Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 139: Chủ mưu là thái hậu



Lúc Bạch Thiên Hoa đến gần nhà xí của nữ giới, không nhìn thấy bóng dáng của Thủy Lung đâu. Dưới ánh mắt kì lạ của nhóm quý nữ đi ra đi vào, mặt hắn có dày đi nữa cũng cảm thấy nóng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ tỷ tỷ lẻn trốn đi chỗ khác chơi rồi sao, nhưng dọc đường đi cũng không thấy bóng dáng tỷ ấy.

“Ngươi có gặp Võ vương phi không?” Bạch Thiên Hoa hỏi một cung nữ xách lồng đèn.

Cung nữ lắc đầu khẽ đáp: “Thưa công tử, nô tỳ chưa gặp.”

Bạch Thiên Hoa nghi ngờ nhìn chung quanh, lại nói thời gian không ngắn, sao lại không thấy bóng dáng tỷ tỷ. Chẳng lẽ tỷ tỷ trở về bằng đường nhỏ. Nhưng cũng không có đạo lý, đường lớn không đi, tỷ tỷ đi đường nhỏ làm cái gì?

Trong góc tối, Phương Tuấn Hiền cũng nhận ra kì quặc, hắn nhớ Trưởng Tôn Vinh Cực nói, càng khẳng định Bạch Thủy Lung có chuyện.

Lúc này, khắp nơi ở Trường Nhạc Cung đều có người, nơi xảy ra chuyện nhưng ít bị người phát hiện…

Phương Tuấn Hiền nhìn về phía tây, đáy mắt hiện lên nghi ngờ và khẳng định, xoay người nhanh chóng chạy về phía đó.



Khách ——

Thanh âm trường kiếm đâm vào cơ thể khiến người ta sởn tóc gáy đồng thời không hiểu vì sao máu dịch sôi sục.

Thủy Lung rút trường kiếm nhuộm máu ra, ánh mắt quét về cung nữ mặt quỷ đang muốn chạy trốn, trường kiếm vung lên trượt khỏi tay, đâm vào lưng cung nữ đang bỏ chạy, liền nghe cung nữ đó hét lên một tiếng, thân thể lảo đảo một chút nhưng vẫn cố chạy trốn.

Làm sao Thủy Lung có thể dễ dàng buông tha cho ả, dưới chân khẽ điểm liền đứng trước mặt ả, đá liên tiếp hai cái vào đầu gối của ả, không chút lưu tình đá nát xương bánh chè của ả, khiến ả cung nữ không còn cách nào khác té ngã trên đất.

“Bà cô ơi, tha mạng!” Lúc này, ả cung nữ đâu dám ngờ vực nữa, chính mình cơ bản không phải là đối thủ của thiếu nữ trẻ tuổi trước mắt. Phản ứng của ả rất nhanh, bộ mặt vặn vẹo, cư nhiên nhanh chóng khôi phục nét mặt trẻ con đáng yêu, nước mắt lưng tròng tràn ngập cầu xin, đặc biệt khiến người ta cảm thấy đáng thương, rước lấy lòng đồng tình, thương tiếc của người khác.

“Ủa.” Thủy Lung kinh ngạc nhìn ả cung nữ biến sắc, thầm thở dài.

Ồ, nàng mới phát hiện nơi này có bố trí trận pháp, cùng với thuốc mê hoặc khiến tâm trí người ta mờ mịt, đã nói mà sao ả cung nữ có thể biến sắc kì lạ như vậy, còn thuận tiện hơn cả hóa trang dịch dung ở hiện đại.

Từ khi đi tới thế giới này, kiến thức ở đây càng ngày càng có nhiều kinh ngạc, còn có nội lực võ công mạnh mẽ . Thủy Lung đã sớm không dám khinh thường và lạnh nhạt đối với cao thủ ở thế giới này.

“Bà cô, tiểu thư, ta vô tội mà.” Ả cung nữ không những biến sắc lợi hại, thái độ và vẻ mặt càng biến hóa lợi hại hơn. Một khắc trước còn kiêu ngạo, một khắc sau liền biến thành con cừu nhỏ đáng thương cầu xin: “Chuyện này là do lão yêu bà Hoàng Thanh Tuyết bắt ta làm, ta bất đắc dĩ bị ép buộc thôi, cầu ngươi đại nhân có độ lượng, buông tha cho ta một mạng đi!”

Hoàng Thanh Tuyết?

Thủy Lung suy nghĩ một chút, mới nhớ…Hoàng Thanh Tuyết không phải là tên của thái hậu hay sao?

“Thừa nhận nhanh như vậy ư?” Thủy Lung như cười như không, nói với ả cung nữ: “Nếu thái hậu dám phái ngươi tới như vậy bà ta nhất định nắm chắc cơ hội mới đúng.”

Sắc mặt ả cung nữ hơi đổi một chút. Không ngờ cô gái này còn nhỏ tuổi, tâm trí lại bình tỉnh và cẩn thận như vậy.

“Không dám dấu tiểu thư, lão yêu bà ép ta ăn độc, nếu ta không làm tốt mọi chuyện, nếu phản bội bà ta, nhất định sẽ chết không cần nói.”

Trong mắt Thủy Lung hiện lên vô số kinh ngạc, có chút hứng thú đối với ả cung nữ. Tính cách của người này thật sự rất đặc biệt.

Vẻ mặt ả cung nữ âng ấng nước, thản nhiên nói: “Ta không phải là đối thủ của tiểu thư, hôm nay tiểu thư muốn giết ta dễ như trở bàn tay. Bây giờ có thể thẳng thắn nói ra tất cả, có thể khiến tiểu thư hết giận, còn có thể sống lâu hơn.”

Thủy Lung thấy buồn cười: “Ngươi đúng là thay đổi thất thường.”

Ả cung nữ thấy tâm trạng của nàng hình như tốt hơn, vội vã tiếp tục cười quyến rũ lấy lòng: “Lại nói, ta cũng sắp chết, sao tiểu thư không tạm thời tha cho ta, giết ta chỉ làm tay tiểu thư ô uế thôi… à à à!” Lời cầu xin tha thứ còn chưa nới dứt, liền biến thành tiếng thét xé rách ruột gan.

Thì ra, Thủy Lung đập lên tay ả, mơ hồ nghe được tiếng xương vỡ vụn.

Thủy Lung nhẹ giọng nói: “Ngươi cảm thấy ta rất ngu sao?”

Ả cung nữ đau đớn không nói thành lời, hai hàng nước mắt trào ra, khóc đến chả thèm quan tâm hình tượng.

“Mau mau, tìm được Võ vương phi rồi!” Một trận tiếng ồn vang lên, rất nhanh liền có nhiều thủ vệ chạy tới.

Thủy Lung vừa quay đầu nhìn lại, thấy binh sĩ chạy tới bên cạnh nàng, vẻ mặt gã trung niên dẫn đầu hơi kinh ngạc, nhìn một màn trước mắt, vội quỳ xuống: “Ta tới chậm, khiến Võ vương phi sợ hãi.”

“Không… ừ?” Thủy Lung vừa nói, chợt một đạo ánh sáng lạnh lóe lên, nhanh chóng đâm về phía nàng.

Gã trung niên dẫn đầu nhóm binh sĩ vốn đang quỳ dứoi đất gần nàng, đột nhiên đánh lén khiến người ta khó lòng phòng bị. Cho dù Thủy Lung tránh kịp cũng phải bị thương.

Ánh mắt của gã ta run sợ, gã cho rằng lần này Thủy Lung chạy trời không khỏi nắng. Ai ngờ, sao khi Thủy Lung giật mình ngạc nhiên, vẻ mặt liền lộ tươi cười, nụ cười nhàn nhạt yêu dã, mị hoặc tàn nhẫn đến kinh khủng. Gã ta thầm nói một tiếng ‘không ổn’, nghĩ xem Thủy Lung có chiêu kế tiếp hay không, liền bị một luồng khí lớn đẩy văng ra ngoài.

Gã ta bị bắn ra ba thước, thân thể lăn lộn trên đất một cách thảm hại, chờ khi tiếp đất ổn định trong miệng phun ra một ngụm máu, ánh mắt khó tin trừng lớn: “Không thể nào. Nội lực của ngươi không phải bị phế rồi sao?”

Gã ta từng cùng Thủy Lung giao thủ vài lần, trong lòng cũng biết rõ một năm trước nội lực và võ công của Thủy Lung không bị phế, cũng chơi đùa không bằng hiện giờ. Cái loại nội lực khổng lồ kinh khủng này, người trẻ tuổi không thể nào có được mới phải.

Một chiêu của gã ta không thuận lợi, cũng biết hôm nay nếu Thủy Lung không chết thì hắn vong. Sắc mặt cực kì tái nhợt, xấu xí.

Gã ta là người ở bên cạnh thái hậu, nhiều năm qua, không phải chưa từng giúp thái hậu làm mấy chuyện như thế này. Vốn dĩ nghĩ rằng lần này cũng thuận lợi như những lần trước, cho rằng Thủy Lung đã mất nội lực, sức lực của nàng chả khác gì mấy tiểu thư khuê các. Ai dè lại bị lật thuyền trong mương, ngay cả cẩn thận như vậy, đánh lén ở cự ly gần cũng thất bại.

“Còn không mau ra – tay?” Gã ta hét lên với nhóm binh sĩ còn đang ngây người.

Vừa nghe tiếng quát, nhóm binh sĩ liền giật mình tỉnh giấc. Cả đám nhanh chóng rút binh khí, xông về hướng Thủy Lung.

Giờ khắc này, tất cả bọn họ đều hiểu phải tốc chiến tốc thắng, nếu bị người khác phát hiện, người chết chắc chắn là bọn họ.

Đối mặt với hai mươi người vây giết, Thủy Lung không hề sợ hãi. Dựa vào bọn họ, chưa đủ để tạo thành nguy cơ uy hiếp tánh mạng của nàng. Nhưng khiến nàng hiểu rõ, ví như nàng chưa ăn Phượng Nhãn Quả, chưa khôi phục lại nội lực hùng hậu, khi gặp phải tình huống này, e là không thể đối mặt chính diện, chỉ còn nước tìm đường chạy trốn!

Thủy Lung nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt càng lạnh lẽo, bỗng nhiên đạp một cước vào ngực của ả cung nữ.

“A!” Ả cung nữ đau đớn kêu la, thân thể muốn thừa dịp này chạy trốn lại mềm nhũn nằm vật ra đất.

Ả đau đớn thở hổn hển, ả biết nếu Thủy Lung muốn giết ả, dễ dàng như giết một con kiến. Nếu không lấy mạng ả ngay, chắc chắn ả còn có tác dụng.

Về phần tác dụng gì, ả cũng mơ hồ đoán ra. Tròng mắt ả mờ mịt đảo quanh, đấu tranh tư tưởng ở trong lòng.

Nếu không phải tình báo của lão yêu bà sai lầm, làm sao ả rơi vào tình cảnh bi thảm như vầy. Lần này, ả thua, chẳng khác nào lão yêu bà cũng thua. Như vậy, lão yêu bà cũng không biết Sát Tinh này căn bản không bị phế nội lực…

Sau chuyện này, mối thù hận giữa hai bên càng kết càng dày, nếu chính ả muốn sống…

Trong lúc ả cung nữ không ngừng đấu tranh tư tưởng, Thủy Lung đã lao vào đánh nhau với đám binh sĩ.

Máu đỏ sẫm, xác chết lạnh băng, cô gái mặc đồ đỏ.

Lúc Phương Tuấn Hiền chạy tới liền chứng kiến một màn như vậy. Nhìn cô gái kia mang nụ cười yếu ớt, thủ đoạn tàn nhẫn chặt đứt cánh tay một gã nam tử, máu phun ra, khiến trái tim hắn khẽ run lên, sau đó nhìn thấy cô gái vô tình tà nghễ qua đây, ánh mắt đó lạnh như băng, tràn ngập tính xâm lược, khiến mọi vật đều mất sắc.

Phương Tuấn Hiền cảm thấy trái tim mình đập nhanh dữ dội. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến tim hắn rung động dữ dội, gần như sinh ra phiền muộn sâu sắc, tiếp theo ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Một khắc kia, bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một giọng nỉ non: Xong rồi…

Hắn xong rồi.

Một khắc trước, hắn còn lựa chọn cắt đứt vứt bỏ. Toàn bộ đều tan biến như bọt nước. Khát vọng trong đầu hắn khó có thể kiềm chế, cùng với xúc động, tham lam. Đây là mọi ngọn nguồn, chính là cô gái mặc đồ đỏ như máu, tàn nhẫn vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.