Thân phận người này Thủy Lung đã sớm nghe nói. Phải nói là Bạch Thủy Lung trước kia mới đúng.
Bản thân hắn cũng giống như một điều bí mật, rất ít người biết tuổi thật
của hắn, không những tuổi tác ngay cả xuất thân của hắn cũng không ai
biết. Chính là người đàn ông thần bí có đầu óc buôn bán nổi tiếng khắp
thiên hạ.
Hắn là thương nhân giàu có nổi danh trong thiên hạ, sản nghiệp của hắn có ở khắp nơi, không ai biết được có có bao nhiêu sản
nghiệp. Cũng không biết hắn có bao nhiêu người bạn trong thiên hạ này.
Ngày trước, Thủy Lung đốt Vạn Thông Phường (song bạc của Phương Tuấn Hiền)
là do Đổng Bật này thiết kế. Mặc kệ là phòng ốc hay nhà vệ sinh, Thủy
Lung nhìn thấy tất cả những thứ trong Vạn Thông Phường đều giống như
hiện đại hóa. Nàng liền nảy sinh hứng thú với người thiết kế, sau khi
điều tra mới biết là Đổng Bật.
Đối với chuyện Phương Tuấn Hiền và Đổng Bật có quen biết, Thủy Lung cũng không thèm để ý. Nàng chỉ nghĩ
đến lợi ích, nàng cảm thấy Đổng Bật cũng suy nghĩ như thế.
Từ xưa tới nay, thương nhân đều chạy theo lợi ích. Mặc kệ, danh tiếng của Thủy Lung có xấu cỡ nào, chỉ cần đem lợi ích ra bày trước mặt họ, họ sẽ
không quan tâm cái khác, như cũ có thể nói chuyện vui vẻ với nàng.
Lần này, Đổng Bật được Thủy Lung phái người mời, lại tự mình đến thành Nam
Vân. Cố tình không có đến tìm gặp Thủy Lung, giở thủ đoạn nhỏ chơi đùa
nàng. Đối với mấy việc này, Thủy Lung chẳng them quan tâm, cũng không
phái người đi tìm bọn họ, nàng có thể tìm được chỗ bọn họ là vì nàng
đoán được.
Một thương nhân giàu có, đương nhiên cuộc sống bình
thường rất xa hoa. Thành Nam Vân là nơi rách nát, không được vô phủ
thành chủ ở, những ngày này sinh hoạt của hắn nhất định không tốt lắm.
Hai ngày nay, thành Nam Vân xây được một quán trà có hoàn cảnh sạch sẽ,
bầu không khí trong thoáng mát, bọn họ nhất định sẽ chọn nơi này mà
ngồi. Bằng không chẳng lẽ ngồi ngoài đường hít bụi sao?
Ánh mắt Thủy Lung dửng dưng lại có tự tin giống như nắm chắt mọi chuyện trong tay.
Đổng Bật suy nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, khẽ cười: “KHông ngờ bị thành chủ phản pháo lại.”
Thật ra hắn không ghi thời gian và địa điểm trên thiệp mời là vì muốn Thủy
Lung tự tìm đến hắn. Như vậy, hai người mới phân cao thấp. Thể hiện rõ
Thủy Lung đang gấp rút sắp chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của
nàng, nàng là vội vàng đến cầu xin hắn, như thế hắn càng tranh thủ được
nhiều lợi ích hơn.
Trên thực tế, Thủy Lung lại không cho người đi tìm hắn, nhưng chẳng phải nàng ta cũng bỏ sức tìm kiếm nơi ở của hắn ư? Bây giờ còn đích thân tới gặp hắn, cái này cũng không kém với tưởng
tượng của hắn lắm. Tính toán như vậy, vẫn là hắn thắng!
Đổng Bật cũng tự tin cười, nói: “Thành chủ đại nhân mời ngồi.”
Mắt Thủy Lung chợt lóe ánh sáng, mơ hồ có suy đoán nhưng không nói toạc ra. Một lần nữa nàng kháng cự lời mời của hắn: “KHông cần, ta chỉ muốn nói
một số chuyện nhỏ mà thôi.”
Mặc dù nàng không ngại ngồi chung bàn với thuộc hạ của hắn, cũng không đại biểu sẽ thuận theo ý muốn của hắn, hạ thấp thân phận của chính mình xuống.
Nếu hạ thấp chính mình
có thể làm địch mê hoặc, nàng thật ra cũng không sao. Chính là dựa theo
kế hoạch của nàng, nếu ngồi xuống cùng hắn bàn điều kiện, kết quả giống
như hung hăng tát cho hắn hai bạt tai. Thoạt nhin Đổng Bật là người
trang nhã và hào phóng, cũng có thể là đối tác sau này của nàng, nàng
không cần khiến mối quan hệ giữa bọn họ biến xấu.
Thái độ của Thủy Lung khiến cho Đổng Bật có phần ngoài ý muốn.
Nàng đặc biệt tới tìm hắn nói chuyện, chẳng lẽ nàng không có sốt ruột cần hắn giúp đỡ.
Thủy Lung không có cho Đổng Bật có nhiều thời gian suy đoán, liếc nhìn về Lục Quyến sau lưng mình.
Lục QUyển hiểu ý liền đem mấy tờ giấy để lên bàn.
Đám người Đổng Bật chỉ gọi nước trà, cho nên diện tích mặt bàn không có bị
chiếm nhiều. Lục Quyển đặt giấy lên sau đó đem giấy mở ra, nội dung trên giấy hiện ra trước mắt Đổng Bật.
Nội dung trên giấy được dùng
than chì vẽ lên, khiến Đổng Bật liếc mắt nhìn liền bị hấp dẫn. Hắn kinh
ngạc cầm tờ giấy, thái độ thờ ơ lúc đầu dần bị thay thế, dần dần trở nên chăm chú, kinh ngạc trong đáy mắt cơ hồ muốn xông ra ngoài.
YaYa vẫn luôn kiêu ngạo cũng phát hiện chủ nhân mình biến sắc. Lòng ả cả
kinh, lâu rồi ả chưa từng nhìn thấy chủ tử nghiêm túc như vậy. Trên tờ
giấy này rốt cuộc có cái gì tốt khiến chủ nhân chú ý như vậy?
YaYa tò mò đưa đầu qua nhìn tờ giấy trên tay Đổng Bật, chỉ thấy đường nét tỉ mỉ trên giấy khiến người ta hoa cả mắt, nàng xem một hồi lâu mới hiểu,
vẻ mặt kinh ngạc, không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn về phía Thủy Lung, thầm nghĩ: Mấy thứ này, Bạch Thủy Lung lấy từ đâu vậy?
Thủy Lung lạnh nhạt chờ, Hồng Yến đứng sau lưng lại không kiên nhẫn, kiều mị nói: “Đổng công tử định xem tới khi nào?”
Chủ tử tự mình đến đây là nể mặt bọn họ lắm rồi, tên họ Đổng này lại làm ra vẻ. Không những gặp mặt không đứng lên chào đón, còn để chủ tử ngồi
chung với thuộc hạ của y. Chủ tử tốt tính không so đo với bọn họ thì
thôi, y còn để chủ tử đứng một bên chờ, định đem tờ giấy nghiên cứu tới
bao lâu? Chẳng lẽ để y nhìn tới hết buổi trưa, bắt chủ tử chờ y đến
chiều sao?
Đổng Bật bị âm thanh Hồng Yến làm giật mình, vẻ mặt thoáng không vui.
YaYa biết rõ chủ nhân đang tập trung làm việc ghét nhất là bị người khác làm ồn. Ả một lòng chỉ muốn tốt cho chủ nhân mình, không suy nghĩ hừ nói
với Hồng Yến: “Ồn ào cái gì, không thấy chủ nhân nhà ta đang suy nghĩ
à?”
Hồng Yến cười: “Con nhỏ kia, ngươi biết lo lắng cho chủ nhân
mình, ta không biết nghĩ cho chủ tử nhà ta à. Nếu để mặc chủ nhân ngươi
suy nghĩ tiếp, chẳng phải khiến chủ tử của ta đứng đây chờ không biết
tới ngày nào tháng nào ư?”
YaYa nghe thanh âm kiều mị của Hồng
Yến liền khó chịu, cảm thấy Hồng Yến không khác gì mấy cô ả trong thanh
lâu. Dọc đường bọn họ đến thành Nam Vân, ả nhìn thấy không ít phụ nữ cô
gái khiêu khích mờ ám với chủ nhân, nên có ấn tượng không tốt với Hồng
Yến.
Lúc này, YaYa cũng không yếu thế, phản bác: “Nếu các ngươi
không muốn đứng, có thể rời đi, công tử nhà ta mới không lạ gì mấy thứ
này!”
Nàng ở trong Ngọc Lâu am hiểu nhất chính là Mị Sát, tức là dùng mj thuật
giết người, bị Thủy Lung chiến thắng lĩnh vực nàng am hiểu nhất, nàng
liền hết lòng kính nể Thủy Lung. Thật tình coi nàng ấy là chủ. Đừng coi
nàng kiều kiều mị mị, nàng chính là nữ chấp sự nóng tính nhất trong Ngọc Lâu.
Bây giờ nghe giọng điệu khinh thường của YaYa, cơn tức này sao nàng nuốt nổi.
Nàng chưa kịp bùng phát, Thủy Lung cũng không bùng phát, dân chúng ngồi trong quán trà đã bùng nổ.
Đám dân vẫn yên lặng nhìn xem tình hình bên này, cũng không biết là ai khởi xướng, ngay sau đó bọn họ đều đứng lên, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm đám người Đổng Bật, bộc phát kỹ năng châm biếm…
“Các ngươi là ai? Có tư cách gì nói chuyện với thành chủ đại nhân như vậy?”
“Không hiếm lạ? Thành Nam Vân chúng ta mới không hiếm lạ đam người ngoại lai các ngươi! Có bản lãnh liền cút đi!”
“Thành chủ đại nhân, bắt bọn họ đi xử phạt đi!”
“Có vài người cho một chút mặt mũi liền không biết xấu hổ, luôn tự cho mình là tài giỏi! Nơi này là thành Nam Vân, ông đây chặt chúng mày ra cũng
không có ai quản được…. À, không đúng, thành chủ đại nhân, tiểu dân
không có ý mạo phạm người.”
Bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt nên dân
chúng trong thành Nam Vân không có tạo thành cái loại tôn ti, còn có
chút hung hãn. Quanh năm bị kẻ ác đàn áp, sâu trong đáy lòng bọn họ đã
sớm có khí thế hung ác. Bình thường khí thế này sẽ không xuất hiện,
nhưng khi gặp kẻ mạnh sẽ tự bộc phát.
Giờ khắc này, Thủy Lung
được coi như là niềm hi vọng của dân chúng thành Nam Vân. Hay nói, phần
lớn người ở đây đều chưa có thật lòng tín ngưỡng và trung thành với
nàng, nhưng trong tình huống đấu đá với người ngoài, bọn họ đều tự giác
đứng về phía Thủy Lung.
Đây là một hiện tượng tốt.
Thủy
Lung lẳng lặng nhìn dáng vẻ cùng chung kẻ thù của dân chúng xung quanh
và đám dân bên ngoài quán trà bị tiếng ồn kéo vào, nhẹ nhàng nhếch môi
cười.
Nàng không ngờ vô tình giằng co với phe Đổng Bật, lại đưa tới một màn khiến nàng hài lòng như vậy.
Nàng muốn chính là cái loại đoàn kết này, gặp phải kẻ địch thì đoàn kết lại với nhau chốn địch!
“YaYa.” Đổng Bật không phục lại bộ dạng bình thường, nghiêm nghị nhìn YaYa.
YaYa hiểu rõ ánh mắt này là ánh mắt cảnh cáo của chủ nhân, mặc dù không cam
lòng và rất uất ức, nhưng nhìn thái độ của dân chúng chung quanh, cùng
biết mình có thể làm hư chuyện của công tử, cúi đầu nhận sai, im lặng
ngồi một bên.
Ở trong lòng ả, chỉ cần công tử nói đúng, đó chính
là đúng! Mặc kệ là việc làm hay lời nói của công tử. (N: Ờ chị có thể
coi em là não phẳng được không / _ )
Thủy Lung nhìn hai người hỗ động cho nhau liền biết cô gái này cực kì trung thành đối với Đổng Bật. Đây thật sự là chết trung, gần như coi Đổng Bật là thần mà tín ngưỡng.
Hèn chi, Đổng Bật đối xử với cô gái này khác thường, bất kể ai cũng sẽ đối đãi đặc biệt với người tuyệt đối không phản bội mình.
“Xin lỗi.” Đổng Bật ôn hòa nhận lỗi.
Thái độ của hắn như vậy, khiến cho đám dân công khai lên án cảm thấy lung
túng. Lời nói kịch liệt cũng lắng dần, sau đó yên tĩnh, mọi người nhìn
nhau.
Thủy Lung mỉm cười, coi như chưa có chuyện gì xảy ra: “Xem mấy thứ này rồi, công tử có quyết định??”
Lời này nghe như hỏi, nhưng thực ra là chắc chắn.
Đổng Bật không trả lời vội, vươn tay cầm ly trà trước mặt, nhấm nháp. Chờ
nuốt ngụm nước trà xong, mới cười nhạt nói: “Nếu thành chủ tới đây tìm
Đổng mỗ, vì muốn hợp tác với Đổng mỗ, quả thật Đổng mỗ không cự tuyệt.”
Thủy Lung cười yếu ớt không nói.
Tính kiên nhẫn của nàng rất tốt, Đổng Bật cũng rất nhẫn nại, mỉm cười nói: “Không biết thành chủ muốn hợp tác như thế nào?”
Thủy Lung nói: “Đây là một phần kế hoạch.” Chú ý đến tia kinh ngạc chợt lóe
trong mắt Đổng Bật, ngàng chậm rãi nói: “Về phần cách hợp tác…”
Lời nàng chưa nói hết, Lục Quyển đã lấy một tờ giấy khác từ trong ống tay áo ra, đưa cho Đổng Bật.
Lần này, Đổng Bật tự đưa tay nhận lấy, trên giấy không có bản vẽ như trước mà là từng dòng chữ viết.
Hắn liếc sơ nội dung trên giấy, vẻ mặt tươi cười phai đi không ít, buông
giấy xuống nhìn Thủy Lung nói: “Biện pháp hợp tác này của thành chủ đại
nhân thật mới mẻ độc đáo nhưng ta không thích.” Dựa theo những gì trên
giấy viết, khả năng kiếm được tiền và quyền lợi của hắn thấp hơn Thủy
Lung một bậc, trở thành thụ động trước mặt Thủy Lung.
Hợp tác như vậy, quả thật hắn không thích. Hắn theo đuổi sự hoàn mỹ, thích nắm giữ mọi chuyện trong tay.
Thủy Lung mỉm cười: “Ngươi có thể từ từ suy nghĩ.”
Lời này, rõ ràng là không có ý thoái lui.
Đổng Bật vô cùng kinh ngạc, có chút mơ hồ: “Đổng mỗ cho rằng, thành chủ đại
nhân tự mình đến đây tìm Đổng mỗ, là vì vội vã muốn hợp tác với Đổng mỗ
mới đúng… Vậy mà thành chủ lại không có ý thoái lui, chèn ép Đổng mỗ
theo ý, đúng là bất ngờ.”
Thủy Lung thản nhiên nói: “Chính xác. Ta tự mình tới tìm ngươi là vì vội vã muốn hợp tác với ngươi.”
“Vì sao…” Vì sao không chừa đường lui, ép buộc? Đổng Bật không có đem lời
này nói rõ, nhưng mọi người ở đây đều hiểu rõ ý của hắn.
Thủy
Lung nói: “Từ lúc bắt đầu ta đã biết ý nghĩ của ngươi, ngươi cho rằng ta tới tìm ngươi, là ta bị động, đem giới hạn chịu đựng cuối cùng của mình để lộ ra ngoài? Trên thực tế không phải vậy đâu, ta vốn không có ý định nhanh chóng tìm ngươi, trái lại ta còn muốn để ngươi xem thành công và
quyền lợi của thành Nam Vân, để ngươi chủ động tới tìm ta, thương lượng
chuyện hợp tác với ta.”
Thế nhưng nàng vẫn tới đó thôi. Đổng Bật
nói thầm trong lòng. Nhưng thấy Thủy Lung còn có lời chưa nói, nên hắn
không đem lời trong miệng nói ra. Xem ra mọi chuyện không đơn giản như
hắn dự liệu, còn có ẩn tình.
Đột nhiên Thủy Lung cười, ngay cả vẻ mặt và ánh mắt cũng lây dính ý cười. nụ cười trong sạch lại tuyêt diệu, ẩn chứa cưng chiều và dung túng.
Nụ cười như vậy khiến cho người xưa nay không coi trọng bề ngoài như Đổng Bật cũng phải ngây dại trong
nháy mắt. đáy lòng không hiểu vì sao có chút mất mác.
KHông liên quan đến tình yêu, chỉ là bản năng yêu thích đối với cái đẹp mà thôi.
Hắn thấy rõ, lúc Bạch Thủy Lung không cười, chỉ cần không cố ý nghiêm mặt,
khóe môi hơi cong, người khác liền nghĩ nàng đang cười. Hơn nữa, từ đầu
tới cuối Thủy Lung luôn cười yếu ớt như vậy, nhưng nụ cười trong sạch
dịu dàng và thanh nhã kia lại có sự xa cách vô hình, khiến người ta
không thể tới gần, không thể chạm được.
Trong mắt Đổng Bật, nụ cười như vậy căn bản không phải cười, chỉ là một loại biểu tình lễ phép.
Nhưng, lúc này Thủy Lung cười, khiến Đổng Bật biết, nàng thật sự vui vẻ nên mới cười như thế, thuần túy tươi cười.
Nàng nghĩ tới cái gì? Nàng nghĩ đến ai? Hay một việc gì đó? Khiến cho nàng
cười vui vẻ từ nội tâm, cười đến động lòng người, làm cho người ta ao
ước được nàng đối xử đặc biệt như thế.
Thủy Lung không có chú ý
đến nụ cười của mình khiến cho bao nhiêu người ở chung quanh bị chấn
động, ngay cả thanh âm cũng không tự chủ lây dính ý cười và tình cảm:
“Bởi vì người kia sắp đến, lấy tính tình bá đạo của hắn, nhất định sẽ
chiếm lấy thành Nam Vân làm sản nghiệp, đến lúc đó ngươi muốn hợp tác,
ta cũng không có cách hợp tác với ngươi.”
Nàng vừa nó, vừa ma sát chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út.
Hôm nay, nàng cảm giác được Kim Ti Cổ có dị động, cũng mơ hồ cảm ứng được,
con mèo bự kia sắp đến. Lấy tính cách của Trưởng Tôn Vinh Cực, hắn há có thể ngồi nhìn nàng hợp tác với người ngoài, cố tình hắn không phải là
người đầu tiên? Huống hồ, ban đầu nàng cũng có dự định cho hắn gia nhập, nếu không dặn dò những chuyện kia với hắn trước khi rời đi.
Thủy Lung có loại trực giác, trực giác rất mãnh liệt – Trưởng Tôn Vinh
Cực sau khi biết kế hoạch của nàng, nhất định sẽ bá đạo đem tất cả sản
nghiệp ôm đồm, không cho người khác có cơ hội thò chân vô địa bàn của
mình.
Động vật họ nhà mèo, có ý thức lãnh thổ rất mạnh. Nàng cảm nhận được điều này không chỉ một lần.
Kết quả như vậy không như suy nghĩ của nàng, tuy nàng có lòng tin thuyết
phục Trưởng Tôn Vinh Cực, lại không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với
hắn, nên mới quyết định nhanh chóng giải quyết chuyện này trước khi hắn
tới, tránh khi hắn tới phải tranh luận với hắn.
Nhưng, nếu như không phải Đổng Bật muốn giành giật nhiều lợi ích, chơi trò vòng vo tam quốc với nàng…
Giọng nói của Đổng Bật vang lên: “Nam Vân là lãnh địa của thành chủ, sản
nghiệp nơi này đều là của thành chủ, thành chủ không muốn hợp tác với
người nọ, có thể cự tuyệt mà.”
Thủy Lung thản nhiên cười yếu ớt:
“Ta không muốn tranh cãi với hắn, cũng không muốn cự tuyệt ngay mặt hắn, không muốn nhìn thấy hắn không vui.”
Thái độ của nàng rất rõ ràng, khiến Đổng Bật chợt thấy có chút xấu hổ.
“Người thành chủ nói chính là Võ vương gia của Tây Lăng ?”
Thủy Lung im lặng ngầm thừa nhận.
Đổng Bật im lặng đánh giá nàng, chưa từng nghe nói Thủy Lung có tình cảm sâu đậm với Trưởng Tôn Vinh Cực, tuy Trưởng Tôn Vinh Cực đối xử với nàng
không giống với người khác, nhưng người Bạch Thủy Lung si mê không phải
Trưởng Tôn Lưu Hiến sao?
Đổng Bật không có đi sâu vào chuyện tình cảm của ba người, hắn chỉ quan sát xem thái độ của Thủy Lung là thật
hay giả, muốn biết Thủy Lung có thật sự nghĩ như vậy hay không, hay cố ý làm ra vẻ để đưa hắn vào thế bị động.
“Nếu thành chủ muốn hợp tác với Đổng mỗ, người liền đưa ra thành ý đi.”
Thủy Lung không nhanh không chậm nói: “Hôm nay ta tự mình đến đây chính là thành ý.”
Nàng vẫy vẫy ống tay áo: “Không tới mấy ngày nữa, hắn sẽ đến. Đến lúc đó,
Đông công tử vẫn chưa đưa ra quyết định tốt nhất cho mình, như vậy ta
nghĩ, về sau Đổng công tử khó mà lấy được lợi ích từ thành Nam Vân.”
Không đợi Đổng Bật nói, Thủy Lung nói tiếp: “Đầu óc buôn bán của Đổng công tử khiến người ta kính nể, hơn nữa ta ngươi vốn không có thù oán, ta mới
muốn hợp tác với công tử. Chỉ là Đổng công tử không nên thèm muốn nhiều
thứ như vậy, như vậy chỉ có thể tiếc nuối nói một câu, hẹn gặp lại trên
thương trường.”
Nếu hai người không thể thành lập quan hệ hợp tác, sau này nhất định có xung đột lợi ích trên thương trường.
Dù Thủy Lung không sợ, nàng chỉ cảm thấy có thể giải quyết phiền phức liền cố gắng giải quyết, nên mới tự mình đi gặp Đổng Bật.
“Những gì nên nói đã nói, hi vọng Đổng công tử sớm đưa ra quyết định.”
Thủy Lung cười khẽ, xoay người rời đi.
Lục Quyển và Hồng Yến đi theo sao nàng.
Vẻ mặt dân chúng trong quán trà kính nể và sợ hãi nhìn bong lưng bọn họ, tạp nham hô: Cung tiễn thành chủ.
Đổng Bật nhìn bong lưng đỏ rực, chờ khi không thấy bóng dáng nữa mới thu hồi tầm mắt, cười khanh khách: “Ta đúng là bị vây vào thế bị động.”
Hắn không thiếu tiền tài, nhưng chống cự không lại vật mới lạ mê hoặc.
Cố tình Thủy Lung lại lấy ra những thứ hắn chưa từng thấy, cũng khiến hắn
mơ hồ suy nghĩ, thủy chung vẫn nghĩ tới mấy vật mới lạ đó. Vừa thấy mấy
thứ này, hắn liền cảm thấy sương mù trong đầu giống như bị phá tan, ánh
sáng chiếu rọi, khiến hắn hưng phấn không kiềm chế được muốn tự mình
thực hiện.
“Nói mấy ngày nữa, nhưng không xác định thời gian, ngộ nhỡ ngày mai người kia đến thì sao?” ?" Đổng Bật lẩm bẩm, không nhịn
được cầm giấy vẽ nhìn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Gậy ông đập lưng ông ư?”
Bởi vì chính hắn đưa thiệp mời không ghi thời gian địa điểm trước, nàng liền không cho hắn biết thời gian xác định!
"Công tử, Bạch Thủy Lung quá kiêu ngạo rồi.” YaYa không vui nói: “Biết bao
nhiêu người muốn hợp tác với công tử, nàng ta lại giống như bố thí, thật quá đáng.” (N: nói người ta không nhìn lại mình -_- cực ghét bé không
não này)
Đổng Bật cốc đầu ả: “Còn nói hoang đường, nếu nàng ta bố thí, sẽ không tự mình đến, thái độ lại thành khẩn đâu.”
YaYa ôm đầu nói thầm: Ta chính là cố tình nói quá thì sao nào? Trái lại ta chính là ngứa mắt Bạch Thủy Lung.
"Công tử công tử, chúng ta đi thôi. Thành Nam Vân này chả có cái gì tốt hết.” Công tử của ả tiền tài vô số, muốn hợp tác người khác chỉ là hứng thú
nhất thời, không đáp ứng Bạch Thủy Lung cũng chẳng có mất mác gì.
Đổng Bật cười cười không nói gì, ánh mắt lại dời về tờ giấy.
YaYa biết rõ tính hắn liên biết đây là hắn im lặng cự tuyệt đệ nghị của ả.
Thấy hắn ngẩn người nhìn tờ giấy vẽ kia, ả không dám lên tiếng quấy rối, chỉ có thể một mình buồn bực bĩu môi.
Attachment:
5bb6a21c8701a18b10b6bbca9f2f07082938febd.jpg.gif [ 37.87 KiB | Đã xem 282 lần ] 5bb6a21c8701a18b10b6bbca9f2f07082938febd.jpg.gif [ 37.87 KiB | Đã xem 282 lần ]
Chương 116: Sắp đến
Edit: Tịch Ngữ
Những ngày tiếp theo, thành Nam Vân vẫn trải qua cuộc sống bận rộn nhưng vui sướng.
Từ khi Thủy Lung gặp Đổng Bật đã qua ba ngày, trong ba ngày Đổng Bật không có đi tìm Thủy Lung, Thủy Lung cũng không có cố tình đi tìm hành tung
của Đổng Bật.
Đối với lời nói của Thủy Lung, Đổng Bật chỉ bán tin bán nghi, sau khi cho người đi vào thành Nam Vân phòng thủ, liền im
lặng dây dưa với Thủy Lung. Dường như cá nhân hắn rất kiên nhẫn. Thời
gian này hắn vẫn đóng cửa nghiên cứu nội dung trong giấy TuYến Thành mà
Thủy Lung cho hắn.
Nhưng hắn không biết bản than mình quá nhạy
cảm, lời Thủy Lung nói với hắn đều là nói thật, không hề có ý câu móc
quan hệ với hắn. Lúc đó nói với hắn rất rõ ràng, hắn đã đem chuyện này
ném ra sau đầu, một long vội vàng, tâm tư đã sớm bị các hạng mục chiếm
hết, hắn đâu còn dư thời gian để suy nghĩ.
Ngày hôm đó, Thủy Lung vừa dung cơm trưa xong, chuẩn bị rời khỏi phủ đi xem tiến độ của công
trình kiến trúc trong thành, lộ mặt trước dân chúng, tăng cường xúc động tồn tại của mình. Lúc đi được nửa đường, đột nhiên phát hiện.
Bước chân của nàng khựng lại, không có đi tiếp nữa, hướng về một gốc cây cao to không xa: “Tiểu Ngư Nhi.”
Lời vừa dứt, một bóng người xanh biếc từ trên cây bay xuống. Quỳ gối trước
mặt Thủy Lung, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng không có bao nhiêu
tình cảm, cung kính khiến người khác không thấy lỗi: “Chủ nhân.”
Thiếu niên này nhìn bề ngoài khá xinh đẹp, nho nhã chính là người bị Thủy Lung phái đi Hắc Thủy Bang - Du Ngôn.
Bản lĩnh che giấu của Du Ngôn rất tốt, nếu như là Thủy Lung ngày trước e là khó có thể phát hiện. Nhưng lúc này đối với Thủy Lung mà nói, Du Ngôn
chưa đủ khiến nàng sợ hãi, cũng không sợ hắn theo dõi.
Quan trọng nhất là, Du Ngôn đi theo Bạch Thuy Lung trước kia không lâu lắm, nên
trong kí ức của nàng về Du Ngôn ít đến đáng thương, nàng chỉ biết hắn
được Túc Ương phái đên Xuân Ý Lâu bảo vệ nàng, cũng là người truyền tin.
So với Mộc Tuyết, Du Ngôn càng gần gũi với Túc Ương. Bởi vì có đôi khi Mộc Tuyết không nhất định tìm được Túc Ương, nhưng Du Ngôn lại có thể. Vì
lí do này, Thủy Lung rất đề phòng hắn.
“Ngươi tới nơi này không chỉ vì Lâu Tử Hạng chứ.” Thủy Lung nói.
Du Ngôn: “Nhiệm vụ của ta là bảo vệ chủ nhân.”
Thủy Lung cười. Đột nhiên, nàng biến mất ngay tại chỗ, chớp mắt liền đứng
sau lưng Du Ngôn. Một cây dao găm kề lên cổ hắn, lưỡi dao không chút
nghiêng lệch hướng về động mạch chủ của hắn. Nàng kề sát vào cổ hắn, đôi môi rất gần lỗ tai của hắn, lúc nói chuyện hơi thở không tránh được phà vào tai hắn, giọng điệu mềm nhẹ ẩn ý cười, giống như tình nhân thì thầm nói nhỏ vào tai nhau: “Ngươi cảm thấy ta cần ngươi bảo vệ sao?”
Lúc này, Thủy Lung thực sự không có ý muốn đùa giỡn Du Ngôn. Từng động tác
từng cử chỉ đều như thói quen, đối với phần lớn người, khi nàng càng vô
tình thì, mặt ngoài càng dịu dàng, âm thanh càng mềm mại, khiến người ta không nhịn được run sợ, thả lỏng cảnh giác.
Nhưng mà phần lớn thời gian, kẻ địch buông lỏng cảnh giác trong chớp mắt sẽ lộ sơ hở, tạo thành hậu quả thất bại.
Vẻ mặt Du Ngôn không có biến hóa, chỉ có long mi rũ xuống run rẩy kịch liệt một cái, không bị ai phát hiện.
“Nhiệm vụ của ta là bảo vệ chủ nhân.”
Hắn lặp lại một lần nữa.
Trong long Thủy Lung rất kinh ngạc, đồng thời cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Du Ngôn này, thật cổ quái! Lại giống như rất phức tạp, lại rất đơn giản.
Không biết Túc Ương bồi dưỡng như thế nào. Rõ ràng hắn rất nghe lời Túc
Ương, nhưng lại không phản kháng lại mệnh lệnh Thủy Lung. Coi như căn
bản không có đầu óc, giống như con rối gỗ bị người ta dùng sợi tơ khống
chế, một sợi tơ vô hình. Túc Ương nắm giữ một nữa, nàng kiềm giữ non
nửa.
Vừa nghĩ như vậy, Du Ngôn cũng là một người đáng thương.
Đinh đang.
Thình lình có tiếng chuông thanh thúy vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng
giữa Thủy Lung và Du Ngôn. Thủy Lung nghiêng đầu nhìn về phía sau, liền
thấy cô gái ngoại bang dưới ánh mặt trời. Cô gái mặc cái áo nhỏ nhiều
hoa, bên dưới là làn váy ba tầng hoa văn, làn váy không rộng, nhưng có
thể tưởng tượng được, một khi xoay vòng làn váy sẽ như đóa hoa nở rộ, có thể đung đưa làn song to.
Váy áo rực rỡ lòe loẹt cũng không che mất nhan sắc xinh đẹp của cô gái, một đôi mắt sang ngời, rất là true chọc người.
Tiếng chuông phát ra từ trang sức bằng bạc trên cổ tay và cổ chân cô gái, kèm theo cử động của nàng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vang.
Lúc
này, gương mặt của cô gái xinh đẹp dại ra, hai tròng mắt trợn ra có chút đáng yêu. Nàng cứ nhìn Thủy Lung và Du Ngôn như vậy, ánh mắt chuyền từ
người Du Ngôn sang Thủy Lung, tựa như bừng tỉnh, nhưng khiếp sợ và nghi
ngờ trong đáy mắt càng to lớn.
Thủy Lung liếc nhìn cô gái liền nhận ra thân phận của nàng ta, chính là Ngõa Lặc Oa đã lâu không gặp.
Nàng ta đến… đại biểu cho Trưởng Tôn Vinh Cực cũng sắp đến.
Thủy Lung đang định mở miệng nói, Ngõa Lặc Oa liền mở miệng nói trước: “Ai
nha, ban ngày ban mặt tán tỉnh nhau là không tốt nhá!”
Dựa vào
góc độ của đối phương, nàng ta không thể nào nhìn thấy Thủy Lung cầm dao găm trên tay, lại vì khiếp sợ trong nháy mắt, mà không có quan sát cẩn
thận. Nhìn sơ qua liền nghĩ rằng Thủy Lung ôm cổ Du Ngôn, ngực dán vào
lưng Du Ngôn, đầu kề sát, môi gần như hôn lên tai Du Ngôn, một bộ dạng
vô cùng than thiết.
Lúc Ngõa Lặc Oa đến, liếc mắt liền thấy bóng
dáng Thủy Lung, hiển nhiên đã nhận ra nàng, đương nhiên cũng nhìn thấy
Thủy Lung than thiết với gã đàn ông khác, sợ đến suýt chút nữa thét chói tai cắt đứt chuyện thân mật của bọn họ. Ai ngờ Thủy Lung quay đầu lại
nhìn nàng, dung nhan xinh đẹp khiến người ta hồn xiêu phách lạc, kinh sợ quá mức khiến nàng không nhịn được ngẩng ngơ, mới biết chính mình nhận
lầm người.
Nhưng với tính cách hào phóng của mình, Ngõa Lặc Oa không hề cảm thấy xấu hổ, còn mở miệng trêu hai người.
Ngõa Lặc Oa vốn nghĩ cô gái áo đỏ sẽ mắc cỡ… Dù không mắc cỡ thì cũng sẽ
thẹn quá hóa giận mới đúng. Ai dè người ta chỉ cười nhạt, dáng vẻ ung
dung nhìn mình, ánh mắt hờ hững, ngược lại làm cho nàng cảm thấy tức
giận và xấu hổ cơ chứ.
Cái bộ dạng kiêm biểu tình này sao mà quen mắt thế nhỉ?
Ngõa Lặc Oa cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ cô gái trước mắt cười đến yêu
nghiệt, cùng với chủ tử yêu nghiệt nhà mình có mờ ám. Ho nhẹ mốt tiếng,
không quên hỏi việc chính: “Vị cô nương này cho ta hỏi, đường đi tới phủ thành chủ đi như thế nào?”
Giọng nói của nàng ta véo von dễ nghe, lúc nói chuyện tứ chi cử động rất nhẹ, tiếng chuông tinh tế vang lên.
Người bình thường sẽ không chú ý đến những chi tiết này, Thủy Lung lại thấy
rất rõ ràng, động tác này, Ngõa Lặc Oa đang sử dụng thuật thôi miên.
“Đây.” Thủy Lung lên tiếng, sau đó liền rời khỏi vị trí sau lưng Du Ngôn, đi tới cái ghế dưới bóng cây ngồi.
Nàng khẽ động, NGõa Lặc Oa mới nhìn rõ tay nàng cầm chủy thủ, cùng với Du
Ngôn có thái độ nghe lời vẫn không nhúc nhích. Cái này không giống bộ
dạng ve vãn lẫn nhau, thì ra là mình đoán sai?
“Cô nương có thể thông báo với thành chủ một tiếng, nói Ngõa Lặc Oa cầu kiến.”
Thủy Lung khẽ híp mắt, vẫy tay với nàng ta, ôn nhu nói: “Ngươi qua đây, ta sẽ nói cho ngươi biết thành chủ đang ở đâu.”
Ngõa Lặc Oa ngẩn người, cảm thấy nụ cười của cô gái này rất đẹp, giống như
hồng mai trong tuyết dịu dàng mà ngông nghênh, ngay cả nàng là con gái
cũng bị hấp dẫn. Âm thanh mềm mại uyển chuyển của thiếu nữ vờn quanh
trong đầu nàng, giống như tiếng vọng từ vực sâu miên mang không dứt, rơi vào long người không dứt. kích động lòng người không dứt, không có biện pháp chống lại phần dịu dàng mê hoặc này.
Bất chợt, Ngõa Lặc Oa
trừng lớn mắt, tỉnh táo lại liền thấy gương mặt xinh đẹp không tỳ vết
của Thủy Lung. Hai mắt tràn ngập đề phòng và hoảng hốt, trên trán toát
ra mồ hôi mỏng, cứng rắn hỏi: “Ngươi là ai?”
Nàng vốn định mê hoặc tâm trí của cô gái này, ai ngờ ngược lại bị người ta mê hoặc.
Nàng chưa từng nghe nói có bậc thầy thôi miên mới xuất hiện, tuổi tác cô gái này không lớn, dung mạo lại xinh đẹp giống yêu nữ như vậy, chẳng lẽ là
nhân tài do gia tộc lánh đời bồi dưỡng ra? Thế lực có thể bồi dưỡng ra
nhân tài như vậy, còn cố tình xuất hiện ở thành Nam Vân, không lẽ là…
(N: tò mò, chẳng lẽ sắp có tiểu tam xuất hiện nữa @@ gia tộc nào nữa
đây!!)
Ngõa Lặc Oa cố gắn bổ sung kiến thức, sâu sắc nhìn Thủy
Lung, nhẹ giọng nói: “Ta là NGõa Lặc Oa, đến từ Huyễn Tộc.” Nàng cẩn
thận quan sát vẻ mặt của Thủy Lung, thấy đáy mắt Thủy Lung lóe lên rồi
biến mất vẻ khác thường, cũng nghi ngờ không biết mình đoán đúng hay
sai.
Ngõa Lặc Oa vẫn còn đang suy tư, chợt bên tai nghe đến tiếng cô gái.
“Ta biết ngươi tên Ngõa Lặc Oa.”
Trong giọng nói của cô gái còn lộ ra tiếng cười, nghe giống như đang trêu
tức, lại rất êm dịu, làm cho người ta động lòng. Nếu như cô gái trước
mắt không phải là nữ, Ngõa Lặc Oa nhất định cho rằng người này dụ hoặc
nàng.
Cô gái này đúng là rất được trời ưu ái, không những có diện mạo tốt, ngay cả âm thanh cũng rất dễ nghe, hơn nữa Bạch cô nương…
Khoan đã, Bạch cô nương?
Ngõa Lặc Oa ngạc nhiên. Lúc này chỉ nhìn thấy bong lưng, liền nhận định cô gái này là Bạch cô nương. Sauk hi
nhìn thấy mặt nàng mới nghĩ rằng nhìn lầm. Nhưng cô gái này mang lại cảm giác rất quen thuộc cho nàng, cộng them âm thanh này và giọng điệu này, không phải cực kì giống với Bạch cô nương sao?
Dáng vẻ biến hóa
của Ngõa Lặc Oa đều bị Thủy Lung nhìn thấy, chờ Ngõa Lặc Oa nhìn mình
chằm chằm, nàng cười nói: “Nghĩ rõ rồi à?”
Những lời này giống như không có báo trước, khiến Ngõa Lặc Oa còn đang nghi ngờ liền có bảy phần khẳng định.
"Bạch. . . Cô nương?"
"Ừ." Thủy Lung không do dự đáp.
Ngõa Lặc Oa ngoài kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, nàng ta nhìn chăm chú Thủy
Lung, hận không thể vươn tay sờ sờ mặt nàng, để xem có phải Thủy Lung
mang mặt nạ da người hay không. Nhưng nghĩ lại, nào có người có thể làm
ra mặt nạ giống thật như vậy? Vả lại, chưa từng nhìn thấy dung mạo thế
này, làm sao có thể làm ra mặt nạ có diện mạo xinh đẹp tuyệt trần chứ.
“Cái này…” Ngõa Lặc Oa không nhịn được sợ hãi: “Mặt mũi trước kia của Bạch cô nương đều là giả sao?”
Nàng ta chỉ dự đoán được sự thật này thôi.
Thủy Lung không có giải thích, hỏi lại nàng ta: “Ngươi tới đây tìm ta có chuyện gì không?”
Ngõa Lặc Oa vừa nghe liền nhớ tới việc chính của mình, nhanh miệng nói:
“Chuyện này, chủ nhân bảo ta đến đây nói với Bạch cô nương, chiều ngày
mai chủ nhân sẽ đến thành Nam Vân.”
“Liền vì chuyện này?” Thủy Lung nhíu mày.
Ngõa Lặc Oa nghiêm mặt: “Chính là chuyện này.”
Thủy Lung khẽ cười khúc khích, đưa tay vỗ vỗ đầu vai Ngõa Lặc Oa: “Cực khổ
cho ngươi rồi.” Chút chuyện nhỏ này lại bắt Ngõa Lặc Oa cực khổ chạy đến đây, người nọ đúng là vẫn tùy hứng bá đạo như trước.
Sau khi
Ngõa Lặc Oa biết thân phận của Thủy Lung, ánh mắt của nàng ta vẫn không
nhịn được nhìn về Thủy Lung, vừa thấy nàng cười liền sửng sốt trong nháy mắt, quên mất trả lời, tò mò hỏi: “Chủ nhân đã sớm biết dung mạo thật
của Bạch cô nương sao?”
Khi xưa, nàng ta rất hiếu kì vì sao chủ
nhân luôn đối xử đặc biệt với Bạch cô nương. Hôm nay, nhìn thấy diện mạo thật của Thủy Lung, không khỏi đoán mò.
Thủy Lung lắc đầu.
Theo lý mà nói, Trưởng Tôn Vinh Cực không biết. Dù sao thì nàng biến thành
bộ dạng thế này, cũng chỉ là chuyện một tháng trước, ngay cả nàng cũng
chưa quen với chuyện này.
Ngõa Lặc Oa thấy nàng lắc đầu cũng
không có kì quái. Dung mạo Bạch cô nương đẹp, thực sự rất là đẹp! So với những cô gái xinh đẹp ngày trước nàng gặp còn đẹp hơn. Thế nhưng còn
kém một chút. Cô gái tuyệt sắc có phong cách khác biệt Thủy Lung nàng ta gặp không ít, chủ nhân cũng từng thấy rất nhiều, nhưng sao lại cảm thấy dung mạo của Bạch cô nương đặc biệt.
“Bạch cô nương, người này là ai dạ?” NGõa Lặc Oa nhìn về Du NGôn vẫn còn đứng im.
Tuy rằng Bạch cô nương cầm dao găm đối với gã đàn ông này, nhưng hai người
kề sát nhau quá mức rồi. May là chỉ có mình nàng nhìn thấy, nếu bị chủ
nhân nhìn thấy, bằng không thì…
Thủy Lung cũng nhìn về phía Du Ngôn: “Nhất định muốn ở lại?”
Du Ngôn không chút biểu cảm lặp lại: “Nhiệm vụ của ta là bảo vệ chủ nhân.”
“Được.” Thủy Lung đồng ý.
Lông mi của Du Ngôn run lên, nhẹ nhàng nâng mắt lên, nhìn Thủy Lung.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thẳng vào ánh mắt của Thủy Lung, Thủy Lung cười nhạt nói: “Ta có nhiệm vụ giao cho ngươi.” Không chờ Du Ngôn phản bác,
nàng nói tiếp: “Ta cho phép ngươi ở lại thành Nam Vân, cũng cho phép
ngươi trung thành với nhiệm vụ của mình, ta cho ngươi nhiệm vụ này,
chính là để ngươi bảo vệ ta.”
“Chủ nhân ra lệnh” Du NGôn Yến lặng nói.
Thủy Lung nói: “Đem Hắc Thủy Bang chuyển dời đến hòn đảo phía thành bắc của
Nam Vân, chờ làm xong, ta sẽ ra lệnh khác cho ngươi!”
Du Ngôn: “Nhiệm vụ của ta là…”
Thủy Lung bình thản cắt đứt lời hắn: “Ngươi làm xong những chuyện này… chính là bảo vệ ta tốt nhất.”
Du Ngôn im lặng không nói.
Thủy Lung không biết Túc Ương đã ra lệnh gì cho hắn, có lẽ là giám thị hay
gì đó? Không có hỏi Du Ngôn, bởi vì nàng biết sẽ không lấy được đáp án,
Thủy Lung nhàn nhạt nói: “Ngươi không muốn rời khỏi bên người ta, có thể ra lệnh cho người khác đi làm chuyện này.”
“Dạ.” Lần này, cuối cùng Du Ngôn cũng có phản ứng.
Thủy Lung phất tay một cái.
Du NGôn im hơi lặng tiếng khẽ bay lên, thân thể liền biến mất.
Ngõa Lặc Oa mơ hồ nhìn ra cái gì đó, mấp máy môi nhưng không nói được lời
nào. Dù sao thì nàng và Thủy Lung cũng không có quen thuộc với nhau lắm. Thủy Lung coi như cũng là một nửa chủ mẫu, suy nghĩ của chủ mẫu thuộc
hạ như cô sao có thể dò đoán.
Bây giờ, Thủy Lung đứng lên, bước ra ngoài.
Ngõa Lặc Oa thấy vậy, vội vàng đuổi theo, không biết Thủy Lung muốn làm gì?
Một đường từ đại viện đi tới cửa lớn phủ thành chủ, tình cờ gặp Lục Quyển
và Hồng Yến vừa mới về. Hai cô gái liền tự nhiên đi bên cạnh Thủy Lung,
Lục Quyển và Hồng Yến đều không quen Ngõa Lặc Oa, vừa hiếu kì lại vừa
đề phòng nàng ta. Hồng Yến mở miệng dò hỏi, trong chốc lát liền trò
chuyện vui vẻ với Ngõa Lặc Oa, kì thật trong mỗi câu nói đều có ẩn ý dò
xét, Ngõa Lặc Oa tìm hiểu cuộc sống gần đây của Thủy Lung và quan hệ với bọn người Hồng Yến. Hồng Yến thì tìm hiểu thân phận và chủ nhân sau
lưng của Ngõa Lặc Oa.
Lục Quyển cẩn thận lắng nghe, liền biết Ngõa Lặc Oa là người của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Thủy Lung cũng để mặc cho bọn họ ‘tán dóc’, cảm thấy hai người này nói
chuyện phiếm giống như niềm vui. Vả lại, nhìn hai cô gái một quyến rũ
xinh đẹp, một diêm dúa lẳng lơ, lúc nói chuyện đều có chút xíu cử chỉ
phối hợp, đôi khi lại phát ra tiếng cười ‘ha hả’ ‘khanh khách’; không
biết bản thân trở thành cảnh đẹp ý vui trong mắt người khác.”
Từ
buổi trưa mặt trời treo cao đến buổi chiều ánh nắng nhạt dần, Ngõa Lặc
Oa nhìn thấy Thủy Lung bận rộn trong các sân, nhìn bộ dạng nghiêm túc
của Thủy Lung giống như rất hiểu nỗi khổ của dân chúng. Nhưng thấy mặt
trời chuẩn bị xuống núi, lòng nàng liền lo lắng, đối với Thủy Lung vừa
thảo luận với kiến trúc sư xong, nói: “Bạch cô nương.”
“Ừ.” Thủy Lung nhìn nàng ta nói.
Ngõa Lặc Oa nhẹ giọng nhắc nhở: “Chiều mai chủ nhân sẽ đến.”
Thủy Lung: “Ta biết.”
Ngõa Lặc Oa nóng nảy, "Bạch cô nương biết, vì sao. . ." Liếc nhìn dáng vẻ
vẫn thản nhiên như cũ của Thủy Lung, vẫn nói tiếp: “Vì sao Bạch cô nương không để ý chuyện này?”
Lục Quyển và Hồng Yến đứng phía sau, lắng tai nghe hai người.
Thủy Lung cười nói: “Làm sao mới coi là để bụng?”
Ngõa Lặc Oa không biết Thủy Lung giả vờ không hiểu hay là thật sự không
hiểu, bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là phải chuẩn bị sớm rồi.” Thở dài
một hơi, hết sức tận tình nói: “Bạch cô nương đừng trách ta nhiều
chuyện. Rõ ràng chủ nhân đã sớm muốn đến gặp Bạch cô nương, cố tình lại
bắt ta đến trước báo tin cho Bạch cô nương biết, chẳng lẽ Bạch cô nương
còn không hiểu ư?”
Thủy Lung cười híp mắt nhìn Ngõa Lặc Oa: “Chút tâm tư nhỏ bé của hắn… ngươi cũng nhìn ra sao?”
Ngõa Lặc Oa cười giã lã: “Chủ nhân rất nhớ Bạch cô nương, đương nhiên ngài hi vọng Bạch cô nương cũng nhớ đến ngài.”
“Ngươi muốn ta chuẩn bị nghênh đón hắn à?” Thủy Lung nói một câu liền nói toạc ý nghĩ của Ngõa Lặc Oa.
Ngõa Lặc Oa gật đầu, mặt đầy mong chờ nhìn Thủy Lung. Mấy ngày nay, áp khí
của chủ nhân hơi bị thấp, tuy rằng không có làm ra mấy chuện giận chó
đánh mèo, nhưng hắn sinh ra áp suất như vậy, thực sự khến người ta khiếp đảm. Nếu như ngày mai Bạch Thủy Lung có thể khiến chủ nhân vui vẻ, như
vậy còn gì tốt hơn.
Thủy Lung cười một tiếng, "Ta biết."
Ngõa Lặc Oa trợn hai mắt. Biết? Biết cái gì? Đã biết rồi sao còn không tỏ ra tích cực một chút đi?