Xấp vải lần trước anh mua về khi đi công tác Iran, chị đã mời người thợ chuyên may kimono cho cả nhà tới để lấy số đo của chị, cô, Jasmine và Rose vào một ngày cuối tuần của tháng trước. Nhìn bộ đồ chị cầm trên tay, cô mới nhớ, hình như đồ của ba mẹ con chị hôm nay đều là đồ mới.
_ Đẹp quá! Có từ lúc nào vậy chị?
_ Ba ngày trước có người đem tới. Chị giúp em mặc, xem có hợp không. Nào, ngồi xuống đây, chị make up cho.
Chị ấn cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, chải lại mái tóc dài rồi búi lên sau gáy. Sau đó chị đánh một lớp phấn, kẻ mày, tô son rồi cuối cùng là đánh thêm má hồng cho gương mặt cô. Một lớp trang điểm nhẹ.
Là con gái nhưng cô không hề biết trang điểm. Cô hay đem lí do “tôn sùng nét đẹp tự nhiên” để bao biện cho sự lười biếng của mình. Mày không tỉa, kem phấn không dùng. Suốt quãng thời gian học Đại học, nhờ mấy lần đi thực tế dài ngày mới được bạn khai sáng việc dùng son. Mà đánh son công nhận làm mặt mình xinh hơn hẳn, không còn vẻ nhợt nhạt trước đó. Từ đó, món đồ trang điểm duy nhất mà cô có cũng chỉ là son mà thôi!
Nhìn khuôn mặt tươi tắn được chị tô vẽ trong gương, má hồng, môi đỏ, mày đen, cô giơ ngón tay cái về phía chị cười hì hì!
_ Chị thật giỏi, có thể biến người xấu thành người đẹp!
_ Đâu có! Chị có làm gì đâu! Chỉ thêm tí màu sắc cho một bông hoa thơm không biết mình xinh đẹp thôi!
Nói rồi, chị đưa một đôi tất trắng cho cô mang, nói đó là Tabi và bộ đồ màu trắng gọi là Nagajuban cho cô đi thay. Chị nói phải để vạt áo bên trái đè lên trên vạt phải. Rồi chị cố định phần áo lót bằng mảnh vải gọi là Datejime và một sợi dây gọi là Koshihimo.
Sau đó lại đến phần mặc áo Kimono. Phần vạt dưới của áo phải được chỉnh sao cho vừa chạm mắc cá chân, vạt áo bên trái vẫn đắp bên ngoài, phần đường may của tà bên trái phải vuông góc với kẻ hở của ngón chân cái và các ngón chân còn lại bên bàn chân phải.
Chỉnh sửa áo vừa vặn rồi thì dùng dây Obiita thắt ngang eo, sau đó chèn thêm gối Obimakura vào sau lưng trước khi thắt Obiage để tạo độ phồng. Cuối cùng, thắt dây Obijime ngang eo để tạo điểm nhấn.
_ Phù… Phức tạp thật đấy chị ạ! Chị thật giỏi! Phụ nữ Nhật Bản thật tuyệt vời! _ Cô cứng đơ trong quốc phục của xứ sở Phù Tang, cảm thán.
_ Từ nhỏ đã tập quen rồi em ạ! Từ từ rồi em cũng sẽ quen thôi! _ Chị cười nhéo nhéo phần má tròn trịa của cô đang xụ xuống.
_ Vâng… Quốc phục của Việt Nam đơn giản hơn, nhưng cũng có nét đặc biệt riêng của nó. Hôm nào em mang tới cho chị mặc thử. _ Cô có mang theo một bộ áo dài may cho dịp đi thực tế ở Huế, để dành chụp hình.
_ Ok. Mình ra ngoài để bắt đầu bữa tiệc nào, chắc mọi người đang chờ! _ Chị xoay cô một vòng rồi nắm tay cô kéo đi.
Bữa tiệc được bày trí bên ngoài sân vườn, trung tâm là một chiếc bàn dài được trang trí hoa hồng tươi chủ đạo. Hai bên bàn được xếp ghế phủ khăn tông màu trắng sữa. Trên bàn, nhiều món ăn đủ màu sắc bắt mắt đã được dọn lên từ lúc nào.
Nhân vật chính Rose đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ. Bên cạnh là anh, Jasmine, ông bà ngoại và hai người lớn tuổi, cô đoán chắc là ông bà nội. Chị dắt cô tới chào hỏi ông bà rồi cả gia đình chụp ảnh để bắt đầu buổi tiệc.
Trước mặt Rose bày nhiều đĩa to nhỏ thức ăn.
Mẹ chị giảng giải khi thấy cô nhìn chăm chú:
_ Đây là Umeboshi (mơ muối hay mận Nhật muối), đây là Sekihan (xôi đậu đỏ) và Sumashijiru (một loại soup đơn giản của Nhật, còn có tên gọi khác là Suimono). Cuối cùng là Nimono (một đĩa rau ninh nhừ). Đặc biệt không thể thiếu cá Tai.
_ Bữa ăn đầu tiên cho một em bé ở Nhật gồm có: 1 món dưới biển, 1 món trên mặt đất hay trên núi và 1 món nằm trong lòng đất. Cũng tùy theo địa phương mà món ăn thay đổi nhưng món dưới biển chắc chắn phải là cá, cá gì cũng được nhưng phải nguyên con còn cả đầu, Thường món dưới biển là cá tráp biển (Tai - 鲷). _ Mẹ anh đứng cạnh góp lời.
_ Dạ vâng, thật ý nghĩa ạ! _ Cô gật gù tán thán.
Chị cầm đũa gắp thức ăn chạm vào môi em bé, ngụ ý của buổi lễ “bữa ăn đầu tiên” Okuizome là cho em bé 100 ngày tuổi “ăn” những thức ăn đầu tiên, “dùng” đôi đũa đầu tiên, đánh dấu một bước trưởng thành.
_ Kei. Chị quên mang khăn tay cho Rose rồi! Em vào nôi lấy giúp chị với. _ Bên đó, Rose huơ tay làm đổ một ít canh lên áo.
_ Vâng. _ Cô nhanh chóng xách Kimono vào nhà.
Lúc vừa tìm được khăn, cô xoay người định quay ra ngoài thì bị người đứng ngay sau lưng tự khi nào dọa cho giật mình.
_ Ôi mẹ ơi! Cô làm gì mà im lìm sau lưng tôi vậy?
_ Không có gì. Chỉ là tôi không hiểu cô dùng bùa mê thuốc lú gì khiến anh chị tôi trở nên như vậy thôi! _ Usagi đứng khoanh tay nhìn xoáy vào cô, nhàn nhạt đáp.
_ Cô đây là đang đánh giá thấp anh chị mình mà đánh giá tôi quá cao rồi đó! _ Hoá ra, người này là ác cảm với cô.
_ Để tôi xem, rốt cuộc là cô có ý đồ gì.
_ Tùy cô! _ Người ta đã không thích, nói nhiều cũng vô ích.