*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng Trần Tĩnh rối loạn một lát.
Đợi khi cô hồi hồn, tiến sĩ Nguyên Đan đã kết thúc giới thiệu một khu vực nữa, dẫn mọi người đi khuôn viên cuối cùng.
"Đây là..."
"Mọng nước!"
Từng chậu tròn vo, đủ mọi màu sắc hình thức khác nhau được trưng bày trên giàn hoa, chính là manh sủng hết sức lưu hành của giới trẻ —— thực vật mọng nước.
Giống mọng nước ở đây vô cùng đầy đủ, chẳng những có Trân Châu, Bạch Phượng, Ngọc Lộ, Vũ Điệp thường gặp, còn có Hoa Nguyệt Dạ, Cơ Tiểu Tùng, Nguyệt Thỏ Nhĩ và Hùng Đồng Tử tương đối hiếm thấy ở quốc nội, nữ sinh chung quanh thấy thế ánh mắt sáng chói, thậm chí một phần nam sinh cũng lộ ra nét yêu thích.
(tất cả cây trên đều là sen đá, trừ Hùng Đồng Tử thuộc họ khác)"Cây mọng nước ở chỗ chúng tôi không giống bên ngoài bán, có vài hiệu quả đặc biệt." Nguyên Đan nói. Hắn đang chuẩn bị tiếp tục giới thiệu, đuôi mắt nhìn thấy trên kính của nhà kính ánh lên một bóng dáng màu trắng, vì vậy khóe môi khẽ cong, thoáng nở nụ cười.
Trần Tĩnh luôn cảm thấy nụ cười này khác với nụ cười của hắn dành cho các du khách, tùy ý hơn, tự nhiên hơn, có loại ăn ý như ẩn như hiện cùng với ái muội không dễ dàng nhận ra, tuy là một câu cũng không nói, lại làm cho những người đứng xem khó hiểu cảm thấy có chút tai hồng tim nhiệt.
"..."
Cô theo bản năng che mũi, có chút buồn bực nghĩ thầm, mấy người này, mặt đẹp như vậy còn muốn ở bên ngoài bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu mà tú ân ái thế đó, còn có nhường cho cẩu độc thân sống hay không?!
Mang theo một tia hiếu kỳ, Trần Tĩnh nhịn không được nhìn theo ánh nhìn của tiến sĩ Nguyên, thấy được từ bên ngoài nhà kính chậm rãi đi tới...
Ặc, một cái khay to.
—— Còn có thực vật mọng nước đầy cái khay,
Đi qua một cái góc, người bưng thực vật mọng nước chỉnh tề để cái khay trong tay trưng bày trên tầng cao nhất của giàn hoa trống không, Trần Tĩnh lúc này mới thấy rõ mặt mũi của người đó.
Một người mặt đồ trắng toàn thân... đầu trọc.
Hắn ăn mặc áo dài quần dài rộng thùng thình giống như đồ yoga, trên cổ tay treo một chuỗi hạt tràng màu đen, bề ngoài hạt trạng sáng bóng, có loại mơ hồ có cảm giác ôn nhuận, hiển nhiên là được người cầm trong tay thưởng thức trong thời gian dài.
Người đến có một gương mặt vô cùng tuấn tú, mặt mũi ôn hòa, bên môi mỉm cười, bóng dáng bao phủ ánh nắng chiếu bên ngoài kính thủy tinh, lại tạo ra loại cảm giác trang nghiêm, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Mà Trần Tĩnh sở dĩ không nhìn ra hắn đến cùng có phải là hòa thượng không, là bởi vì ánh mắt tiến sĩ Nguyên Đan nhìn chằm chằm người ta ——
Thật, là, quá, không, rụt, rè, rồi!
Hình dung đơn giản, tựa như mèo nhìn cá, chó nhìn thịt, Ultraman nhìn tiểu quái thú.
Khiến người ta trở thành đồ ăn trong chén của mình!
Trần Tĩnh luôn cảm thấy, hình tượng chuyên gia nghiên cứu lãnh đạm cấm dục của tiến sĩ Nguyên, ở trong lòng cô có một chút đổ nát.
"Ủa, đều ở đây sao?" Vị nam nhân trẻ tuổi... tạm thời là tiểu quái thú quân... sửa sang thực vật mọng nước trên giàn hoa xong, cười cười với tiến sĩ Nguyên.
Chẳng biết tại sao, mỗi người khi nhìn thấy nụ cười của hắn đều cảm thấy trong lòng được thanh tẩy. Cảm xúc hỗn loạn lo lắng tạm thời được bài trừ ra ngoài não bộ, nội tâm như là được ngâm trong nước ấm, có cảm giác ấm áp thư thích.
Đây thật sự là một người khiến người ta thích vào lần đầu gặp.
Trần Tĩnh tâm nghĩ, cuộc sống trước kia của hắn nhất định phải an ổn bình thản lắm, mới có thể sở hữu tâm tình ấm áp đến mức có thể cảm hoá người khác như vậy.
...
Không dám đâu.
Nếu như là ở quỷ quái giới, nghe thấy Viên Tú đại sư của Bắc Thần Ma muốn ra ngoài, trong mười ma tu thì có chín sẽ lập tức nhảy dựng lên chạy còn nhanh hơn thỏ yêu, tên còn lại nguyên hình là điểu yêu, nhất định sẽ hét lên một tiếng rồi bắt đầu vỗ mạnh cánh ở tại chỗ, lông vũ đều phải rụng mấy cọng vì vỗ cánh.
Yêu tăng Viên Tú dưới quyền Bắc Thần Quân, đó là một nhân vật hung ác đi ra từ trong tinh phong huyết vũ, có người nói hắn niệm phật càng tốt, hạ thủ lại càng ác, giết người xong còn muốn siêu độ cho ngươi, bình bát dùng siêu độ chính là đầu sọ của người chết.
Lấy tài liệu tại chỗ, hỏi xem ngươi có sợ không.
──
Tiến sĩ Nguyên gật đầu với hắn, giới thiệu: "Vị này chính là chuyện gia đặc biệt của vườn thực vật chúng tôi, Viên Tú đại sư."
"Viên Tú đại sư là hội viên vinh dự của Hiệp hội Phật giáo Hoa Hạ, Hiệp hội Phật giáo tỉnh Tứ Xuyên, Hiệp hội Phật giáo thành phố Đô Giang Yển, cũng là trưởng lão danh dự của Phổ Đà Tự Hải Nam, Nam Thiếu Lâm Tự Phủ Điền, Báo Quốc Tự núi Nga Mi, cùng với Thái An Tự núi Thanh Thành, phật hiệu tinh thâm, nghiệp vụ thành thạo."
"Những thực vật mọng nước trước mặt quý vị, đều đã được Viên Tú đại sư khai quang gia trì, có tác dụng cầu phúc xua tai, nhìn thấu bản tâm, không khí mát mẻ, giảm nhiệt điều hòa huyết áp."
Viên Tú tay cầm phật châu, chắp hai tay nói: "A di đà phật, không sai."
Các du khách: "..."
Vị đại sư này hình như không có khiêm tốn lắm.
Trần Tĩnh suýt chút nữa đã bị chuỗi dài danh hiệu của Viên Tú đại sư đánh cho choáng váng, chờ khi cô rốt cuộc cũng chỉnh lý được mạch suy nghĩ, phản ứng đầu tiên là: Hóa ra tiểu quái thú quân thật sự là một vị đại sư phật môn, thảo nào khí chất trên người ôn hòa có thiện ý như vậy.
Mà phản ứng thứ hai của cô lại là: Đây không phải thủ đoạn lừa dối kiểu mới thật sao?
Càng nghĩ càng thấy khả nghi ——
Đoạn phim quảng cáo đột phí, miễn phí vé vào cửa, nhân viên tiếp tân đến màn giới thiệu cũng chưa thuộc hết, nhưng lại ăn toàn bộ khu triển lãm một lần, sau khi hiến hoa cũng không biết chạy đi đâu, đi dạo hết khuôn viên cũng chưa từng thấy nhân viên nào khác...
(→ Chú thích: Kỳ thực gặp rồi, không chỉ gặp rồi, còn chụp ảnh đăng lên mạng, kèm caption: "A a a lông của miêu chủ tử thật là mềm thật nhu thuận, liếm liếm liếm!" "Con chim này tới đây tấu hài trò hả? Sườn mặt tà mị như vậy mặt chính diện lại lớn như vậy!" "Khổng tước đại tiên đẹp quá đẹp quá đẹp quá, vừa đẹp vừa ngạo kiều, mấy người nhìn ánh mắt của nó đi giống như đang nói, người phàm ngu ngốc, còn không quỳ xuống cho trẫm!!!"... Vân vân)
... Cùng vị Viên Tú đại sư này với mười mấy danh hiệu vinh dự trong người, còn có thể khai quang cho thực vật mọng nước.
Nhìn thế nào cũng thấy là đám lừa đảo cố ý tới hãm hại du khách á.
Rất hiển nhiên, bạn học bên cạnh cô cũng nghĩ như vậy. Trần Tĩng nghe thấy một bạn nữ phía sau nhỏ giọng nói: "Tôi mới nói sao những nhân viên kia lại đẹp như vậy, đừng bảo là kéo từ căn cứ điện ảnh nào đó tới đây tạm thời làm việc nha?"
Trần Tĩnh nghĩ đến Kim Tiền Thảo vừa rồi, trong lòng còn đang giãy giụa, liền thấy tiểu hòa thượng đứng ở một bên nhìn chăm chú vào Viên Tú đại sư cùng thực vật mọng nước trong tay hắn, mắt sáng lên, hô hấp dồn dập, nhịn thật lâu, rốt cục không nhịn được, vỗ bàn một cái cắt lời tiến sĩ Nguyên.
"Bao nhiêu tiền? Tiểu tăng mua hết!"
Trần Tĩnh: "..."
Được rồi, lần này tin tưởng giả thuyết "Đám lừa đảo" liền càng cao rồi.
Xem đi, ngay cả kẻ lừa đảo đều tìm sẵn rồi.
──
Chuyện kêu Viên Tú thịt khai quang này thật ra là Cố Lâm Uyên nói.
Lúc đó khu triển lãm của vườn thực vật còn đang tu sửa, tìm đoàn đội kiến trúc đứng đầu quốc nội báo giá, lỗ hổng tài chính có chừng hơn mười triệu.
Sự kiện này Vô Vi chân nhân tự tay lo liệu, muốn bỏ tiền ra làm cổ đông, không nói hai lời liền chuyển khoản. Nếu hắn bỏ tiền, Huyền Tín Nữ Quan tự nhiên cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, bày tỏ Thanh Thành Phái không thiếu mấy triệu đó.
Dưới sự hướng dẫn của họ, tu chân giới trong nước Hoa Hạ nhấc lên phong trào đầu tư vườn bách thảo, khiến Vân Tu sầu đến mức liên tiếp mấy ngày đều ngủ không ngon.
Nợ nhân tình không dễ trả nha.
Cố Lâm Uyên mỗi ngày chờ cùng y ngủ chung: "..."
Thời gian tám giờ cùng giường chung gối rút ngắn thành bốn giờ, không thể nhẫn nhịn!
Hắn một con rồng bay đến phòng làm việc nhận thầu lâm thời của Vô Vi chân nhân phụ cận núi Thanh Thành, ngay cả Viên Tú cũng không có dẫn theo.
Dừng lại ở lưng ghế trước bàn làm việc của Vô Vi chân nhân, đuôi của Cố Lâm Uyên gác lên cái bàn vang đùng đùng, suýt chút nữa chém bàn công tác bằng gỗ lim không rẻ của Vô Vi chân nhân thành hai khúc.
"Lấy danh nghĩa công ty Hoa Tu công ty gia nhập cổ đông, hoặc là các ngươi ai cũng đừng tham gia!"
"Long quân, sự tình không phải làm như vậy." Vô Vi chân nhân dạn tiểu đạo đồng bưng lên cho Cố Lâm Uyên bưng lên mâm socola, lại lên ly coca, ôn hoà nói: "Kết cấu nhân viên trong công ty Hoa Tu tương đối phức tạp, còn có ngành chính phủ làm cổ đông, theo quy định, không thể tùy tiện đối ngoại đầu tư."
Cố Lâm Uyên ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn ông một cái, đồng tử dọc màu vàng băng lãnh uy nghiêm, khiến Vô Vi chân nhân cảm thấy cảm giác áp bách đã lâu chưa từng có.
Ông nhớ lần cuối cảm nhận được áp bách như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy vị lãnh đạo lớn trên kia.
"Chuyện này không có quan hệ gì với ta." Cố Lâm Uyên mở miệng nói: "Đây là vấn đề các ngươi cần phải giải quyết. Ta chỉ cần kết quả."
"Nếu như không giải quyết được." Hắn vươn long trảo.
"Ào ào" một tiếng, trân châu và vàng thỏi như nước thủy triều từ trong nhẫn trữ vật tuôn ra, rất nhanh thì bày khắp mặt bàn.
"Rầm."
Bàn công tác gỗ lim bị đuôi rồng bổ ra một kẽ hở tác rốt cục không chịu nổi sức nặng, sụp.
Mà nhẫn trữ vật của Cố Lâm Uyên cứ giống như không đáy, còn đang kéo dài không ngừng tuôn ra các loại vàng bạc tài bảo giá trị liên thành.
Vô Vi chân nhân cảm thấy có chút hít thở không thông, tiếp tục như thế, chỉ sợ mình cũng bị vàng đè chết.
"Ngưng!" Ông nói: "Bần đạo sẽ cùng cao tầng công ty Hoa Tu thảo luận chuyện này."
Lại qua mấy giây, Cố Lâm Uyên rốt cục thu hồi long trảo.
Hắn hài lòng nhìn trân bảo kim quang chói mắt đầy phòng, nói với Vô Vi chân nhân: "Người của bản long, tự ta nuôi."
"Những thứ này cứ xem như là tiền Vân Tu gia nhập cổ đông, các ngươi tự xem mà làm đi."
Cùng với ——
"Nếu như làm không tốt, ta sẽ để yêu thủ hạ ăn sống các ngươi!"
Vô Vi chân nhân: "... Bần đạo tận lực."
...
Bỏ tiền. Uy hiếp.
Khi Cố Lâm Uyên ở quỷ quái giới, đều dựa vào hai chiêu này thống trị Ma cung, đánh đâu thắng đó. Rất hiển nhiên, đổi sang thế giới khác, hai chiêu này ở nhân gian giới vẫn đánh đâu thắng đó.
Thấy đạt được mục đích rồi, Cố Lâm Uyên rất nhanh liền rời đi. Hắn trốn Vân Tu bay tới, thấy giờ đã hơn năm giờ chiều, lát sau còn phải cùng nhau ăn cơm tối.
Sau khi hắn đi, Vô Vi chân nhân mở WeChat, triệu tập thành viên công ty Hoa Tu mở một hội nghị qua điện thoại.
Chủ đề của hội nghị có hai điểm ——
Một, làm sao tẩy trắng số tiền Cố long quân để lại.
Hai, cần phải đổi mới ấn tượng đối với Cố long quân.
Rất hiển nhiên, con rồng này không hề nhuyễn điềm manh giống hình người của hắn, mặc dù hắn không biết gì về quy tắc nhân gian giới, nhưng phi thường hiểu vào thời gian thích hợp tìm người thích hợp, biết nên nói chuyện thế nào, còn biết uy hiếp dụ dỗ vừa đấm vừa xoa.
Cùng với ở trước mặt Vân Tu quả thực tuyệt nhiên là hai con rồng, trời sinh là một người (xã hội đen) tài năng.
Vô Vi chân nhân từ trong đống vàng thỏi đào ra socola và coca Cố Lâm Uyên không đụng tới một miếng, vừa ăn uống vừa nghĩ thầm, lẽ nào trước kia Long quân đều đang giả bộ đáng yêu?
Tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ là muốn mượn cơ hội cầu hôn cầu cọ cầu ôm cầu ngủ?
Dù sao tướng mạo của Vân tu sĩ... thật là.
Thế thì...
Tay cầm socola của ông ngừng ở giữa không trung.
Nếu quả thật đúng như ông nghĩ, thế thì đây đây, đây đúng là một con rồng tâm cơ!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ký giả nhật báo QuỷQuái: Xin hỏi ngài đối với lời đồn gần đây, việc ngài dùng đầu sọ trên người người chết để siêu độ cho hắn nên giải thích thế nào?
Viên Tú đại sư 【Mỉm cười】: Bần tăng vẫn luôn tiết kiệm như vậy.
==
trân châu
bạch phượng
ngọc lộ
vũ điệp
hoa nguyệt dạ
cơ tiểu tùng
nguyệt thỏ nhĩ
hùng đồng tử