho tôi."


Đoàn Gia Hứa ở một bên im lặng cười, đeo cái túi lên lưng đi ra ngoài: "Tôi đi trước, các cậu cứ nói chuyện đi." Đi được vài bước, anh đột nhiên nhớ tới cái gì đó quay đầu lại vuốt vuốt cái đầu của Tang Trĩ: "Con búp bê kia, nếu muốn thì cứ lấy về chơi."


Nói xong thì đi khỏi ký túc xá.


Trần Tuấn Văn thở dài: "Vậy chúng ta cũng ra ngoài thôi."


Tiền Phi: "Được, tôi cũng đói bụng rồi."


Tang Diên nhìn về phía Tang Trĩ: "Quỷ nhỏ, em có muốn đi ăn lẩu không?"


Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, lắc đầu: "Em về nhà."


"Ăn cái khác thì sao?" Tang Diên vặn lông mày: "Ăn xong anh đưa em về."


Tang Trĩ lại lắc đầu.


Tang Diên không còn tính nhẫn nại nữa, đứng dậy nói: "Em tự cân nhắc đi, anh đi vệ sinh."


Tang Trĩ cũng yên lặng đứng lên, đem cái ghế của Đoàn Gia Hứa kéo trở về vị trí của anh. Sau đó, cô chú ý tới con búp bê bên trên cái bàn của anh, tuy hơi do dự nhưng vẫn cầm lên, trong lòng có chút buồn bực.


Tiền Phi mang giày vào, nhìn thấy hành động của Tang Trĩ, vô thức nói: "Món đồ chơi này Đoàn Gia Hứa không vứt đi sao? Cậu ta có trúng độc không vậy?"


Nghe nói vậy, Trần Tuấn Văn cũng ngước mắt nhìn: "Hình như cậu ta để trên giường để trang trí thì phải."


Tiền Phi: "Để cái này bên cạnh lúc ngủ, không cảm thấy rất đáng sợ sao?"


Tang Trĩ dùng sức vuốt con búp bê, lấy hết dũng khí vờ tỏ vẻ tò mò hỏi: "Đây là bạn gái của anh Gia Hứa tặng ạ?"


Trần Tuấn Văn lập tức nói: "Bạn gái cái gì, cậu ấy làm gì có thời gian mà đi kiếm bạn gái."


Tiền Phi: "Đúng vậy đó, bận bịu không khác gì cẩu."


Trần Tuấn Văn: "Nhưng vì sao tôi thong thả thế này mà vẫn không có bạn gái."


"Còn hỏi tại sao? Bởi vì cậu xấu." Tiền Phi nhìn con búp bê trong tay Tang Trĩ, nghĩ nghĩ, "Con bép bê này hình như là Đoàn Gia Hứa tham dự cái chương trình tranh tài gì đó được thưởng, tôi nhớ được như vậy."


Trần Tuấn Văn: "Đúng vậy, đó là học kỳ trước."


Nghe vậy, lực đạo trong tay Tang Trĩ nới lỏng lại, nhẹ nhàng thở hắt ra.


Trong ký túc xá có hai nhà vệ sinh. Có thể là bởi vì có Tang Trĩ ở đây, nên Trần Tuấn Văn và Tiền Phi không thay đồ trong phòng, cầm lấy quần áo cùng chen chúc trong một phòng vệ sinh nhỏ mà thay.


Tang Trĩ nhìn chằm chằm con thú bông trong tay, yên lặng kéo mở khóa túi sách, nhét nó vào trong.


Tang Trĩ uốn cong khóe môi mà kéo khóa lại.


Sau một lát, Tang Diên và hai người kia đồng thời từ nhà vệ sinh đi ra.


Lần này Tang Trĩ thật sự có cảm giác như một tên trộm. cô lập tức quay lưng lại ra vẻ bình tĩnh đi đến chỗ Tang Diên.


Tang Diên giật tờ khăn giấy ra xoa tay, hỏi: "Đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Tang Trĩ: "Em về nhà ăn."


Tang Diên gật đầu: "Vậy được, anh đưa em về nhà."


.......


Mười giờ tối.


Đoàn Gia Hứa quay trở lại ký túc xá.


Trần Tuấn Văn và Tiền Phi đang ngồi trước bàn máy tính chơi game, bên miệng điên cuồng kêu gào chém chém giết giết. Tang Diên nằm trên giường không nhúc nhích. Nghe thấy động tĩnh anh quay về, anh ấy ngẩng đầu còn nhập nhèm buồn ngủ: "Này, Đoàn Gia Hứa."


Đoàn Gia Hứa đặt cái túi lên bàn: "Sao thế?"


"Em gái tôi vừa gọi điện thoại cho tôi." Tang Diên đưa di dộng cho anh, "nói cậu có đánh rơi cái gì đó, tôi hỏi cái gì cũng nhất quyết không chịu nói, cậu tự gọi cho con bé hỏi thử đi."


Đoàn Gia Hứa mở tủ quần áo ra, nhưng không tìm được đồ: "Cậu gọi qua cho tôi đi."


Tang Diên buồn ngủ gần chết, mở màn hình tìm dãy số điện thoại của Tang Trĩ gọi đi, lần nữa đưa điện thoại đến bên Đoàn Gia Hứa. Đoàn Gia Hứa tiếp nhận điện thoại áp lên tai, đi đến ban công thu quần áo.


Đầu dây bên kia nhận điện thoại, gọi: "Anh hai?"


Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng nói: "Cô bé, tôi đánh rơi cái gì ở chỗ em?"


"..." Tang Trĩ yên tĩnh nhắm mắt lại, bởi vì chột dạ mà nói rất nhanh: "Anh ơi, không phải là anh đánh rơi đồ gì ở chỗ em, mà là em làm rơi đồ ở chỗ anh."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.