“Được rồi được rồi, đừng đánh nhau.” Bạch Trạch đau đầu dỗ dành, mỗi tay một đứa, tận lực đem hai bé tách ra. Cái pháp trận truyền tống kia không quá ổn định, để hai đứa bé tự đi y không yên lòng được, nhất định phải ôm. Chỉ có thể vừa dỗ vừa đi về phía rừng trúc.
Trận chiến trên bầu trời vẫn còn đang tiếp diễn, yêu ma thành đàn, đông nghìn nghịt giống như mây đen che phủ phía trên đầu, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác bổ nhào về phía kết giới núi Côn Du. Thiên binh trên người mặc ngân giáp không ngừng tấn công về phía quần ma, hào quang màu bạc trắng lấp lánh trong biển mây đen, như thể bạo phong lôi điện đan xen vào nhau. Na Tra chân đạp Phong Hỏa Luân, ở bên trong mây đen chạy đi chạy lại, dáng vẻ anh dũng cực kỳ.
“Yêu nghiệt biết pháp lực của ta đã giảm, khinh người quá đáng.” Đông Hoa nằm nhoài trên vai Bạch Trạch, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, tức giận không thôi quơ quơ nắm đấm nhỏ.
“Câm miệng!” Phù Lê đưa tay bộp hắn một cái, nếu như bị yêu ma trên trời phát hiện, chưa biết chừng sẽ đuổi tới núi Côn Du ở dưới nhân gian, đến lúc đó bọn họ sẽ bị vây ở chỗ này không ra được.
Bạch Trạch bất đắc dĩ thở dài, ôm hai đứa nhỏ đang xô đẩy nhau, nhảy vào bên trong trận pháp.
Một trận trời nghiêng đất ngả, lại mở mắt ra, vẫn là một mảng rừng trúc, nhưng bên tai đã có tiếng người ồn ào.
“Bọn họ biến mất trong mảnh rừng trúc này, quả nhiên là yêu vật.” Có lão thái thái đứng bên ngoài rừng trúc nói.
“Chắc chắn là yêu hồ.” Thư sinh vẫn đang đắm chìm trong truyền thuyết về hồ ly tinh.
“Chả trách chồng ta đi vào rồi thì cứ như mất hồn mất vía.” Phụ nhân bên cạnh chen miệng nói.
Bạch Trạch giật giật khóe miệng, bấm tay sử dụng thuật ẩn thân, ôm hai bé con nghênh ngang đi ra rừng trúc. Lúc trước thật là khờ, y là một thần tiên sao lại phải sợ những người dân này…
Đem hai bé con buông xuống, mỗi tay một đứa dắt ra khỏi đạo quán, con ngựa xám kia vẫn còn nhàn nhã gặm cỏ ở ven đường. Dân chúng xung quanh căn bản không nhìn thấy ba người bọn họ, thế nhưng con ngựa xám hai mắt lại sáng ngời, nhổ cỏ trong miệng ra, phì phì chạy đến bên cạnh người Bạch Trạch.
“Mày có thể nhìn thấy tao?” Bạch Trạch rất là kinh ngạc, giơ tay sờ sờ tai ngựa. Tuy y sử dụng thuật ẩn thân cấp thấp, nhưng vẫn thừa sức để qua mắt phàm nhân, con ngựa này có thể nhìn thấy y, cho thấy rằng nó đã có pháp lực.
“Phì…” Con ngựa phì mũi một cái, dùng đầu to cọ cọ cánh tay Bạch Trạch.
Bạch Trạch xoa xoa đầu ngựa, đem hai bé con ôm lên lưng ngựa rồi tự mình nhảy lên, giật nhẹ dây cương. Ở chốn đông người mà cưỡi mây dễ làm người khác chú ý tới, gây ra rối loạn cho bách tính, vẫn nên tìm một chỗ yên tĩnh thì tốt hơn.
Tùy tiện cưỡi ngựa chạy đến một nơi vắng vẻ, Bạch Trạch tạm biệt ngựa lông xám, ôm hai bé con bay về phía thiên đình.
“Hí ——” Con ngựa chạy băng băng trên đồng vắng đuổi theo bóng lưng Bạch Trạch, mãi đến tận khi không còn nhìn thấy mới dừng bước lại.
“Nó đã có linh tính, một ngàn tám trăm năm sau có thể thành tiên.” Phù Lê thấy Bạch Trạch vẫn còn nhìn xuống dưới, liền mở miệng nói một câu.
“Nha, cũng không biết là đực hay cái, nếu là ngựa đực, ta có thể báo trước sớm cho ngươi.” Đông Hoa nằm nhoài trên mây, nhìn chấm đen nhỏ trên mặt đất, thong dong ung dung nói. Phàm là nam tiên vừa mới thăng cấp, trước hết đều phải đến tiếp kiến Đông Hoa Đế Quân.
Phù Lê hơi nhíu mày: “Có thể thành tiên hay không đều là vận mệnh của nó, nó cùng ngươi duyên phận đã hết, không cần quá để ý tới.”
“Ừ.” Bạch Trạch cười đáp lại một tiếng, nhìn Tiểu Tiểu Phù Lê đang ngồi nghiêm túc nói chuyện, liền không nhịn được cười. Coi như sau này Phù Lê có biến thành dáng vẻ râu tóc bạc trắng, cũng chỉ e y khó mà nghiêm túc nghe hắn giảng đạo được.
Tiên y Cửu Sắc Vân Hà của Đông Hoa Đế Quân, thời điểm bay trên không trung, dải lụa dài cửu sắc kia tự mình tung theo gió, khi xẹt qua bầu trời sẽ làm cho mây nơi ấy nhiễm thêm sắc màu. Các tiên nhân nhìn thấy là biết ngay, Đông Hoa Đế Quân lên thiên đình.
“Xin chào Đế Quân.” Nhóm tiểu tiên trên đường dồn dập chắp tay hành lễ.
Đông Hoa đứng trên đám mây, khẽ vuốt cằm, chuẩn bị chào hỏi lại những người kia, lại bị Bạch Trạch tóm lấy, giấu vào trong đám mây, nhanh chóng bay về hướng Ngọc Thanh Cung.
“Đế Quân sao lại không đến điện Lăng Tiêu mà trực tiếp bay tới Ngọc Thanh Cung vậy?” Bách Hoa Tiên Tử nhìn phương hướng của đám mây tía (vân hà) kia, rất là kinh ngạc.
“Có lẽ sốt ruột cùng Thiên Tôn tranh cướp Bạch Trạch đó.” Thiên Lý Nhãn bĩu môi.
“Lại nói bậy.” Bách Hoa Tiên Tử trừng hắn.
Không chỉ có Bách Hoa Tiên Tử, bản thân Đông Hoa Đế Quân cũng có đồng dạng nghi vấn: “Không đi tiếp kiến Ngọc Đế trước sao?”
“Hắn chút nữa cũng sẽ tới, đến lúc ấy gặp cũng không muộn.” Bạch Trạch lừa gạt trẻ nhỏ. Hiện tại càng ngày càng nhiều bé con, càng ngày càng khó dạy bảo, vẫn nên ít ra khỏi Ngọc Thanh Cung mới tốt, miễn cho bị ai đấy nhìn thấy.
“Cũng được.” Đông Hoa gật gật đầu: “Vậy trước hết đi tiếp kiến Lão Quân.”
Phù Lê liếc mắt nhìn Đông Hoa lắm mồm một cái, từ trong lồng ngực Bạch Trạch nhảy xuống, nhẹ phất ống tay áo, dẫn đầu đẩy ra cửa lớn.
“Hoan nghênh tới vườn trẻ Ngọc Thanh!” Bạch Trạch nhảy lên thềm ngọc, cười híp mắt nói.
Tiểu Tiểu Đế Quân sửa sang lại quần áo, vuốt xuôi dải lụa buộc bên hông, chỉnh tam xoa kim quan trên đầu ngay ngắn, ngẩng cao đầu mà bước vào.
“Phù Lê ——” Giọng nói bi ba bi bô của Lão Quân lập tức truyền vào tai, chạy đến như một cơn gió, kéo tay nhỏ của Phù Lê: “Ta luyện đan dược mới, ngươi đến xem đi.”
Thiên Tôn bị Lão Quân lôi kéo đến xem lò luyện đan, Lý Tịnh vẫn đang bị tơ hồng trói lại ngủ say như chết, Vương Mẫu thì ngồi ở trên cầu ngọc, từ trên cao nhìn xuống Đông Hoa: “Ngươi mới tới sao? Tên là gì thế?”
“Đừng nhúc nhích.” Nguyệt Lão ngồi phía sau Vương Mẫu, đang dùng dây đỏ tết tóc cho nàng.
“Ai tới nói cho ta nghe một chút, chuyện gì thế này?” Bạch Trạch chỉ vào một đống cải thảo xanh trên đất. Đó là giống cải thảo y mới vừa trồng hôm trước, tính hôm nay là có thể đem ra ăn, bây giờ đã biến thành một đống rau dập trộn bùn đất.
“Vậy còn cái này?” Bạch Trạch nhấc nửa cái vò rượu lên, Ngọc Dịch bên trong chỉ còn vài giọt.
Nguyệt Lão cúi đầu không nói lời nào, Vương Mẫu chớp mắt mấy cái: “Không phải chúng ta làm, là Lão Quân đánh vỡ.” Nói xong, liền giơ tay chỉ vào Lão Quân đang ngồi xổm cạnh lò Bát Quái.
Lão Quân đang cầm một viên tiên đan đưa cho Phù Lê: “Ngươi nếm thử xem, nhân rượu, ăn rất ngon đó.”
Phù Lê nhận lấy, bỏ vào trong miệng, mùi vị ngòn ngọt giống y như mấy viên kẹo lúc trước, lớp vỏ kẹo bên ngoài tan ra, vài giọt Ngọc Dịch lan tỏa trên đầu lưỡi, hương rượu lẫn vào vị ngọt của kẹo càng trở nên đặc biệt thơm ngon. Thưởng thức trong chốc lát, Thiên Tôn đại nhân đưa ra đánh giá: “Tạm được.”
Lão Quân rất là hài lòng, quyết định hội Bàn Đào năm nay sẽ dâng lên loại tiên đan này.
Bạch Trạch đỡ trán, cúi đầu nói với Đông Hoa: “Ngươi đừng học theo bọn họ, phải ngoan…”
Còn chưa nói dứt lời, Vương Mẫu đã lại chạy tới, kéo dây lụa bên hông Đông Hoa: “Cái này nhìn thật đẹp, cho ta mượn đeo nha.”
“Không cho ngươi!” Đông Hoa nắm lấy dây lụa, đột nhiên kéo tuột khỏi tay Vương Mẫu. Vương Mẫu không chịu, vẫn muốn đòi, Đông Hoa bắt đầu chạy, Ngọc Thanh Cung vốn đã không thanh tĩnh, lúc này đây lại càng thêm ồn ào.
Bạch Trạch: “…”
Vườn trẻ bé con lại nhiều lên, bài học cũng sẽ nhiều theo. Bạch Trạch đem các bé tập hợp lại cùng một chỗ, bắt đầu giảng giải mấy việc cần chú ý ở hội Bàn Đào.
“Hội Bàn Đào, chính là dịp các tiên nhân khắp cửu thiên thập địa tụ hội về thiên đình, mọi người cùng nhau ăn Bàn Đào của Vương Mẫu.” Vô Tự Thiên Thư dựng đứng lên, nhờ vào ký ức của Bạch Trạch, hiện ra cảnh tượng Bàn Đào trước đây.
“Đó là Bàn Đào của ta, không cho bọn họ ăn!” Vương Mẫu bĩu môi, bất mãn nói.
“Bàn Đào chín thì phải ăn, không ăn sẽ hỏng đó, một mình ngươi ăn lại không hết được.” Bạch Trạch dỗ dành khuyên bảo: “Hơn nữa, ngươi để mọi người ăn Bàn Đào, mọi người cũng sẽ tặng quà cho ngươi nha.” Nói xong, chỉ chỉ thiên thư.
Trên thiên thư, Đông Hoa Đế Quân mặc Cửu Sắc Vân Hà dâng lên một giỏ trái Phù Tang óng ánh long lanh; Lão Quân mặc đạo bào Bát Quái, nâng một hồ lô tiên đan màu vàng sáng lấp lánh.
“Ta không cần Bàn Đào, có Phù Tang là đủ rồi.” Đông Hoa từ trong túi càn khôn móc ra một trái Phù Tang, cắn rôm rốp một miếng.
“Ai thèm cái thứ quả hỏng đó của ngươi, ta cũng không cho ngươi ăn Bàn Đào.” Vương Mẫu không phục nói.
“Ta thèm, ta dùng tiên đan đổi với ngươi.” Lão Quân móc ra ba viên kẹo ngọt, giơ đến trước mặt Đông Hoa: “Nhân rượu nha.”
Đông Hoa Đế Quân nghiêm túc suy nghĩ một chút, dùng trái cây trong tay đổi lấy kẹo ngọt của Lão Quân. Lão Quân đắc ý cắn một ngụm: “Ôi chao, vẫn là quả Phù Tang ăn ngon nhất, bên trong Bàn Đào có sâu, ta không thèm ăn.”
“Các ngươi… Oa…” Vương Mẫu mếu máo, lại muốn khóc.
“Rầm!” Phù Lê không thể nhịn được nữa, vỗ bàn một cái: “Tất cả câm miệng!”
Thiên Tôn nói một câu, các bạn nhỏ khác bỗng chốc đều im thin thít. Vương Mẫu không dám khóc vì sợ Phù Lê mách Ngọc Đế; Nguyệt Lão vẫn cứ tự mình cúi đầu bện tơ hồng; Lý Tịnh ôm một chén Thái Dương Tinh Thạch ngâm rượu, chậm rãi uống; Đông Hoa ngậm kẹo ngọt; Lão Quân cắn một ngụm Phù Tang, nhỏ tiếng mút nước quả.
Chế trụ được đám nhỏ ồn ào này, Phù Lê giương mắt nhìn về phía Bạch Trạch, ra hiệu cho y nói tiếp. lớp trưởng gương mẫu =)))
Bạch Trạch cảm động không thôi, quả nhiên vẫn là Thiên Tôn đáng tin nhất. Hít sâu một hơi, bắt đầu giảng giải quy củ ở hội Bàn Đào, cùng với chức trách của từng người khi đến đó.
Việc cần làm ở hội Bàn Đào quá nhiều, mỗi ngày cho bọn nhỏ uống một chén rượu Thiên Quân, chỉ có thể đảm bảo đến ngày hội Bàn Đào sẽ có thể biến về hình dáng trưởng thành. Nhưng mấy việc phức tạp lại không thể trông mong bọn nhỏ có thể làm xong được, cần phải bắt đầu chuẩn bị từ sớm.
Lão Quân bắt đầu cố gắng mỗi ngày luyện kẹo ngọt, tích trữ đủ số lượng cần dùng trên hội Bàn Đào; Đông Hoa bắt đầu chế tạo thiệp mời, gửi đi thông báo cho hết thảy các tán tiên…
Vương Mẫu nhiệm vụ nặng nhất, nàng cần dặn dò tiên nữ hái Bàn Đào, sai Chức Nữ thêu mây gấm, bảo tửu tiên ủ Ngọc Dịch. Bạch Trạch đem những thứ này đều viết ra giấy, để Vương Mẫu cầm, sau đó cho nàng uống một ấm rượu trong hũ Thiên Quân. Kim quang chợt lóe, cơ thể Vương Mẫu biến dài ra, lắc lư choáng váng rời khỏi Ngọc Thanh Cung.
“Vụ này được không đó?” Bạch Trạch đứng ở cửa, rất là lo lắng, cúi đầu dò hỏi Thiên Tôn.
Thiên Tôn liếc nhìn Bạch Trạch, ngáp một cái. Đôi mắt cực kỳ đẹp của Phù Lê, được đặt trên khuôn mặt nho nhỏ, trông như viên lưu ly to tròn long lanh óng ánh. Ngáp xong, trên đôi mắt như nhiễm một tầng hơi nước mong manh, chớp một cái, trên hàng mi thật dài liền có thêm một giọt nước, nhưng không rơi xuống.
Bạch Trạch trong lúc nhất thời đem Vương Mẫu uống say quên sạch luôn, khom lưng ôm Phù Lê vào trong lồng ngực: “Buồn ngủ? Chúng ta đi ngủ nào.”
—— Tiểu kịch trường: Chuẩn bị hội Bàn Đào
Bạch Trạch: Hoan nghênh tham dự đại hội Olympic Bàn Đào lần thứ ba mươi tám, sau đây là thời gian để hỏi và trả lời.
Phóng viên Thuận Phong Nhĩ: Nghe nói năm nay có lệnh cấm cắn thuốc, chuyện này có thật không?
Lão Quân: Đúng thế, phải là thượng tiên lắm tiền mới ăn được tiên đan, để công bằng liêm chính, lần này chỉ cung cấp kẹo ngọt.
Phóng viên Thiên Lý Nhãn: Thế nhưng có người tận mắt chứng kiến, đoàn Tam Thanh Thiên uống rượu Thiên Quân nhằm đề cao pháp lực.
Phù Lê: Đều là lời đồn, bản tọa không uống rượu, tăng cao pháp lực chỉ dựa vào song tu.