Vườn Trường Bạo Quân

Chương 7



Trong đại sảnh mọi người giật nảy mình, chỉ có Lý gia ba cha con họ tựa hồ đã dự đoán được chuyện sẽ xảy ra, không có phản ứng quá lớn.

Hiện trường ngọn đèn lóe lên, phối với tiết tấu thanh thoát vui vẻ, mỹ nữ kia mặc một lễ phục màu đen bó sát người cúi người nhảy ra, cô cầm trong tay một Champagne, một bên xoay người ngã vào lòng Lý Tuấn Hồng, hô “Lý lão gia, chúc ngài sinh nhật vui vẻ ~~”

Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, mọi người ra sức vỗ tay, một ít nam khách còn huýt sáo phụ họa. Lý Tuấn Hồng cười ôm mỹ nữ kia, hướng hai người anh em Lý Dục Hào gật gật đầu.

Lưu Vũ Hi thật vất vả từ trong ngu ngơ khôi phục lại, cậu không thể tin hỏi Lý Dục Long “Chẳng lẽ… đây là món quà  mà cậu cùng ca ca chuẩn bị?”

“Đúng vậy” Lý Dục Long thản nhiên mà trả lời.

Kẻ có tiền quả nhiên có suy nghĩ thật khó đoán, Lưu Vũ Hi ở trong lòng líu lưỡi.

Lúc này, vị mỹ nữ kia ở giữa tiếng người hoan hô đi đến. Theo sau âm nhạc, nhảy lên một điệu vũ. Mỹ nữ một đầu mái tóc cuộn sóng ở dưới ánh đèn rạng rỡ phát sáng, một bộ ngực đầy đặn bởi bộ lễ phục bó sát người mà càng thêm quyến rủ, thân thể theo nhịp điệu mà run run, thỉnh thoảng bày ra tư thế liêu nhân dụ hoặc, động tác cùng biểu tình đều khá lão luyện, có thể nghĩ, lấy lòng nam nhân là nghề chính của cô. Những nam khách nhiệt tình hò hét vỗ tay, những nữ khách nhân thì có điểm mất hứng trơ trọi.

Lưu Vũ Hi nhìn cô gái đang nhiệt tình khiêu vũ, càng xem càng thấy giống như đã gặp qua ở đâu. Thẳng đến khi cô gái kia nhảy múa xong trở về, nằm trong lòng Lý Tuấn Hồng cong đôi môi đỏ tươi làm nũng________

“Ách…” Lưu Vũ Hi cuối cùng cũng nhận ra cô! Cô gái này chính là người ở trong cửa hàng tinh phẩm cùng cậu thưởng thạch anh ‘Quyên tỷ’! Cô ta thế nào lại biến thành món quà đưa cho phụ thân của Lý Dục Long? Cái này cũng thật quá quỷ dị đi?!

Lưu Vũ Hi nghẹn họng trân trối nhìn cô cùng Lý Dục Long, Lý Dục Long nhìn vẻ mặt của cậu liền biết được cậu suy nghĩ cái gì, hắn vô tình nhún vai, nở nụ cười tà ác.

Nụ cười thật đáng sợ… Lưu Vũ Hi rùng mình một cái.

Lý Dục Long cao giọng hỏi phụ thân “Ba, năm nay ‘món quà’ này là con cố ý vì ngài chọn lựa, ngài có thích không?”

Quyên tỷ lúc này mới chú ý đến thiếu niên bên cạnh Lý Tuấn Hồng, cô kinh ngạc hé miệng, cũng nhận ra đối phương “Cậu…”

“Ba của cậu…” Quyên tỷ kinh ngạc nhìn Lý Tuấn Hồng.

Hôm nay sở dĩ cô xuất hiện trong này, là chủ ý của Hà Huy đưa cô tới, mục đích là dùng cô để lấy lòng Lý Tuấn Hồng. Cô chỉ biết Lý Tuấn Hồng là hắc đạo, một nhân vật nổi danh có thể hô phong hoán vũ, mình cũng thuận theo vui vẻ tiếp cận hắn. Bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới được, chính mình mấy ngày trước chế giễu qua một nam hài chính là con của Lý Tuấn Hồng! Hơn nữa nghe khẩu khí của hắn, là hắn chỉ định đem mình tới! Hắn có mục đích gì? Hắn muốn trả thù mình sao?

Đáy lòng cô nổi lên sợ hãi, cầu cứu nhìn về phía Hà Huy đang đứng trong đám tân khách. Hà Huy tiếp xúc với ánh mắt của cô, lập tức đi tới, bộ dạng nịnh hót hướng Lý Tuấn Hồng cúi đầu khom lưng.

“Lý lão gia, thực vinh hạnh và may mắn được tham dự tiệc sinh nhật của ngài, tiểu đệ thật sự là tam sinh hữu hạnh…”

Lý Tuấn Hồng không để ý đến hắn, chính là từ từ uống rượu. Hà Huy sắc mặt xấu hổ, Lý Dục Long vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Không cần khách sáo, ông đi uống chút rượu, cùng mọi người nhận thức một chút đi”

“Vâng, chính là…” Hà Huy như chú chó nghe lời, trước khi đi phân phó Quyên tỷ “Hảo hảo hầu hạ Lý lão gia”

Quyên tỷ mặt lộ vẻ khó khăn gật đầu, Lý Dục Long cười nhẹ, ở trước mặt cô từ trong túi móc ra một tiểu vật phẩm trang sức_____ đúng là cái bình hoa thạch anh bị Quyên tỷ làm hư.

“Ba, đây là cho ba chơi”

“Nga?” Lý Tuấn Hồng cầm lên vuốt vuốt, Lý Dục Long đối với hắn trừng mắt nhìn, phảng phất có cái ám hiệu gì đó, Quyên tỷ nhìn được mà xanh cả mặt, trên mặt nét ngang ngược không còn sót lại chút gì.

Lý Tuấn Hồng đối nhi tử hiểu ý cười, theo sau liền đi ra. Kia Quyên tỷ còn đứng nguyên tại chỗ đờ người, bị Trần Tân cùng mấy bảo tiêu phụ giúp cô đuổi kịp cước bộ Lý Tuấn Hồng. Khi bọn họ đi xa, trong lòng sớm chất chứa đầy nghi vấn Lưu Vũ Hi rốt cục nhịn không được hỏi “Bạn Lý… cậu vì sao lại đem cô gái kia tặng cho ba ba cậu? Còn có, cái thạch anh kia…” Lý Dục Long không đợi cậu nói xong liền cắt ngang liếc mắt một cái, miệng toát ra lời nói còn thối hơn cả phân ngựa,

“Kêu ông xã”

“Gì?”

“Gì cái đầu của cậu, nếu không kêu ông xã tôi sẽ đem cậu cởi sạch quần áo sau đó đẩy cậu vào bên trong bánh kem” Lý Dục Long uy hiếp chỉ vào chiếc bánh kem bên cạnh.

“Không cần a ~~” Lưu Vũ Hi sợ hãi dùng sức lắc đầu, vốn dĩ đầu cậu còn choáng váng, lại lay động như thế, càng cảm thấy thiên toàn địa chuyển.

“Kêu ông xã” Lý Dục Long lặp lại

“Ông xã ông xã ông xã!” Lưu Vũ Hi lung tung kêu

“Ngoan” Lý Dục Long vừa lòng vỗ đầu cậu, Lưu Vũ Hi có chút thanh tỉnh, cậu sửng sốt: không đúng, chính mình rõ ràng có vấn đề muốn hỏi a…

“Lý…Ông xã, cái kia… Tôi muốn hỏi cậu…”

“Nga, cậu nói cái cô ả kia?” Lý Dục Long tàn khốc cười nói “Ba tôi hàng năm đều đem quà của chúng tôi [lộng hư], tôi còn đang phiền não năm nay không biết nên tặng cái gì cho tốt, tôi thấy cô ả kia [tư chất không tồi], vì thế liền lựa chọn cô ta vậy, như thế nào? Hiểu chưa?”

“Vẫn chưa thể hiểu rõ được…” Lưu Vũ Hi mờ mịt nói.

“Ha hả… Đừng lo, ngày mai lưu ý báo chí đi”

“A?”

Đang nói, Lý Dục Hàm đại đường ca của Lý Dục Long sắc mặt ngưng trọng đi về phía của bọn họ “Tiểu Long, cậu có thể nhín chút thời gian không?”

“Làm gì?” Lý Dục Long xa cách

“Colin có chuyện muốn nói với cậu…”

“Tôi không muốn cùng cậu ta nói chuyện” Lý Dục Long không nể tình ném đi một câu, Lý Dục Hàm thở dài.

“Các cậu đừng kèn cựa nhau nữa, có cái gì hiểu lầm, liền hảo hảo giải quyết, cứ thế này thì chẳng ai được thoải mái”

Lý Dục Long không nói chuyện, thái độ tựa hồ có chút lắng dịu, Lý Dục Hàm lại nói “Tôi biết em ấy chọc cậu tức giận, nhưng lần trở lại này, coi như nể mặt mũi tôi, đi nói chuyện rõ ràng với em ấy đi.”

Lý Dục Long khẽ híp mắt nhìn hắn, cuối cùng nói “Được rồi, nhưng chỉ có lần này”

“Cám ơn cậu” Lý Dục Hàm như trút được gánh nặng cười cười.

Lý Dục Long trước khi đi cúi đầu nhìn Lưu Vũ Hi, thấy cậu vẫn là vẻ mặt ửng hồng, tựa hồ cơn say có phần giảm bớt.

“Cậu không sao chứ?”

“Ân? Nha…Không có việc gì” Lưu Vũ Hi vội vàng xua tay, lúc này mới nói xong, lập tức liền mất đi bộ dạng say rượu.

“Thật sự không có việc gì?” Lý Dục Long nhíu mày.

“Không có gì…” Lưu Vũ Hi che miệng, đem cảm giác muốn nấc áp đi xuống.

“Không thoải mái thì phải đi tìm lão đầu kia, ông ta sẽ chăm sóc cậu” Lý Dục Long chỉ chỉ Trần Tân đang chào hỏi khách khứa.

“Hảo…”

“Tôi sẽ mau chóng trở lại” Lý Dục Long vỗ vai cậu, theo Lý Dục Hàm đi vào trong hoa viên bên cạnh. Sau khi hắn đi, Lưu Vũ Hi như trước che miệng.

Cậu như thế nào có cảm giác say, trong bụng dường như có một cỗ khí xoay chuyển, không phải là muốn nôn chứ… Đang nghĩ ngợi tới, một vị chua quả nhiên theo bụng nhảy lên. Nếu ở trong này ói ra, sẽ gây phiền hà cho mọi người mà còn mất mặt nữa chứ!

Lưu Vũ Hi kích động nhìn xung quanh, vừa vặn nhìn Trần Tân đang đứng một mình cách vị trí cậu không xa, cậu vội vàng che miệng, cước bộ lảo đảo chạy tới.

“Thực xin lỗi… Xin hỏi toilet ở nơi nào?” Lưu Vũ Hi vừa hỏi xong, lại vội vàng đem miệng bưng chặt.

“Nga, ở phòng đầu tiên, tôi gọi người dẫn cậu đi” Trần Tân lễ phép thuyết, gọi một gã phục vụ sinh dẫn cậu đi.

————–

Đá cẩm thạch phun ra nước tạo thành những tiếng róc rách, tại trong yến hội ồn ào bị một phiến cây cọ cao lớn cách ly ra. Thân cây treo những cái bóng đèn nho nhỏ tản mát ra những ánh sáng nhu hòa, thật là một nơi thích hợp để nói chuyện a.

Lý Dục Đình đứng bên cạnh bờ ao, sắc mặt âm trầm, nhìn thấy qua đám cây cối có hai người lướt đi đến. Lý Dục Hàm đi tới trước mặt hắn, cau mày nói:

“Người tôi đã mang đến, một lời hãy đem mọi chuyện nói rõ ràng đi”

“Ân…” Lý Dục Đình hừ một tiếng.

Lý Dục Hàm vỗ vỗ bả vai Lý Dục Long, xoay người tránh ra, để cho bọn họ đơn độc nói chuyện. Lý Dục Đình gắt gao nhìn Lý Dục Long, trầm mặt thật lâu. Lý Dục Long hướng tảng đá lớn phía sau dựa vào, hai tay vòng trước ngực, không kiên nhẫn nói “Có chuyện gì muốn nói.”

Lý Dục Đình nắm chặt bàn tay, từ trong kẽ răng nói ra câu đầu tiên “Cậu rõ ràng nói là không thích nam nhân!”

“Hình như có nói qua…” Lý Dục Long nhíu mày “Kia thì sao?”

“Vậy cậu vì cái gì không quan tâm tôi? Lại chọn thằng kia?!” Lý Dục Đình tức giận đến giơ chân: “Tôi có chỗ nào không bằng hắn?”

Lý Dục Long nghiêm túc cao thấp đánh giá cậu một phen, suy tư một chút, thực đứng đắn trả lời “Toàn thân trên dưới so ra đều kém”

Lý Dục Đình một hơi giậm chân giận dữ, cơ hồ hộc máu. Lý Dục Long khí thần kiên định nhàn nhạt hỏi lại “Như thế nào? Không hài lòng? Tôi trả lời xong rồi, đi được rồi chứ?”

“Chờ một chút!” Lý Dục Đình bổ nhào kéo lấy tay hắn “Cậu phải nói rõ ràng cho tôi! Cậu rốt cuộc không thích tôi cái gì? Vì cái gì đối tượng là cái tên chim bìm bịp bốn mắt kia thì được…”

“Tôi đối với cậu không có dục vọng (ham muốn)” đáp án Lý Dục Long lời ít mà ý nhiều, Lý Dục Đình nhất thời nghẹn lời, kinh ngạc nhìn đối phương. Lý Dục Long đang muốn đem Lý Dục Đình phất ra, Lý Dục Đình lập tức phục hồi tinh thần lại, lại gắt gao níu chặt lấy hắn.

“Cậu căn bản là chưa thử qua, làm sao biết tôi không được?”

“Chúng ta đã thử qua” Lý Dục Long lạnh lùng nhắc nhở.

“Đó là…” Lý Dục Đình hồi tưởng lại [sự kiện kia] liền căm giận bất bình, cậu nghiến răng nghiến lợi nói “Là cậu không tốt! cởi quần của tôi liền ngừng tay không làm tiếp!”

“Tôi vừa nhìn thấy cái kia (cái ây ấy…) của cậu thì ‘đồ vật này nọ’ của tôi không ‘tính thú’*” Lý Dục Long vô lại thuyết.

(*) không hứng lên, cương nói chung là không có dục vọng làm

“Vậy cậu cùng tên kia kia có làm không?” Lý Dục Đình chỉ vào phương hướng buổi tiệc trong tràng (sân).

Lý Dục Long giật mình, bĩu môi một cái “Mắc mớ gì tới cậu?”

“Hừ! Nói không chừng lúc cậu xem cậu ta thì ‘đồ vật này nọ’ của cậu cũng sẽ đại ngán!” Lý Dục Đình không cam lòng nói.

“Mẹ kiếp, Vũ Hi của tôi không biết có bao nhiêu đáng yêu! Làm cho người ta nhìn đã muốn nuốt chửng!” Lý Dục Long không phục mở miệng phản bác.

“Làm sao đáng yêu?! Là diện mạo hay là dáng người, hắn có điểm nào so sánh được với bổn thiếu gia?”

“Ít tự cao, loại người như cậu mặt lớn như bánh mì, mắt như mắt cá chết, trên đường đều có đầy” Lý Dục Long không để ý đến lòng tự trọng của thiếu niên xinh đẹp, bẻ cong sự thật nói.

“Cậu…Cậu…Cậu nói bậy…” Lý Dục Đình nổi trận lôi đình.

“Tôi nói bậy?” Lý Dục Long giống như cố ý chọc giận cậu, tốc độ nói thả chậm lại “Nhìn miệng tôi đi…”

“?” Lý Dục Đình chuyên chú nhìn miệng của hắn, Lý Dục Long không nhanh không chậm mở miệng nói ra ba chữ “Xấu, bát, quái!”

Lý Dục Đình trong đầu phựt một tiếng (ta nghĩ dây thần kinh nào của ẽm bị đứt rùi), tức giận đến nổ tung, bắt đầu thét lớn.

“Cậu nói cái gì————–?!!!”

“Nghe không rõ hở? Tôi đây nói lại lần nữa…” Lý Dục Long tiếp tục châm dầu vào lửa, luôn luôn trốn ở bên cạnh Lý Dục Hàm rốt cuộc nghe không nổi nữa, chạy đến đem bọn họ cách ra.

“Tốt lắm, tốt lắm, đừng cãi, đâu phải như còn học tiểu học mà cãi nhau như con nít…” hắn đau đầu thở dài.

“Ca! Là hắn không tốt!” Lý Dục Đình lớn tiếng thét lên.

“Anh biết, nhưng em cũng đừng kích động như vậy…” Lý Dục Hàm đang bận trấn an Colin, quay đầu vừa thấy, Lý Dục Long đã muốn đi xa.

“Tiểu Long—–đợi một chút——-” hắn vội vàng chạy tới ngăn lại.

“Chuyện phải nói tôi cũng nói rồi, đừng đến làm phiền tôi nữa” Lý Dục Long hạ tối hậu thư.

Lý Dục Hàm á khẩu không trả lời được đứng nguyên tại chỗ, hắn biết đường đệ này tính tình cao ngạo không để ai vào mắt, chính mình nếu lại tiếp tục dây dưa, cũng sẽ chỉ rước thêm phiền phức. Hắn không tái giữ lại, đành phải trơ mắt nhìn cậu ta bỏ đi.

Lý Dục Đình không phục đuổi tới, trách tội nói “Ca! Sao anh không giữ hắn lại?”

“Colin, em cũng nên một vừa hai phải thôi chứ?” Lý Dục Hàm chuyển sang trách cứ cậu “Tiểu Long đã nói rất rõ ràng rồi, cậu ta tuyệt không thích em, em cứ tiếp tục níu kéo, thì có ích lợi gì?”

“Ngay cả anh cũng nói giúp cậu ấy!” Lý Dục Đình lệ rưng rưng kêu gào lên.

“Anh không phải không giúp em, chính là…”

“Quên đi! Em không cần anh hỗ trợ! Em tự mình giải quyết!?” Lý Dục Đình bỏ lại một câu nói, xoay người chạy đi.

“Colin! Colin!” Lý Dục Hàm thấy gọi hắn không được, cuối cùng cũng tức khí mà nói “Tùy em!”

Nhà lớn bên này———————-

Lưu Vũ Hi đi theo phía sau phục vụ sinh, đi vào trong đại trạch quanh co ngoằn ngoèo. Lúc này, một người thân sĩ * trung niên đối diện đi về phía này, đối phương thần sắc kích động, vừa thấy được phục vụ sinh, lập tức như bắt gặp được cứu tinh, gã nói.

(*) chỉ những cậu trí thức

“Xin cậu hãy nhanh lại đây hỗ trợ! Phu nhân của tôi ở trên bậc thang bên kia bị trẹo chân!”

Phục vụ sinh nhanh chóng nói “Hảo…” Hắn đối với sắc mặt ngày càng khó coi của Lưu Vũ Hi nói “Khách nhân, toilet ở ngay phía trước, ngài đi đến chỗ cuối cùng của ngã rẽ thứ ba là tới, ngài có thể tự mình đi đến đó không?”

“Ân…” Lưu Vũ Hi gật gật đầu, bản thân bước nhanh chạy tới, phục vụ sinh thì đi theo người đàn ông kia rời đi.

Dạ dày chua xót thẳng hướng lên yết hầu, Lưu Vũ Hi cảm thấy miệng vừa đắng vừa mặn, cậu chạy chối chết băng băng trên đường —– chỗ rẽ thứ ba chỗ rẽ thứ ba ~~ a ~~ đến nhanh lên ~~!!

Lưu Vũ Hi giống như cuồng phong vọt vào trong phòng rửa tay, ghé vào trên bồn cầu ói như điên.

“Ác—ác….” Nữa rồi… trong bụng một trận phiên giang đảo hải – sống cuộn biển gầm, Lưu Vũ Hi đem bữa tối toàn bộ nôn ra.

Cậu cảm thấy lượng nước trong cơ thể như thoát ra hết, một giọt cũng không chừa.

“Hô…hô…hô…” cảm giác nôn mửa thật vất vả mới đình chỉ, cậu gở xuống kính mắt, sát lau nước mắt, kiệt sức quỳ ngồi xuống. Qua một lúc lâu, Lưu Vũ Hi rốt cục khí tức hòa hoãn. Cậu lắc lắc đầu, hốt hoảng đứng lên. Đi ra bên ngoài bồn rửa mặt.

Súc súc miệng, lấy nước rửa mặt một phen, Lưu Vũ Hi rốt cuộc cũng thanh tỉnh một chút. Cậu tựa vào trên bàn (rửa mặt) chậm rãi nghĩ ngơi, thân thể khí lực dần dần khôi phục, đại não từ một mảnh hỗn độn cũng trở nên rõ ràng.

Lưu Vũ Hi hít vào một hơi, lau những giọt nước còn đong trên mặt, mang hảo mắt kính vào, chậm rãi đi ra khỏi toilet xa hoa này. Khi đi ra đến bên ngoài cửa, cậu liền sửng sốt.

“Đây là nơi nào a…” Lưu Vũ Hi ngây ngốc nhìn không thấy một bóng người trên hành lang, cậu mới vừa rồi một lòng chỉ nghĩ đến toilet, hoàn toàn không nhớ rõ mình là như thế nào mà đi vào.

“Ân…Hình như là bên này…” Lưu Vũ Hi cố gắng nhớ lại, nhấc chân hướng một phương hướng đi tới.

“Di? Giống như không đúng…Chẳng lẽ là bên này?” Cậu đi trong chốc lát, phát hiện không hợp, lại quay trở về.

“Phải là bên này chứ… Ai…” Lưu Vũ Hi đầu óc choáng váng, tại ngôi nhà to lớn như mê cung này, mà mình từ trước đến nay không có cảm giác về phương hướng (mù đường), sẽ không phải lạc đường đi… Cậu càng nghĩ càng sợ hãi, cước bộ đang thong thả cũng nhanh chóng nhấc chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành những bước chạy như điên.

Quẹo bên trái, đi thẳng, lại rẽ phải, lại rẽ trái.. Ô!! như thế nào vẫn là không nhìn thấy lối ra a ~~ Lưu Vũ Hi trong lòng càng lúc càng hoảng loạn, càng thêm nhận thức không ra đường cũ.

Bất quá hiện giờ cậu phát hiện một hiện tượng quái dị, chính mình khi đi trên hành lang đến toilet, ngọn đèn vẫn sáng rõ, như thế nào lúc này đang đi, đèn trên vách tường dường như trở nên hôn ám (mờ mờ ảo ảo)? Hơn nữa dọc theo hành lang một thân ảnh đều không thấy, thật sự là quỷ dị! Lưu Vũ Hi cơ hồ có thể khẳng định, mình nhất định là lạc đường!.

Phải quay lại sao? Khả cậu ngay cả đường trở về cũng đã quên a ~~ làm sao bây giờ ~~ trời ơi ~~ mặc kệ như thế nào cũng được, tóm lại trước hết phải tìm cách đi ra khỏi nơi đáng sợ này rồi nói sau ~~

Phía trước cuối cùng xuất hiện một cánh cửa thật lớn, cửa kia rõ ràng so với những cái cửa phòng đều dày hơn. Chẳng lẽ là lối ra? Lưu Vũ Hi không cần nghĩ, tiến lên đẩy cửa ra——-

Trước mắt ngọn đèn một mảnh ố vàng, sau đại môn nguyên lai là một là một căn phòng.

Không phải lối ra a… Lưu Vũ Hi đang muốn đóng cửa rời đi, ánh mắt lại thình lình tiếp xúc với bức họa treo trên vách tường trong phòng.

Bên kia———-

Lý Dục Long trở lại buổi tiệc, lại không thấy được bóng dáng Lưu Vũ Hi, Hắn liền kéo một phục vụ sinh lại hỏi “Uy, cậu trai đi theo tôi đâu?”

“Di?” Phục vụ sinh kia lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói “Tôi hình như thấy ngài ấy đi tìm Trần tiên sinh…”

“Trần Tân?” Lý Dục Long nhớ lại, mình quả thật có dặn dò qua Lưu Vũ Hi, nếu cậu có việc thì đi tìm Trần Tân giúp đỡ. Hắn lập tức kêu phục vụ sinh kia gọi Trần Tân đến hỏi “Vũ Hi đi nơi nào rồi?”

“Thưa thiếu gia, bạn của ngài nói muốn đi toilet, tôi lúc đó có kêu người đưa cậu ấy đi…”

“Đã đi bao lâu?”

“Gần mười lăm phút…”

“Còn chưa trở lại sao?” Lý Dục Long mi tâm nhăn lại, Trần Tân chặn lại nói.

“Tôi sẽ kêu người đi qua đó xem…”

“Không cần, tôi tự mình đi tìm” Lý Dục Long nổi lên dự cảm bất hảo, hắn cực kì nhanh chạy vào trong phòng lớn…....

—————————————-

Lưu Vũ Hi đứng ở ngoài cửa xuất thần nhìn bức họa kia.

Đó là một bức tranh cao cỡ nửa người, họa lên là một mỹ nữ xinh đẹp, Lưu Vũ Hi thời khắc liếc nhìn đến bức họa trong rất sống động kia đã bị cặp mắt u buồn của người trong tranh hấp dẫn, hai chân cậu vô thức đi vào.

Người trong bức tranh độ tuổi khoảng chừng hai mươi tuổi, cô thân hình gầy yếu, tóc dài xõa vai, mặc một cái áo ngủ tơ tằm màu đen, ngồi ở trên ghế dây mây, bối cảnh là Mân Côi viên (vườn hoa hồng). Nhìn ra được, thời điểm vẽ tranh thời tiết rất tốt, ánh mặt trời cũng rất sáng lạn, khả vị mỹ nữ kia thần tình lại sầu bi, hai mắt mờ ảo nhìn về phương xa, đôi môi màu hồng phấn không có mỉm cười. Trên mặt mỹ nữ có… một phần đặc biệt, đúng là phía mắt trái bên dưới có một giọt lệ trĩ, Lưu Vũ Hi trước đây nghe bà nội nói qua, khóe mắt có lệ trĩ là tướng mạo không tốt, người như thế sẽ đa sầu đa cảm, vả lại thích khóc, vận mệnh cũng thập phần nhấp nhô. Theo ánh mắt của của vị mỹ nữ kia, giống như đang xác minh cách nói này.

Lưu Vũ Hi ước chừng đứng trước bức họa ngây ngốc mười lăm phút đồng hồ, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại. Cậu lúc này mới chú ý tới, ở phụ cận chân dung còn treo móc thêm mấy khung hình nho nhỏ, trong phòng này trên cái bàn cùng ngăn tủ, đều bày đầy ảnh chụp.

Lưu Vũ Hi nhịn không được nhìn kỹ xem, nguyên lai đều là ảnh chụp toàn bộ gia đình của Lý Dục Long. Trong đó có một tấm là hình của bốn cha con họ chụp chung, cậu đầu tiên nhận ra là phụ thân của Lý Dục Long, ông lúc còn trẻ cùng bộ dạng Lý Dục Hào như từ một khuôn đúc ra, bất quá ông có nhiều hơn một phần khí phách sắc bén. Bên trái ông ta là một thiếu niên hẳn là Lý Dục Hào, mà đứng phía trước nhất đúng là tiểu Lý Dục Long, khi đó hắn hẳn là chỉ mới ba tuổi, chiều cao chỉ ngang tới đùi phụ thân hắn.

“Ha ha… không tưởng tượng được cậu ta lúc còn nhỏ lại đáng yêu đến như thế…” Lưu Vũ Hi buồn cười nhìn vào khuôn mặt tròn tròn mập mạp nhỏ nhắn của tiểu Lý Dục Long.

Ba người này cậu đều nhận ra, nhưng tiểu cô nương này là ai? Lưu Vũ Hi nghi hoặc nhìn cô gái đứng bên phải Lý Tuấn Hồng, cậu nhớ rõ Lý Dục Long chỉ có hai ca ca, cũng không có tỷ tỷ a…

Cậu lại ngẩng đầu nhìn bức họa, cảm thấy cô bé này cùng vị mỹ nữ trong tranh này có phần giông giống… Trong đầu cậu linh quang chợt lóe, này không phải là đại ca của Lý Dục Long đi??

Lưu Vũ Hi chấn động, nhanh chóng nhìn sang những ảnh chụp khác, các ảnh chụp còn lại cơ hồ đều là ảnh chụp của anh em bọn họ, trừ bỏ Lý Dục Long cùng Lý Dục Hào, thì ảnh chụp của ‘tiểu cô nương’ kia là nhiều nhất. Cậu tìm lại tìm, rốt cuộc tìm được ảnh chụp ‘tiểu cô nương’ sau khi trưởng thành —– một thanh niên mặc áo bác sĩ, đầu đội mũ bác sĩ thập phần tuấn mỹ.

“Oa… Thật là đại ca của cậu ta?” Lưu Vũ Hi trợn mắt há hốc mồm, cậu còn tưởng rằng đại ca của Lý Dục Long cùng nhị ca giống nhau, cũng là một nam tử mười phần khí phái vương tử, không thể tưởng tượng được bộ dạng như vậy… Nữ khí…

Bất quá nói nữ khí cũng không hoàn toàn đúng, đại ca Lý Dục Long kỳ thật vô cùng tuấn nhã, đặc biệt sau khi trưởng thành, nhìn ánh mắt thâm trầm sắc bén chỉ biết người này không dễ chọc, tuyệt đối là một người tâm ngoan. (tàn nhẫn, hung ác)

Như vậy xem ra, mỹ nữ trên bức tranh hẳn chính là mẫu thân của Lý Dục Long.

“Mẹ cậu ta thật là xinh đẹp…” Lưu Vũ Hi cảm thán, bất quá bà ở trong này cũng chỉ có hé ra tranh chân dung, không có cái ảnh chụp nào. Tuy rằng Lưu Vũ Hi không có đặc biệt tìm tòi nghiên cứu qua, bất quá cậu mơ hồ cảm thấy, mẫu thân của Lý Dục Long hẳn là đã qua đời, bằng không, trường hợp sinh nhật trượng phu quan trọng như vậy, bà không có khả năng vắng mặt. Hơn nữa cho đến bây giờ cậu không có nghe Lý Dục Long nói qua sự tình của mẫu thân hắn.

Lưu Vũ Hi lại nhìn đến mỹ nhân xinh đẹp trong tranh, thật đáng tiếc a… Người xinh đẹp vậy, sinh mệnh sao lại ngắn như thế, chẳng lẽ cái này gọi là hồng nhan bạc mệnh sao…

Đang nghĩ mê mẫn, ngoài cửa bỗng dưng truyền đến một trận tiếng bước chân, theo đó là một tiếng chất vấn.

“Ai ở trong đó?”

Lưu Vũ Hi sợ tới mức nhảy dựng lên, cậu theo bản năng nhìn chung quanh, một thân ảnh phóng ra ở bên cạnh cửa trên sàn nhà, người ngoài cửa sắp đi vào! Cậu vội vàng chạy vào sau lưng một tấm màn vải treo trên tường trốn.

Đi vào là một lão bộc đầu tóc chẻ năm năm, ông cầm đèm pin, ở trong căn phòng tối om mà soi từng góc một, lớn tiếng hô:

“Có người đi vào phải không? Đi ra mau!”

Lưu Vũ Hi nghĩ thầm mình nhất định là xâm nhập vào ‘cấm địa’, trường hợp như thế này không thể bị bắt được. Cậu che miệng, thở cũng không dám thở mạnh, rúc càng sâu về phía sau màn. Xuyên thấu qua khe hở của bố màn, cậu nhìn thấy đối phương đang ở dưới cái bàn kiểm tra, mắt thấy ông ta muốn hướng bên này đi tới.

Lưu Vũ Hi ở trong lòng kêu thảm thiết: không cần lại đây a ~~ nhiều lắm khi ông đi rồi tôi sẽ lập tức rời đi là được ~~~

Người nọ chân bắt đầu hướng bên này… Lưu Vũ Hi tim đập dồn dập, đổ mồ hôi lạnh. Cậu không tự giác lui về phía sau, lưng kề sát vách tường. Trên tường có một cây đinh nhô ra móc lấy cái nơ hồ điệp của cậu, Lưu Vũ Hi lúc này không rảnh bận tâm, bởi vì lão bộc đang dùng đèn pin rọi tới vạt bố màn, cậu cố gắng kiễng đầu ngón chân, làm cho cả người mình dán dính lên tường.

Lão bộc kia một tay vươn ra, chuẩn bị kéo bố màn ra…

Lưu Vũ Hi trong lòng căng thẳng, khuỷu tay dùng sức đặt tại trên tường, nhưng vào lúc này, nguyên bản vách tường trơn nhẵn đột nhiên lõm vào có hình vuông, là cơ quan! Lưu Vũ Hi còn chưa kịp phản ứng, dưới chân nhà liền trong nháy mắt hướng hai bên mở ra, xuất hiện một cái hố rỗng.

“Ô.... ” Lưu Vũ Hi chỉ kịp phát ra một tiếng than khóc ngắn ngủi, cả người cứ như thế rơi vào cái hố động kia.

Tất…

Trên ngón tay vô danh chiếc nhẫn hồng bảo thạch nhấp nhoáng một đạo quang mang, Lý Tuấn Hồng toàn thân trần trụi từ trên giường màu xanh ngọc ngồi dậy, ông nhìn chằm chằm nhẫn, sắc mặt trầm xuống.

Ông xoay người xuống giường, từ trên giá đỡ kéo xuống một cái áo ngủ phủ lên trên người. Nằm trên giường một nữ tữ lõa thể hấp hối nhìn theo bóng lưng to lớn của ông biến mất ở ngoài cửa, bên ngoài truyền đến tiếng nghi vấn của bảo tiêu:

“Lão bản, nữ nhân bên trong kia xử trí thế nào?”

“Tùy tiện, trước khi tôi quay về thì phải dọn dẹp sạch sẽ” Lý Tuấn Hồng bỏ lại một câu lãnh khốc, sau đó liền nghe được tiếng bước chân của ông rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.