Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 130: Thương con như mạng



Edit: Tịch Ngữ

Yên Lam không ngờ Thủy Lung sẽ từ chối một cách gọn gàng, dứt khoát như vậy. Nhưng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, khi thấy rõ vẻ mặt của Thủy Lung, ngược lại bà cảm thấy không có gì ngạc nhiên hết.

Thiếu nữ này xinh đẹp như yêu tinh, nàng ta có tư cách để được sủng mà sinh kiêu căng. Nụ cười của nàng mê hoặc lòng người, dù là phái nữ cũng không nhịn được có vài phần yêu thích.

Nhưng mà, nàng sở hữu dung mạo này là may mắn cũng là tai họa. Nếu nàng ta cho rằng dựa vào một chút nhan sắc này mà kêu ngạo, phách lối, e là rất ngu dại rồi.

Yên Lam thu liễm cảm xúc, nói với Thủy Lung: “Cô nương trả lời có phần quá nhanh, ta nghĩ cô nương nên suy nghĩ cho kĩ càng. Cho dù cô nương không cần lòng tốt của thái hậu cũng không sao, có thể đi gặp mặt thái hậu một lần, nếu được thái hậu yêu thích, có lẽ cô nương sẽ được chỗ tốt.”

Thủy Lung khoát khoát tay: “Ta nói ta không đi.”

Yên Lâm thấy Thủy Lung hoàn toàn không nể tình, trong lòng không khỏi tức giận. Chỉ là một ái thiếp nhỏ bé, dựa vào cái gì mà phách lối, cao ngạo như vậy? Ngay cả vương gia còn chưa lên tiếng, nàng lại cự tuyệt hết lần này đến lần khác, thật là tự xem trọng bản thân mình!

“Vương gia, người xem.” Yên Lam nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, dự định xuống tay từ trên người hắn: “Thái hậu cũng chỉ có ý tốt, mong vương gia lo lắng.”

Thủy Lung ngước mắt, cười khẽ nhìn Trường Tôn Vinh Cực: “Đế Duyên, có người không nghe hiểu lời của ta.”

Bộ dạng này rơi vào mắt Yên Lâm biến thành dụ dỗ, mê hoặc chủ nhân, đáy lòng càng thêm khinh miệt Thủy Lung. Quả nhiên chỉ là một ái thiếp nho nhỏ, đồ xấu xa chỉ biết dùng dung mạo xinh đẹp dụ dỗ người khác.

Trưởng Tôn Vinh Cực đang buồn phiền nghe Thủy Lung nói, nếu không phải Thủy Lung kéo tay hắn, e là hắn đã xuống ra tay xử Yên Lam. Lúc này, nhìn dáng vẻ làm nũng của Thủy Lung (?), cùng với việc này buông tay hắn ra, làm sao hắn không hiểu ý nàng cơ chứ.

“Nghe không hiểu, vậy thì cho bà ta vĩnh viễn không hiểu luôn đi.” Xưa nay, con người của Trưởng Tôn Vinh Cực hắn không phải là người lương thiện.

Yên Lam nghe lời hắn nói, chưa kịp hiểu liền cảm thấy hai tai đau đớn, làm cho bà kêu thét lên, dùng tay bưng chặt hai tay, cảm giác có chất lỏng dinh dính chảy ra.

“Vương, vuong, vương gia, nô tỳ là người ở bên cạnh thái hậu!” Yên Lam cảm thấy lỗ tai on gong, sau đó cả thế giới chìm vào im lặng. Lúc này, bà còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng chọc Trưởng Tôn Vinh Cực biến sắc.

“Ồn.” Thủy Lung lạnh nhạt nói.

Vì tai bị tổn thương, nên Yên Lam không nghe được âm thanh gì hết, hơn nữa trong lòng bà kinh sợ, giọng điệu có chút chói tai.

Trưởng Tôn Vinh Cực tung chưởng, đánh Yên Lam bay ra ngoài, sau đó vẫy vẫy tay.

Từ trong chỗ tối có người xuất hiện, xách Yên Lam giống hồi nãy xách gã nô bộc đi ra ngoài.

Thủy Lung tự nhiên ngồi ngay ngắn lại. Diễn cũng diễn xong rồi, không cần sến súa nữa.

Nhưng, TRưởng Tôn Vinh Cực không hài lòng, đưa tay kéo Thủy Lung ngồi dựa đầu vào bả vai hắn, bộ dạng rộng lượng, kiêu ngạo: “Ta cũng không có không cho nàng dựa, rõ ràng muốn gần gũi với ta lại còn làm bộ làm tịch, chỉ có ta mới bao dung được vật nhỏ phiền toái như nàng.”

“Ngươi hoàn toàn có thể không nỡ chịu, thật đó.” Thủy Lung liếc xéo, nếu cho nàng dựa, nàng phải dựa vào sao? Nhưng, cảm giác dựa vào vai không thoải mái chút nào, Thủy Lung xoay người đem đầu ngã lên hai chân của hắn, cả người nằm ngửa, hoàn toàn là dáng vẻ mĩ nhân nằm trên gối ngủ say.

Sóng mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực sóng sánh, khóe miệng nhếch lên thành độ cong hoàn mĩ, đưa tay vuốt sợi tóc của nàng.

“Thật ra, A Lung rất yêu thích ta.”

Từ hôm qua, nghe nàng tỏ tình xong, không biết là lòng tự tin của hắn quá mức mạnh mẽ hoặc là lòng dạ để ý của hắn quá mạnh, lời nói trực tiếp hơn trước đây rất nhiều, hận không thể mỗi giờ mỗi khắc đều phải cho nàng biết, chính nàng yêu thương hắn cỡ nào, khát vọng gần gũi hắn cỡ nào.

Thủy Lung híp mắt, nói có lệ: “Đúng vậy, đúng vậy, ta cực kì yêu thích ngươi.”

Bị hắn giày vò cả đem, lúc luyện võ vào sáng sớm, xương sống thắt lưng có chút chịu không nổi, hiện tại lười biếng nằm xuống, nàng lập tức buồn ngủ.

Mặc dù, giọng điệu có lệ nhưng vẫn khiến Trưởng Tôn Vinh Cực vui sướng, cười toe toét.

Hắn còn đang muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận hô hấp đều đều của người nào đó, lời nói vừa xông lên cổ họng lập tức bị nuốt vào.

Bàn tay hắn vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, từng sợi tóc mát lạnh mềm mại, khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay. Không chỉ có tóc, mọi thứ trên người A Lung hắn đều yêu thích không muốn buông tay. Thời gian ở chung lâu dài, hắn không những chẳng thấy chán ngấy, ngược lại càng không

Bàn tay hắn vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, từng sợi tóc mát lạnh mềm mại, khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay. Không chỉ có sợi tóc, mọi thứ trên người A Lung hắn đều yêu thích không muốn buông tay. Thời gian ở chung lâu dài, hắn không những chẳng thấy chán ngấy, ngược lại càng không muốn ngừng.

“A Lung” – Trưởng tôn Vinh Cực thở dài, cúi đầu sát vào tai nàng, nói: “Yêu ta nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa đi, càng nhiều càng tốt, càng sâu càng tốt”. Âm thanh cực kì nhẹ, giống như huyết âm của yêu ma từ vực cốc vọng lên, mê hoặc khiến lòng người trầm luân.

Hắn cười khẽ, nhệ nhàng hôn lên má Thủy Lung tựa như đụng vào vật phẩm dễ vỡ.

Mộc Tuyết im lặng rời đi, đồng thời phất tay để người làm khác lui xuống, đem không gian yên tĩnh nhường lại cho hai người.

Bên này, phủ Võ vương ấm áp thoải mái. Bên kia, Tường Minh Cung mây đen phủ đầu.

Sau khi bị người nọ ném ra khỏi phủ Võ vương, Yên Lam cố chịu đựng đau đớn lết về Tường Minh Cung.

Lúc bà trở về, thái hậu đang chờ cờ nói chuyện phiếm với hoàng hậu. Khi thấy hai cung nữ đỡ Yên Lam vào, sắc mặt thái hậu biến đổi trong chớp mắt, nói vài câu đuổi hoàng hậu rời đi, sau đó dẫn Yên Lam vào nội các.

Bên trong nội các, cung nữ đứng thẳng người ở chung quanh đều là người thái hậu tin cậy.

Thái hậu ngồi trên đệm mềm, bưng chén trà mà cung nữ đưa khẽ hớp một ngụm. Bà ta nhìn Yên Lam quỳ dưới đất, bộ dạng nhếch nhác bê bết máu, gương mặt, lỗ tai và khóe miệng đều có vết máu khô, vẻ mặt tiều tụy, cực kỳ xấu xí.

“Nói. Đã xảy ra chuyện gì?” – Thái hậu đặt chén trà xuống, âm thanh nhàn nhã như lúc đầu.

Yên Lam lắc đầu, chỉ chỉ vào tai mình, âm thanh đau thương: “Tiểu thư, hai tai của nô tỳ bị Võ vương phế bỏ rồi.”

Mặt thái hậu biến sắc, có chút tức giận. Bà ta phất tay nói: “Mang giấy bút ra đây”.

Không bao lâu, giấy bút được mang tới.

Thái hậu không có tự mình cầm bút, bà ta nói, cung nữ viết.

Yên Lam nhìn tờ giấy mới biết thái hậu vừa mới hỏi cái gì. Bà lập tức trả lời: “Thưa tiểu thư, sáng nay, nô tỳ theo lời thái hậu đến phủ Võ vương, vừa vào phủ đã bị ra oai phủ đầu, bắt nô tỷ chờ một thời gian dài, sau đó nô tỳ….”

Bà đem mọi chuyện hồi sáng tường thuật lại cho thái hậu nghe, không hề nói thêm hoặc là nói bớt. Lúc nói tới Thủy Lung, vẻ mặt bà tức giận không thể che giấu, sau khi nói xong còn thêm hai câu: “Tiểu thư, ái thiếp kia đúng là được sủng mà sinh kiêu căng, hoàn toàn không đem lời của tiểu thư đặt ở trong lòng. Nô tỳ cực khổ như vậy, con tiện nhân kia còn ở bên cạnh khích bác.”

Bà sống lâu như vậy, đi theo thái hậu chỉ có thái hậu chèn ép bà, ngoài ra chẳng có ai dám trèo lên đầu bà hết. Ngày hôm nay bị Thủy Lung chơi một vố, thật đúng là khiến bà nuốt không trôi cục tức này.

Thái hậu biết bà không dám nói dối, nghe bà kể hết sự việc. Nét mặt thái hậu khiến người ta không nhìn ra giận dữ, kì thực đáy lòng bà ta đã sớm tối tăm. Ngày xưa, Bạch Thủy Lung khiến người ta chán ghét, bây giờ ái thiếp vừa được Vinh Nhi coi trọng cũng là thứ đáng ghét, tiện nhân!

Ngược lại, bà ta muốn nhìn coi, rốt cuộc là dạng người như thế nào lại có thể khiến Vinh Nhi chẳng nể mặt bà mà ra tay với người của bà.

Thái hậu siết chặt chén trà, nói với Yên lam: “Sau này, người học tập nhìn khẩu hình cho tốt, mất thính giác chưa hẳn là chuyện không tốt.”

Dĩ nhiên, lời này được cung nữ viết lên giấy. Yên Lam nhìn, vội vàng gật đầu, trong lòng không cam nhưng không dám cáu giận.

Ngày mai, phủ Võ nương nhận được thánh chỉ, hoàng thượng có chỉ, mời Võ vương vào triểu.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thoáng qua thánh chỉ, coi như đã nể mặt Minh Lễ Tầm lắm rồi, đem thánh chỉ vứt xuống đất: “Không đi.”

Xưa nay, Minh Lễ Tầm đã biết Trưởng Tôn Vinh Cực là người không có kỷ cương, không ngờ hắn vô pháp đến cỡ này. Lão mở to mắt nhìn thánh chỉ dưới đất, lời nói xông lên cổ họng muốn quát lớn nhưng lại không dám nói ra.

“Cái này, Võ vương gia, ngày mai vào triều…”

Lời lão còn chưa nói hết đã bị ánh mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực làm nghẹn.

“Cút.” Giọng điệu lười biếng lại không kiên nhẫn của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Minh Lễ Tầm cũng coi là người có thể diện lớn, cố tình lại bị ánh mắt và một chữ của đối phương dọa sợ, cút thiệt! Cút một đường từ phủ Võ vương đến hoàng cung. Cuối cùng, không có đem chuyện Trưởng Tôn Vinh Cực ném thánh chỉ nói ra, chỉ nói với Trưởng Tôn lạc Dần rằng hắn không chịu đi.

Mặc dù, Minh Lễ Tâm không nói rõ thái độ của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng Trưởng Tôn Lạc Dần vẫn đoán được. Dù trong lòng gã tức giận, bề ngoài vẫn làm bộ như người anh trai tốt, than nhẹ: “Thôi, nếu nó không muốn đi thì thôi, chỉ cần còn người anh này một ngày, đương nhiên sẽ không để nó chịu khổ.”

Minh Lễ Tầm thấy vậy, tự nhiêm sẽ xum xoe một trận, ra vẻ như không nhìn ra bất cứ ý nghĩ sâu xa gì của hoàng đế.

Việc này làm trong âm thầm, người biết chuyện không nhiều. Văn võ bá quan trong triều thấy Trưởng Tôn Vinh Cực về nhiều ngày nhưng chưa từng xuất hiện trên triều, trong lòng bọn họ có ngàn vạn câu hỏi nhưng đều giả bộ như bình thường.

Nháy mắt, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực trở về đã hơn mười ngày. Trong mười ngày, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đều ở nhà không hề ra khỏi cửa, người có thể nhìn thấy hai người đã ít càng ít. Cho dù có đến thăm cũng không thể gặp được.

Ngày hôm đó, Bạch Thiên Hoa từ quân đội về, còn có một người đi theo hắn.

Người này thân thể cao to, khoát áo choàng đơn giản, khuôn mặt nghiêm cẩn đoan chính, mắt hổ uy nghiêm, người này chính là Bạch tướng quân, Bạch Khiếu.

Việc Bạch Khiếu đến nằm trong dự liệu của Thủy Lung. Lúc hai người gặp mặt, Bạch Khiếu để lộ vẻ kinh ngạc giống như lần đầu tiên gặp Thủy Lung, nhưng rất nhanh liền khôi phục, vẻ mặt thoải mái.

Trước, ông hành lễ với Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, nói tiếp: “Ta muốn nói chuyện riêng với Võ vương phi.”

Trưởng Tôn Vinh Cực không có nhiều biểu tình, lại làm người ta cảm nhận được hắn không vui.

“Được.” Thủy Lung thoải mái nhận lời.

Bạch Khiếu không có nhúc nhích, ngược lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Thủy Lung cũng quay đầu nhìn về phía Trường Tôn Vinh Cực, cười dịu dàng với hắn: “Đem người của ngươi lui xuống trước có được hay không?”

Con hồ ly giảo hoạt này!

Hắn không có biện pháp cự tuyệt giọng điệu mềm mại của nàng, nàng còn dò hỏi ‘có được hay không’, kì thật giống như trực tiếp hắn hoàn toàn đầu hàng chịu thua. Cố tình giọng nói qua loa, lại khiến hắn không hề có bất kì phản kháng nào, nhanh chóng thỏa hiệp.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng, quả nhiên trong mắt hắn hiện lên dung túng. Lại không thấy hắn có động tác gì, từng thân ánh từ trong chỗ tối hiện ra.

Một màn này rơi vào trong mắt Bạch Khiếu, làm cho hắn phải kinh ngạc một lần nữa. Ánh mắt chứa đựng ánh sáng nhìn Thủy Lung.

Trưởng Tôn Vinh Cực thỏa hiệp chừa lại không gian cho Thủy Lung và Bạch Khiếu.

Hai người đi vào trong phòng, Thủy Lung đi thẳng vào vấn đề: “Có gì muốn nói thì thẳng đi.”

Bạch Khiếu cũng như vậy: “Thấy dáng vẻ này của con, ta liền biết con đã biết rõ chân tướng. Ta…không phải cha ruột của con.”

Thủy Lung không hề có vẻ mặt kinh ngạc, tuy rằng không có lấy được sự thật từ Túc Ương, nhưng nàng đã đoán được từ sớm rồi.

“Cho nên?” Thủy Lung nhàn nhạt hỏi: “Ngài muốn nói chỉ có bấy nhiêu?”

Bạch Khiếu lắc đầu, im lặng một hồi, mới vừa rồi trầm giọng nói: “Tuy rằng, con ở trong phủ tướng quân không được tính là vui vẻ. Nhưng cuối cùng cũng là nơi nuôi dưỡng con mấy chục năm…” Rõ ràng, Bạch tướng quân không có tế bào gian thương, mới nói hai câu liền không chịu nổi. Ông nhíu mày, tiếp theo trầm giọng nói: “Ta muốn nhờ con một chuyện.”

Thủy Lung gật đầu, ý bảo ông nói tiếp.

Ban đầu, thời gian nàng đến thế giới này không có dài, nên không có nhiều tình cảm cha con với Bạch tướng quân. Hiện giờ, mọi chuyện đều rõ, thái độ đối với ông cũng tự nhiên hơn, thái độ giống như thương nhân.

Thái độ vừa khiến Bạch Khiếu buông lỏng, vừa để ông có vài phần thương cảm. Cuối cùng, vẫn không phải là con gái ruột, ông không có quan tâm nàng nhiều, quan hệ giữa hai người cũng không thể gọi là thân thiết.

Ông im lặng thở dài, nói: “Ta hi vọng con có thể xem Bạch Thiên Hoa như em trai ruột mà đối xử, tình cảm nó dành cho con là thật lòng. Mọi chuyện đều suy nghĩ, biện hộ cho

con. Trong lòng nó, ngay cả người làm cha như ta cũng không có địa vị bằng con. Ngày nay, thế cục Tây Lăng không ổn, ta không có lựa chọn bất kì phe cánh nào…”

“Đợi đã.” Thủy Lung cắt ngang lời Bạch Khiếu: “Ngài muốn nói cái này à? Nói cách khác, ngài muốn ta giúp chính là việc xem Bạch Thiên Hoa là em ruột?”

“Phải.” Hai mắt Bạch Khiếu sáng ngời, lấy một miếng đồng thau khắc hình con hổ từ lòng ngực ra, để lên bàn: “ Đây là hổ phù của ba quân phía Bắc, ta giao nó cho con, xem như là tiền công.”

“Ngài bỏ được ư?” Thủy Lung cầm hổ phù lên cân nhắc, nói với bạch Khiếu: “Vì một Bạch Thiên Hoa ngài có thể vứt bỏ ba quân, nên nói ngài ích kỉ hay là vĩ đại?”

Lông mày rậm của Bạch Khiếu run lên, lạnh giọng: “Hồ phù cũng không phải tốt như vậy, con coi Thiên Hoa là em ruột, nhất định phải bảo vệ nó, giống như nó che chở con, suy nghĩ cho nó…”

Lần thứ hai, Thủy Lung ưu nhã cắt ngang lời ông: “ Ngài tin ta?”

Bạch Khiếu bình tĩnh nhìn nàng một hồi: “Con đáp ứng, ta liền tin.”

“Hổ phù này ta nhận.” Thủy Lung đem hổ phù thu vào tay áo.

Vẻ mặt Bạch Khiếu coi như dễ chịu đi một ít.

Lúc này, Thủy Lung bỗng nhiên cười: “Bạch Thiên Hoa này, ta quả thật coi nó như em ruột mà đối đãi. Nhưng tự nhiên có đồ tốt, ngu gì không nhận, nếu ta đã nhận đừng hòng bắt ta nhả ra.”

Bạch Khiếu ngẩn ra, ông biết nàng cố ý khiến ông kinh ngạc. Nhất thời, ông cảm thấy có chút bất đắc dĩ lại nghẹn khuất. Sớm biết Thủy Lung đối xử thật tình với Bạch Thiên Hoa, ông cần gì phải đem vật quan trọng như hổ phù tặng nàng! Nhưng, ông là người cầm được thì buông xuống được. Cảm giác nghẹn khuất liền biến mất.

Ông nhỏ giọng: “Hiện nay, bề ngoài Tây Lăng nhìn như hòa bình, nhưng thật ra là loạn trong giặc ngoài, bàn thân ta đứng ở thế trung lập, trong tay lại nắm binh quyền, cũng bị coi là cái đinh trong mắt, không bao lâu nữa…”

Thủy Lung khoát khoát tay: “Đừng có nói thế cục Tây Lăng hay tình hình trong nước gì đó với ta.”

Bạch Khiếu nghe vậy liền câm miệng thầm nghĩ dầu gì Thủy Lung cũng không phải con ruột của mình, dĩ nhiên nàng chưa chắc là người của Tây Lăng, nói không chừng nàng cũng không có lòng trung thành mãnh liệt với Tây Lăng, đương nhiên sẽ không coi trọng thế cục của Tây Lăng.

“Ta chỉ muốn con biết, Tây Lăng không ổn, phải bảo vệ Thiên Hoa.” Vào ngày mừng thọ của thái hậu, ông sẽ bị phái đi ra biên quan, không biết phải trấn thủ ở đó bao nhiêu năm. Không có ông ở bên cạnh, ông rất lo cho Bạch Thiên Hoa.

Thủy Lung nhíu mày, cười nhạt nói: “Mở miệng ngậm miệng đều là Bạch Thiên Hoa. Ngài đúng là rất thiên vị.”

Bạch Khiếu cứng người, vẻ mặt không hề có tự trách giả tạo, thản nhiên nói: “Cho dù ta mở miệng nhờ con chăm sóc Tuyết Vi, con cũng không đồng ý. Huống chi…” Trán ông lộ ra kiên quyết: “Con người, vốn chỉ có một trái tim.”

Người phụ nữ ông yêu thật sự chỉ có một, người đã chết, phải giữ giọt máu của nàng lại.

Ông vì Tây Lăng mà cống hiến cả đời người, ngay cả người phụ nữ ông yêu cũng vì cái này mà chết, mặc kệ ra sao, ông cũng muốn ích kỉ một lần.

Cửa gỗ được mở ra, Thủy Lung và Bạch Khiếu ra ngoài.

Bạch Thiên Hoa và Trưởng Tôn Vinh Cực đứng chờ bên ngoài.

Bạch Khiếu gọi Bạch Thiên Hoa tới, ông chưa kịp nói, Bạch Thiên Hoa đã nhảy vào họng ông: “Ta muốn ở chỗ này, ngài đừng mong dẫn ta về.”

Bạch Khiếu ngây người, trầm mặc vỗ đầu hắn một cái, không nói một lời rời đi.

Bạch Thiên Hoa nhìn bóng lưng của ông, cảm thấy ảo não. Vì sao hắn cảm thấy bóng lưng của ông ấy tiêu điều như vậy! Khiến cho người ta cảm thấy tràn ngập đồng tình! Người lớn như vậy, còn cầu lòng đồng tình của người khác, thật không biết xấu hổ, hừ!

(Tịch Ngữ: Thấy thương ông Bạch Khiếu thật T^T)

“Bụp” một tiếng, đem mọi suy nghĩ của Bạch Thiên Hoa đánh trở về.

Bạch Thiên Hoa ôm đầu, phản xạ theo điều kiện lộ ra vẻ mặt thương cảm.

“Cha ngươi coi ngươi như của quý mà yêu thương.” Thủy Lung lo lắng nói.

“Cái gì?” Bạch Thiên Hoa không hiểu rõ, lập tức nhớ tới cái gì đó, liền cầm tay Thủy Lung hỏi: “Tỷ, ông gài nói gì với tỷ, có phải có liên quan tới đệ hay không, tỷ mau nói… ngao~”

Hắn vô tình bị đẩy ra, té úp sấp.

“Còn dám đụng A Lung…” Thanh âm trầm thấp của Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên.

Bạch Thiên hoa rùng mình. Ngẩng đầu sùng bái nhìn tỷ phu đang thân mật giúp tỷ tỷ vỗ vỗ ống tay áo, đ1o không phải là chỗ hắn vừa cầm sao? Tay hắn cũng không có bẩn, cần gì phải hung ác xem hắn như vật bẩn thỉu phủi phủi phủi phủi phủi…như vậy chứ!!!

Ánh mắt bi phẫn của hắn bị Trưởng Tôn Vinh Cực bắt được.

“Phế ngươi.” Đây là cậu nói tiếp theo

Bạch Thiên Hoa thấy ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực đảo qua đũng quần hắn, hắn liền nhảy dựng lên như con thỏ nhỏ, ngay lập tức lui ra mấy mét, hô to: “Tỷ phu, đệ sai rồi, đệ không dám đụng vào tỷ tỷ nữa! Thật sự!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.