Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 107: Phá kén thành bướm



Edit: Tịch Ngữ

“Đây…là thiếu chủ của Lưu Vân Cốc?”

“Trời! Ai mà to gan vậy? Dám ám sát thiếu chủ Lưu Vân Cốc.”

“Nói không chừng cô gái kia biết chuyện gì đó?”

Mọi người vây xem đều biểu hiện vẻ không thể tin, khiếp sợ. Âm thanh nghị luận xôn xao vang lên.

Dĩnh Nhi đẫm lệ lắc đầu, bộ dạng đau lòng quá mức, thân thể lung lay e là cơn gió thoảng qua cũng có thể ngã, lầm bầm: “Ta không biết, thiếu gia, tại sao thiếu gia lại bị như vậy? Rốt cuộc hôm qua có chuyện gì?”

Nơi này là Lan Viễn sơn trang, Thích Tu Kiệt chết tại đây, người trong sơn trang không thể thoát khỏi liên quan. Liêu Ngân rất nhanh liền chạy đến đây, thấy thi thể của Thích Tu Kiệt, sắc mặt ông ta trắng bệch. Ông không ngờ, gần đây Lan Viễn sơn trang có vận số đen như vậy, từng cọc từng cọc tại họa đều xảy ra ở đây.

“Liêu trang chủ, bây giờ trời đã sáng, hôm qua tại hạ đã nói trời sáng sẽ rời đi. Hiện tại không dám quấy rầy thêm.” Một người nói, không đợi Liêu Ngân đáp lời liền xoay người rời đi.

Một màn này rơi vào trong mắt của người bên ngoài, tự nhiên đều hiểu người này đang có ý đồ gì. Hôm nay, thiếu chủ Lưu Vân Cốc gặp nạn trong Lan Viễn sơn trang, nếu bọn họ tiếp tục ở lại đây, ai biết mạng nhỏ có gặp nguy hiểm không. Hơn nữa, vô duyên vô cớ bị nghi ngờ là hung thủ càng oan uổng, cho nên nhanh chóng rời đi mới là tốt nhất.

Liêu Ngân lên giọng: “Không ai được rời khỏi đây!”

Sắc mặt ông tái nhợt gần như xanh mét, thoạt nhìn rất khủng bố, trợn mắt quét qua mọi người.

“Hôm nay, thiếu chủ Lưu Vân Cốc bị ám sát ở đây, bất kì người nào cũng có thể bị nghi là thủ phạm. Xin mọi người đừng hoãn loạn, nếu các người không làm, sợ gì không ở lại, vội vã muốn rời đi, chẳng lẽ các vị là hung thủ.”

“Liêu trang chủ! Cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không được nói lung tung!” Một người nghe lời ông nói, nhất thời tức giận ngây thơ phản bác lại ông.

Tuy bản thân không phải là hung thủ, thế nhưng lần này tình cảnh rất nguy hiểm, ai muốn tham gia vào chứ? Nếu lỡ cốc chủ ra lệnh thà giết lầm còn hơn bỏ sót, như vậy bọn họ chẳng phải đều chịu chết sao?

“Đúng vậy, Liêu trang chủ, ông coi công phu của bọn tôi đi. Lấy bản lĩnh của chúng tôi, muốn im hơi lặng tiếng giết chết Thích Tu Kiệt, hoàn toàn có thể sao!”

“Hơn nữa, Lan Viễn sơn trang này đúng là nơi thị phi. Cái gì bảo vật, toàn là chó má!”

“Đi, đi, đi, ta không tin. Chúng ta muốn đi, bọn họ còn có thể ngăn cản.”

Mọi người thống nhất nhận thức, cả đám không để ý tới Liêu Ngân, cùng đi ra ngoài.

Liêu Ngân huýt sáo một tiếng dài, tiếng huýt gió truyền đi rất xa, từng gã hắc y nhân xuất hiện, bao vây quanh đại viện này.

Liêu Ngân âm trắc nói: “Ai dám rời đi, giết không dám hỏi!”

Một người không tin liền xông tới, một thanh chủy thủ liền xẹt qua cổ hắn, nhanh đến mức người nọ chưa kịp kêu lên một tiếng, người đã rơi xuống mặt đất, hai tay ôm cổ, ánh mắt tràn ngập khó tin tắt thở mà chết.

Dùng chiêu giết gà dọa khỉ này khiến toàn trường ồn ào liền im ắng xuống, bầu không khí trở nên rất trầm tĩnh.

Dĩnh Nhi trợn mắt nhìn hắc y nhân ra_tay. Thân thể mềm mại không nhịn được run lên.

Người này, người này và người giết thiếu chủ ăn mặc rất giống nhau, chẳng lẽ người giết thiếu gia là do Liêu Ngân phái đến? Nhưng mà, tại sao ông ta lại muốn giết thiếu gia? Phải rồi, vị công tử xinh đẹp kia không phải là chủ nhân của Liêu Ngân sao?

Cô gái áo đỏ là người của vị công tử đó, thiếu gia lại có hứng thú với nàng ấy, hình như ngày hôm qua thiếu gia còn dây dưa với nàng. Không lẽ vì vậy mà vị công tử kia kêu Liêu Ngân giết thiếu gia?

Nếu đúng là như vậy, tên hắc y nhân kia vứt lại lệnh bài cho ả có mục đích gì? Chẳng lẽ vị công tử như thần tiên kia chính là người của Vô Ưu Cung. Đồng thời còn cố tình cho ả biết, mọi chuyện đều do Vô Ưu Cung làm?

Dĩnh Nhi bị một màn trước mắt quấy rối, mặc kệ nghĩ như thế nào ả cũng cảm thấy mọi chuyện đều thật thật giả giả, khó mà xác định chân tướng.

“Liêu lão thất phu, ngươi đừng có khinh người quá đáng!” Trong đám đông có người không cam lòng rống lớn.

Liêu Ngân không hề có hành động, nhìn về phía thi thể của Thích Tu Kiệt trong phòng ngủ, phân phó với người hầu: “Đem thi thể của Thích Tu Kiệt thiếu gia vứt vào hầm băng bảo tồn đi.”

Hai hắc y nhân đi tới, không chút để ý đến Dĩnh Nhi ở bên cạnh, đem thi thể Thích Tu Kiệt nâng lên, lên xuống mấy cái liền biến mất trước mặt mọi người.

Thời gian từng chút trôi qua, Liêu Ngân cố gắng điều tra về cái chết của Thích Tu Kiệt, ông hỏi cung tất cả mọi người. Cả đám đều ủng hộ, không có năng lực phản kháng, chỉ có thể cố gắng trả lời, hi vọng có thể thoát khỏi hiềm nghi. Hỏi chuyện một hồi, tất cả đều không có sơ hở.

Bỗng nhiên một người nói: “Không phải còn có ba người nữa à? Chủ nhân của Liêu trang chủ ở đâu? Từ sau khi bọn họ vào sơn trang thì không thấy bọn họ nữa. Nếu nói bị tình nghi, ba người bọn họ chính là người đáng nghi ngờ nhất!”

“Đúng, đúng. Công phu của chủ nhân Liêu trang chủ dường như rất cao. Hôm qua ta còn thấy Thích thiếu gia rất vồn vã đối với nữ nhân của vị công tử kia, nói không chừng Thích thiếu gia bị giết là do nữ nhân đó!”

Liêu Ngân không nghĩ liền đáp: “Không thể nào.”

Một người cười nhạo: “Liêu trang chủ phủ nhận nhanh như vậy để làm gì? Ta thấy hung thủ nhất định là người kia. Liêu trang chủ đem chúng tôi bao vây ở đây, chính là vì để hung thủ thật sự rời đi, có phải là vì ông muốn bắt chúng tôi gánh tội cho hắn đúng không?”

Tâm tình của mọi người đều bị mấy câu nói hoài nghi kích động, bầu không khí vốn dĩ im lặng lại giương cung bạt kiếm lần thứ hai.

“Câm miệng!” Liêu Ngân nổi giận gầm lên, cùng bọn họ giằng co.

Phong Giản đang nằm ở nơi nào đó trên nóc nhà, đem mọi âm thanh tranh chấp trong phòng đều nghe hết, khẽ cau mày.

Vì sao Liêu Ngân lại trộn lẫn với đám hắc y nhân này? Hơn nữa, nhìn phương hướng phát triển của chuyện này, hình như nó cố ý nhắm vào chủ tử.

“Hử?” Phong Giản đang suy tư, chợt cảm thấy có nguy hiểm đến gần, một mảnh ngói bắn nhanh đến.

Mảnh ngói cách hắn không tới nửa thước liền nổ tung, bị một nguồn nội lực mạnh mẽ đánh nát. Như vậy chứng tỏ, nếu không phải Phong Giản sớm phát hiện nguy hiểm, phản ứng không nhanh, e là hắn đã bị đánh gục rồi.

“Bị phát hiện rồi!” Ánh mắt Phong Giản lạnh lẽo, nhanh chóng rời đi.

Âm thanh mảnh ngói bị đánh vỡ bị người trong phòng phát hiện. Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhưng không thấy được một góc áo của Phong Giản, chỉ thấy mấy tên hắc y nhân nhanh chóng đuổi tới, rõ ràng là đang đuổi theo ai đó.

Hung thủ!

Trong nháy mắt, hai từ này xuất hiện trong đầu mọi người.

Ở trong mắt bọn họ, người lén lén lút lút trốn trên đó nghe lén, khi bị phát hiện liền vội vã bỏ chạy, hành động này thật khiến người ta khó mà không nghi ngờ. Nếu không phải chột dạ, tại sao lại bỏ chạy?

Khi Phong Giản bị mấy tên hắc y nhân truy đuổi. Trong Băng Lam Cốc vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng không có làm cho người ta xem nhẹ thay đổi.

Băng Lam Cốc đóng băng quanh năm, bông tuyết ngưng tụ, nhưng không có giọt nước chảy, đủ để thấy độ lạnh trong cốc.

Lúc này, Thủy Lung mặc hồng thường ngồi trên khối băng ngọc, bông tuyết chung quanh đều có dấu hiệu hòa tan, ‘tích tắc’ tiếng nước vang lên, thanh âm giòn giòn rất êm tai.

Trưởng Tôn Vinh Cực đứng trước mặt Thủy Lung, cách nàng không tới nửa thước, chăm chú nhìn vào gương mặt nàng. Cứ nhìn chăm chú vào Thủy Lung như thế, hắn cứ duy trì như vậy nửa ngày mà không hề biến hóa, còn Thủy Lung thì giống như tượng băng!

Con ngươi của hắn chỉ có hình bóng của Thủy Lung.

Quần áo đỏ choét như Hỏa Liên rơi rớt trên ngọc băng, màu sắc đỏ thẫm và màu trắng rất tương phản nhau, để lộ vẻ đẹp rung động lòng người. Cô gái an tường nhắm chặt đôi mắt, lông mi tà mị, có một loại giương cánh bay lượn rất lợi hại, cho dù nhắm mắt vẫn có thể khiến người khác cảm nhận được sự ngông cuồng, mạnh mẽ của nàng. Môi đỏ như son khi có khi không mỉm cười, dịu dàng như băng tuyết tan dần trong mùa xuân.

Nửa ngày, Trưởng Tôn Vinh Cực đem từng biến hóa của Thủy Lung thu vào mắt.

Hắn thấy khuôn măt nàng dần dần sưng phù lên, nứt nẻ, tróc ra, giống như bươm bướm muốn phá kén, bỏ đi tầng da khô héo xấu xí ở bên ngoài, để cho người ta nhìn thấy vẻ đẹp của chính mình. Lớp vỏ ngoài bị bóc ra không nhanh lắm, còn có một chút vẫn dính vào mặt Thủy Lung. Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay muốn cầm, chưa kịp dùng sức, lớp da thật mỏng khô nứt tựa như lá thu biến thành vụn phấn.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn bột phấn trên tay, ngửi được mùi hương của thuốc đông y.

Đây là độc!

Trong phút chốc, Trưởng Tôn Vinh Cực lập tức xác định Thủy Lung bị trúng độc. Chất độc này ngưng tụ trên mặt nàng, tạo thành một mặt nạ da người còn thật hơn mặt nạ giả. Che phủ trên gương mặt nàng. Vàng như nến lại ngờ nghệch. Phượng Nhãn Quả có công hiệu giúp người ta lột xác, đồng thời đem độc trong người và trên mặt nàng tiêu diệt sạch sẽ, có thể dùng tầng độc tố này lột ra.

Trường Tôn Vinh Cực lẳng lặng nhìn Thủy Lung, ước chừng ba giây, liền cách không đánh một chưởng vào khuôn mặt của nàng.

Một chưởng này tạo lên một làn gió mát, thổi vào mặt Thủy Lung, thổi bay độc tố rạn nứt trên khuôn mặt nàng, thổi sạch sẽ, lộ ra da thịt non mịn thực sự ở bên trong.

Trong tíc tắc, có một loại cảm giác phá kén thành bướm rất xinh đẹp.

Da thịt nàng trắng như tuyết, đôi gò máu ửng hồng như hoa đào. Mặt mày của nàng đẹp như tranh vẽ, lông mi như cánh quạt đen, che đi mí mắt yếu ớt. Sống mũi thẳng tắp xinh đẹp, môi màu son, trời sinh như luôn có ý cười. Dung mạo này quả nhiên là tinh thuần như băng, như tuyết, tựa như thánh nữ quanh năm không hỏi chuyện đời.

Nhưng, giữa tâm mi có một cái chu sa, đỏ như máu, từ bên trong sinh ra, không một chút diêm dúa lẳng lơ.

Cô nàng này, đúng là dễ nhìn. Nói tuyệt sắc e là không nói quá. Nhưng phần khí chất thướt tha thùy mị này thật là rung động lòng người, khiến người ta nhìn rồi khó mà dời tầm mắt. Càng xem càng thấy đẹp, không khỏi thầm nghĩ: Trong thiên hạ này làm sao có thể có một mĩ nhân tao nhã độc lãm như vậy.

Trường Tôn Vinh Cực nhìn đến ngơ ngẩn, đánh giá Thủy Lung một hồi, hắn cảm thấy Thủy Lung khong có biến đổi, chẳng qua là dung mạo thật của nàng sinh trưởng mà thôi. Đương nhiên, không phải ai cũng như Trưởng Tôn Vinh Cực có thể vượt qua cửa cốt thuật này. Nếu người ngoài nhìn thấy bộ dạng tôn vinh (tôn quý và tự hào) này của Thủy Lung, nhất định khó có thể đem nàng và Thủy Lung trước kia liên hệ với nhau.

Nói là thay đổi, quả thật ngũ quan của Thủy Lung không có biến hòa nhiều lắm. Chỉ có làn da khôi phục lại trắng nõn như cũ. Da thịt khôi phục trắng nõn và linh khí. Dĩ nhiên làm nổi bật ngũ quan của nàng lên, để người khác có thể thật sự chú ý đến vẻ đẹp của nàng.

Lúc này, đôi lông mi như cánh quạt đen run rẩy, chứng tỏ chủ nhân của nó sắp tỉnh lại.

Tâm thần Trưởng Tôn Vinh Cực vô tình đập kịch liệt. Sau đó dần dần chậm lại, gần như nín thở. Nếu như không phải hắn còn đứng ở đây, e rằng sẽ cho là nơi này không có người.

Cô gái trong mắt hắn dần dần mở hai mắt ra, bên trong con ngươi hình như vẫn còn sương mù dày đặc, xem ra tâm thần vẫn còn mê loạn. Nháy mắt vài cái, sương mù mông lông trong mắt dần rút bớt, giống như đẩy mây mù thấy ánh trăng, ánh mắt trong trẻo nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, mỉm cười.

“Đế Duyên.”

Trường Tôn Vinh Cực ngẩn ra, không nhịn được ngoéo miệng cười.

Hắn không biết mình mong chờ khẩn trương cái gì, nhưng khi Thủy Lung mở mắt, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là hắn. Lúc kêu tên hắn, trước nay chưa từng có cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong lòng, khiến anh cảm thấy mọi thứ đều không quan trọng nữa, như vậy thật tốt, thật tốt.

Nhưng, khi hiểu rõ yêu cầu của hắn chỉ đơn giản như vậy, rõ ràng là vì cô gái có một không hai này.

Từ Băng Lam Cốc trở lại Lan Viễn sơn trang, Thủy Lung kiên trì không cho Trưởng Tôn Vinh Cực ôm đi. Nàng muốn tự đi một chút, nội lực của mình đã khôi phục lại bao nhiêu. Một phen thực nghiệm, dựa theo ý Trưởng Tôn Vinh Cực, riêng về nội lực… trên trời dưới đất không tới một trăm người.

Không nên xem thường danh sách một trăm người này. Phải biết rằng thiên hạ to lớn, cao thủ thì khắp mọi nơi, thiên tài càng không thiếu, thiên tài địa bảo giống như có thể tìm ra. Còn chưa nói tới những anh hùng nổi danh trong thiên hạ, rất nhiều lão nhân mai danh ẩn tích cũng nằm trong số một trăm người này. Lấy độ tuổi này của Thủy Lung, có thể được Trưởng Tôn Vinh Cực nhét vào một trăm tên này, từ hiếm đến cực kì hiếm.

Lúc hai người rời khỏi Băng Lam Cốc, liền đi về Lan Viễn sơn trang. Vốn lấy được Phượng Nhãn Quả, bọn họ không cần tiếp tục ở lại đây. Nhưng mà ở lại Lam Băng Cốc ngây người khá lâu, quần áo trên người đều ẩm ướt. Hơn nữa, Thủy Lung vừa đổ mồ hôi lại mới lột da, bề ngoài không có biểu hiện gì nhưng thực chất rất khó chịu, dự định trở về Lan Viễn sơn trang tắm rửa thay đổi quần áo rồi mới rời đi.

Ừ?

Thủy Lung vừa bước vào sân liền cảm thấy kì lạ.

Theo lí thuyết, bọn họ vừa trở lại, Phong Giản sẽ lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ mới đúng. Lúc này, không thấy bóng dáng Phong Giản, ngược lại Liêu Ngân chờ ở chỗ này.

Liêu Ngân vừa thấy Trưởng Tôn Vinh Cực liền quỳ xuống đất, kinh hoàng hô to: “Chủ nhân, có chuyện lớn rồi!”

Thủy Lung liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, nói: “Ta đi tắm trước.”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng một hồi, dường như có chút không muốn. Cuối cùng thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu: “Chờ ta.”

Chờ nàng làm gì? Tắm chung hả?

Thủy Lung cười khẽ, tuy rằng không nói ra lời, ánh mắt chợt lóe lên trêu tức hoàn toàn nói rõ. Nàng không thèm ngó ngàng tới Liêu Ngân, bay thẳng tới phòng ngủ. Trong chốc lát nàng tiến vào phòng, đóng cửa lại. Đi tới phòng tắm, cũng không có vội vã tắm rửa, trái lại ngồi trên trường kỷ bên cạnh, khẽ nói: “Sư phụ, nếu đã hẹn ta, cần gì phải ẩn núp?”

“Vi sư vốn định xem bộ dạng lúc Tiểu Long Nhi tắm rửa, đáng tiếc.” Âm thanh dường như có chút tiếc nuối lại trêu chọc vang lên.

Thân ảnh mặc quần áo màu đen thình lình xuất hiện, vô thanh vô tức khiến người ta khó lòng phòng bị.

“Sư phụ đúng là nắm rõ hành tung của ta.” Thủy Lung nhàn nhạt nói, đem bầu không khí hắn xây dựng lên đập tan.

Người đứng trước mặt nàng có khuôn mặt bình thường, liếc nhìn một cái liền quên, hiển nhiên đây không phải là dung mạo của Túc Ương, hẳn là đeo mặt nạ!

Túc Ương im lặng nhìn dung nhan của nàng: “Tiểu Long Nhi đã xem dung mạo của mình chưa?”

Mắt Thủy Lung gợn sóng lên, vẫn không trả lời. Túc Ương liền đoán được đáp án. Vươn tay ra liền đem cái gương đằng xa hút tới, đưa tới trước mặt Thủy Lung: “Đây chỉ là bước đầu giải độc mà thôi. Nhưng dáng vẻ bây giờ ở Tây Lăng quốc có bao nhiêu người nhận ra được ngươi? Càng miễn bàn trong vòng một tháng, dung mạo của ngươi càng khôi phục nhiều hơn. Về sau sẽ khôi phục hoàn toàn, dù ngươi tự động nhận mình là Bạch Thủy Lung, cũng không có người tin tưởng.”

Thủy Lung nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của thiếu nữ trong gương, dung mạo như băng tuyết, trang sức tự nhiên, giữa tâm mi điểm chu sa có chút yêu dã. Quả thực rất khác với Thủy Lung ngờ nghệch của ngày xưa, nhưng nếu nhìn kĩ, ánh mắt vẫn trong sáng như trước kia đó thôi.

Thủy Lung nhướn mày cười yếu ớt, liền thấy cô gái trong gương cũng cong cong khóe môi, đầu lông mày sắc bén, miệng cười nhẹ như tuyết điểm hoa mai, hết sức tinh thuần.

Một gương mặt lừa đảo rất tốt.

Thủy Lung nhíu nhíu mày, nụ cười yếu ớt thêm một tia tà nghễ. Thiếu nữ trong gương cũng biến đổi, ý vị có chút phong lưu, lẳng lơ.

Đúng là một cái nhăn mày, một nụ cười cũng đều có nét đặc biệt, khiến người ta yêu thích. Ngay cả Thủy Lung là con gái, ngắm nghía dung mạo này cũng không nhịn được thầm nghĩ, gương mặt này đúng là báu vật.

Nhưng nghe Túc Ương nói, khuôn mặt xinh đẹp trong sạch mới là dung mạo thật sự của nàng, một tháng nữa sẽ khôi phục hoàn toàn, như vật khi khôi phục hết thì đó là bộ dạng gì?

Thủy Lung khẽ híp mắt, dung mạo xinh đẹp quá mức cũng không phải chuyện tốt, một ngày còn chưa có đủ thực lực, ngược lại tình cảnh của nàng càng bị động.

Nàng tự nhận không phải là người vô dụng. Dung mạo tuyệt sắc là họa, nhưng cũng có thể là tai họa của người khác. Đương nhiên nàng có bản lĩnh đem tai họa biến thành vũ khí của chính mình. Tuy kiếp trước thườn bị các an hem nói nàng không giống phụ nữ, thế nhưng lúc nàng cố ý mặc đồ con gái, bọn họ lại nói không có ai có thể giống phụ nữ hơn nàng.

Thủy Lung dời mắt khỏi tấm gương, nhìn Túc Ương nhẹ giọng nói: “Hồi đó, ta đã trả lời rồi.”

“Răng rắc!”

Gương trong tay Túc Ương nứt ra, biểu lộ tâm trạng nặng nề của nó.

"Tiểu Long Nhi, nghe lời." Túc Ương dùng giọng điệu nhẹ nhàng khuyên nhủ, y như dụ dỗ đưa nhỏ. Trong mắt lóe qua chút khổ sở và… nguy hiểm.

Thủy Lung đáp lời thoả đáng: “Sư phụ, ta không phải con nít. Ai cũng có suy nghĩ và quyết đoán của chính mình, ngươi cho là tốt không nhất định ta sẽ thích, giống như…” Nàng khẽ mỉm cười, tròng mắt không một chút độ ấm: “Hiện tại, ngươi nghĩ rằng ta cố tình gây sự, ta lại nghĩ ngươi đây là mạnh mẽ ép buộc ta.”

“Không lẽ ngươi nghĩ sư phụ sẽ hại ngươi?” Sắc mặt Túc Ương nặng nề.

Thủy Lung lắc đầu: “Ngươi tự nhận không hại ta, tự nhận là làm chuyện tốt, trên thực tế, nói không chừng ngươi đang làm ta tổn thương.”

“Tiểu Long Nhi!” Giọng Túc Ương nặng nề, giống như bị lời nói của Thủy Lung làm tổn thương. Thanh âm hơi chua chát: “Một lần bị thương còn chưa đủ sao? Vì sao ngươi còn muốn tái phạm. Vi sư từng nói, ngươi đừng làm vi sư thất vọng, nếu không…”

Thái độ hôm nay của Thủy Lung làm cho y nhớ… Thủy Lung từng si mê Trưởng Tôn Lưu Hiến, giống như hiện tại không đem y đặt trong lòng, đồng thời không ngừng phản bác và bài xích y, vì Trưởng Tôn Lưu Hiến, nàng thậm chí còn muốn cắt đứt quan hệ với y.

“Bằng không…” Thủy Lung nhẹ nhàng đón nhận ánh mắt Túc Ương, đưa ra câu nói khiến y biến sắc: “Lại vứt bỏ ta một lần nữa, phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.