Vươn Tới Vì Sao

Chương 15: _ Cái đuôi nhỏ



Đi vòng qua bờ hồ, bên kia hồ có một cái lều màu xanh dưới hàng cây rợp bóng hoa anh đào. Phía trước lều trải một tấm bạt lớn, chị đang ngồi trên thảm nhìn con gái chạy xung quanh thổi bong bóng. Thấy hai người họ đi đến, cô bé reo lên rồi chạy về phía họ.

_ A... Ba, chị... _ Thân hình nhỏ bé lại ôm lấy chân cô. _ Ba đi thật lâu, con khát nước rồi! Chị, đã lâu không gặp, em rất nhớ chị!

Cô cười cúi đầu chào chị, chị cũng cười nhìn cô và con gái nhỏ cười bất lực.

_ Hẳn là lâu! Tận mấy ngày cơ mà! _ Chị trêu con.

_ Thật! Lâu thật! Chị, chị có thích Teddy của em không?

_ À, chị thích lắm! Cám ơn Jasmine nhiều lắm! Nhưng mà chị chưa kịp mua con khác cho em, chị không nghĩ là hôm nay sẽ gặp em ở đây!

_ Không cần không cần, ở nhà em có nhiều lắm!

_ Nhưng đó là con em thích nhất, chắc chắn nó rất quan trọng và quí giá đối với em đúng không?

_ Dạ. Hôm nào chị tới nhà chơi với em nhé? Em cho chị xem gia đình Teddy của em.

_ Tới đây ăn sáng nào! _ Trong lúc cô và Jasmine đứng nói chuyện thì anh đã mang giỏ đồ ăn bày ra thảm.

_ Yeah! _ Cô bé reo lên vui vẻ buông chân cô ra, đứng dậy rồi nắm tay cô kéo đi. _ Đi ăn thử món ăn mẹ em làm, ngon nhất thế giới!

Anh chị cười vang vì câu nói của con gái, nụ cười yêu chiều hết mực.

_ Đứa nhỏ này, làm mẹ xấu hổ quá đi mất! _ Chị nói.

_ Em xuất hiện bất ngờ quấy rầy gia đình mình rồi ạ! _ Cô khách sáo đón lấy hộp cơm cuộn trong tay chị.

_ Chị cứ nghĩ là em đi với bạn nên không nhận lời đi cùng chị chứ! _ Chị trêu.

_ Bị cho leo cây chị ạ! _ Cô cười ngượng ngùng.

Bữa trưa ngon lành của bốn người trải qua với không khí vui vẻ, cởi mở, tràn ngập tiếng cười. Cảm giác hoà hợp giữa họ giống như một gia đình thực sự, một cỗ ấm áp len lén luồn lách vào trái tim nhỏ bé của cô...

Một ngày không tệ!

* * *

Mấy ngày sau, anh đi nước ngoài tham gia giải đấu AFC Champions League. Cô vẫn ngày ngày đi làm, tối về hóng hớt chút tin tức của anh nhưng mà hoàn toàn bặt vô âm tín. Có lẽ là đặc thù nghề nghiệp nên được bảo mật hoàn toàn, không hề được báo đài đưa tin như các đội bóng hay cầu thủ.

Haizz, tự nhiên mê trọng tài chi cho cực khổ vậy không biết! Ai mà biết là sau trận đấu định mệnh đó thì sự nghiệp xem bóng đá vì trọng tài của cô chính thức bắt đầu.

Mê Idol nào đó có phải dễ dàng hơn không?

Thật ra cô hoàn toàn có thể nhắn hỏi thăm anh. Hỏi anh đang ở đâu, làm những gì, còn có thể call video nhìn mặt mũi anh... Nhưng mà cô không dám, lấy tư cách gì chứ? Anh chắc chắn sẽ tốt bụng mà đáp ứng cô, nhưng vẫn là không nên...

Những ngày trong tuần, cô ngày đều đặn đi làm, đêm miệt mài học tập, rất là bận rộn.

Cuối tuần, chị gọi cô tới nhà ăn cơm. Cô thường tìm lý do đi làm thêm hoặc ở nhà học bài để từ chối khéo. Nhưng mà Jasmine cứ thủ thỉ, năn nỉ cô thu xếp công việc để qua chơi với em. Nhìn khuôn mặt bánh bao đáng yêu của em, cô thấy lòng mình mềm nhũn. Sau đó lại vứt hết liêm sỉ xách mông đi chơi, trên đường đi 7749 lần tự sỉ vả mình.

Sao gia đình này từ lớn đến nhỏ đều khiến cô quay cuồng mất lí trí vậy?

* * *

Nhà anh chị không khó tìm, nó nằm trong một khu phố cao cấp riêng biệt, yên tĩnh. Dọc bên đường là hai hàng cây xanh rợp bóng. Mỗi ngôi nhà xuyên suốt khu phố đều cửa đóng then cài kính cẩn, bất khả xâm phạm. Cô nhanh chóng tìm được số nhà, bấm chuông hai lần rồi đứng chờ.

Anh từng nói nơi anh sống có phần náo nhiệt, nhưng là ở ngoài đại lộ, còn nơi này rất an ninh, phù hợp để nghỉ ngơi sau những chuyến công tác dài ngày của anh.

_ Cuối cùng cũng mời được em tới nhà rồi! _ Chị mở cửa, tươi cười. Sau lưng xuất hiện cái đuôi nhỏ thò đầu ra luyến thoắng.

_ Chị tới rồi, tới rồi!!! _ Cái đuôi nhỏ nhanh chóng chạy tới ôm lấy chân cô.

_ Ây da, thật xấu hổ! Mãi tới bây giờ mới thu xếp được đến thăm chị. _ Cô gửi chị túi trái cây mua ở siêu thị gần đây.

_ Lần sau tới đừng mua gì hết! Em tới là đủ rồi, nha! _ Chị dặn dò.

_ Không được. Ăn chực mà đi tay không thì ngại lắm! Haha... _ Cô cười xoà.

_ Vậy tùy em. Em mang tới thì chị gửi về, nhớ mang về cho hết nha! _ Chị nắm tay cô kéo vào nhà.

_ Chị này... _ Cô dợm bước nhưng lại mắc kẹt cái đuôi nhỏ dưới chân, không bước nổi._ Jasmine, chị đi không nổi!

Cô bé cười khanh khách, đứng dậy nắm lấy tay còn lại của cô kéo vào nhà.

_ Em dẫn chị đi xem Teddy!

Đằng sau cánh cổng nhà là khoảng sân rộng được trồng hoa cỏ, lát gạch dọc theo lối đi. Bên trái đặt một chiếc xích đu lớn dưới tán cây to. Bên phải xây một nhà thủy tạ, bên trên đặt một bộ bàn ghế đặc trưng của người Nhật, bên dưới là cá Koi đủ màu đang nhởn nhơ bơi lội.

Cô tưởng tượng ra được cảnh chị cùng Jasmine ngồi xích đu đọc truyện, anh ngồi bên này ngắm cá, thưởng trà. Thỉnh thoảng nhìn sang chị và con mỉm cười. Cảnh đẹp, ý vui, gia đình êm đềm biết mấy!

_ Chị, chị muốn qua đó chơi xích đu với em không? _ Thấy cô cứ nhìn cái xích đu, cô bé kéo tay cô đề nghị.

_ Cũng được. Nhưng vào nhà mang đồ ăn ra đã nhé! _ Chị cũng tán thành.

Phòng khách nhà anh rộng rãi trang trí theo phong cách Nhật Bản, bàn thấp, đệm ngồi, tivi to ở đối diện. Trên tường treo một bức tranh hoa mẫu đơn khoe sắc vô cùng rực rỡ, hoành tráng.

_ Con dẫn chị đi thăm nhà chúng ta đi, mẹ vào bếp chuẩn bị ít thức ăn mang ra vườn. _ Chị nói với Jasmine rồi quay sang cô _ Em tự nhiên như ở nhà mình nhé!

_ Dạ em biết rồi! Thật là làm phiền chị! _ Mặc dù chị nói vậy nhưng cô vẫn nên khách sáo một chút.

Chị vỗ lưng cô rồi xoay người đi, Jasmine lập tức kéo tay dắt cô đi quanh nhà, vừa đi vừa nói:

_ Đây là phòng làm việc của ba... Đây là phòng ngủ của ba mẹ... Đây là phòng ngủ của em... Chị vào đây...

Cô bé nắm tay nắm cửa, vặn mở. Một không gian bé bé xinh xinh trang trí tông hồng hết sức là ngọt ngào mở ra trước mắt cô. Cái giường bé bé, cái bàn bé bé, tủ quần áo be bé... Mọi thứ đều bé xinh đáng yêu như căn nhà nhỏ của 7 chú lùn vậy!

Ở góc tường còn có một chiếc kệ chất đầy các loại gấu bông lớn nhỏ, đủ màu sắc _ bộ sưu tập mà cô bé đã nói đây mà!

Trên tường còn dán đầy những bức tranh vẽ đáng yêu mà cô đoán chắc tác giả là công chúa nhỏ _ chủ nhân của căn phòng này rồi!

Đặc biệt, vị trí dễ nhìn thấy nhất khi bước vào phòng treo một bức ảnh chụp gia đình ba người đang mỉm cười hạnh phúc. Cô đứng chôn chân tại đó lặng lẽ nhìn, một cỗ chua xót dâng trào lên khoé mắt _ một gia đình hạnh phúc, rất hạnh phúc.

_ Chị, chị ơi... _ Thấy cô ngẩn người, Jasmine nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đầy mồ hôi khẽ lay.

_ A! Phòng Jasmine xinh thật đấy! Chị ao ước quá đi! _ Cô bừng tỉnh, pha trò.

_ Hihi... _ Cô bé cười híp mắt.

_ Ra vườn chơi thôi nào! _ Tiếng chị gọi vọng từ nhà bếp tới.

_ Vâng! _ Cô và Jasmine đồng thanh.

Một khu vườn mát mẻ sớm mùa hạ, ba người 2 lớn 1 nhỏ cùng ngồi ăn uống và trò chuyện. Chị hỏi han cuộc sống của cô nơi xứ lạ quê người, cô lắng nghe, san sẻ nỗi niềm của chị.

Công việc của anh bắt buộc phải thường xuyên vắng nhà, chị một lòng ủng hộ chưa từng than vãn. Vì chị hiểu đó là ước mơ của anh, anh dốc hết sức thực hiện nó, chị cũng toàn tâm toàn ý vun vén gia đình, đứng sau lưng ủng hộ anh.

Lúc yên ổn thì không sao, nhưng những lúc con bệnh, chị không khoẻ hoặc ông bà hai bên mệt, chị một thân một mình cùng con chạy tới chạy lui. Tủi thân vô hạn!

Lần vô tình gặp cô ở ga tàu điện là chị cùng Jasmine về nhà nội thăm ông bà, bé bất cẩn bị thương nên về nhà có chút trễ.

Anh cũng thấu hiểu sự hi sinh và thiệt thòi của chị nên mỗi lần đi công tác đều thường xuyên gọi về, mỗi dịp kỉ niệm đều ghi nhớ và gửi quà cho chị... Như vậy cũng xem như là bù đắp, là an ủi, có điều làm sao bằng người thật việc thật...

Hiện tại chị đang mang thai, bụng càng ngày càng lớn, việc đi lại ngày càng khó khăn, nặng nề. Hai người đã từng bàn đến việc thuê người giúp việc nhưng chị chưa quen với việc san sẻ không gian sống với một người xa lạ nên còn bỏ ngõ, chị thấy mình vẫn tự lo liệu được.

Đúng là "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh". Càng tiếp xúc với chị, cô càng khâm phục tính đức tính nhẫn nại, công dung ngôn hạnh của chị, và còn thương chị thật nhiều.

Lấy được người vợ luôn đồng cảm và ủng hộ mình như vậy, anh thật may mắn!

/End chap 15/




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.