Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 144: Đêm thăm dò bí mật



Bầu trời ngàn dặm không mây, xanh thẳm như một cái kính màu lam không gợn sóng.

Khí trời tốt như vậy vẫn không thể làm lòng người dễ chịu, ví dụ như vị mỹ nam bị bệnh suốt ngày ở trong nhà đây này.

“Dạo này A Lung đang làm cái gì?” Trưởng Tôn Vinh Cực ung dung hỏi.

Thì ra, trong căn phòng chỉ có một mình hắn, chợt có một gã đàn ông khác xuất hiện, bẩm báo: “Đêm tối đi thăm dò Minh Liên Tự, âm thầm điều tra thân thế của thái hậu và bí mật của Minh Liên Tự.”

“Tra được gì không?”

“Thuộc hạ không biết.”

Trường Tôn Vinh Cực khẽ hừ một tiếng.

Cơ thể người đàn ông kia run lên, đem đầu cúi xuống thấp hơn nữa. Sau một hồi không thấy Trưởng Tôn Vinh Cực có động tĩnh, mới biến mất, cũng không biết núp vào chỗ nào.

Trong phòng yên tĩnh không chút tiếng động, chỉ còn Trưởng Tôn Vinh Cực buồn chán nằm trên sạp, đuôi mắt khẽ liếc: “Chỉ muốn một món đồ chơi để chủ nhân nó hài lòng, nào ngờ lại thu hút sự chú ý và tâm tư của nó nhiều như thế.”

Mặc dù hiện giờ Trưởng Tôn Vinh Cực đã khôi phục bộ dạng bình thường, nhưng thời điểm tỉnh tao sau khi phát bệnh hắn vẫn nhớ mọi chuyện, nhớ bộ dạng, lòng dạ của mình khi đó, cũng đồng dạng rõ ràng.

Hôm nay, hắn nghĩ lại cảm thấy có chút hối hận, vì sao khi ấy không đem Minh Liên Tự dẹp luôn chứ.

Mặc dù giả bệnh để được A Lung đối xử dịu dàng, nhưng trừ lúc ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại A Lung không có ở bên cạnh hắn, luôn miệng nói đi làm chính sự.

Cố tình lúc nàng đi làm chính sự, còn căn dặn hắn một phen, toàn nói cài gì mà người bệnh phải nghỉ ngơi thật tốt, phải ở trong phòng không được đi đâu hết, khiến hắn rất bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đóng cửa ở trong phòng vài ngày. (Tịch Ngữ: cho vừa )

“Có lẽ, bệnh cũng nên khỏe rồi.”

Mọi chuyện có bỏ, có được, bỏ được thì bỏ, Trưởng Tôn Vinh Cực cầm được thì cũng buông được.

Lúc này, Thủy Lung được Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ thương đang làm cái gì?

Sáng sớm, Thủy Lung cùng Trưởng Tôn Vinh Cực ăn điểm tâm xong, liền đến quân khu Bạch Thiên Hoa được huấn luyện.

Lúc Thủy Lung xuất hiện ở quân khu núi phía nam thành Kỳ Dương, không một chút ngoài ý muốn dẫn tới một trận rung chuyển. Quân nhân huấn luyện ở đây, mỗi người đều là người đàn ông nhiệt huyết mạnh mẽ, rất ít khi được ra ngoài, càng không có thịt ăn. Đột nhiên nhìn thấy Thủy Lung, bọn họ bị kích động cũng là chuyện thường tình.

Vốn dĩ trại huấn luyện đang hò hét ầm ĩ, đột nhiên vắng lặng như tờ, chơ tới khi không biết người nào đó kêu lên một tiếng: “Là Vạn Phu Trường, Bạch đại tiểu thư!”

Một tiếng kêu làm mọi người giật mình hoàn hồn, âm thanh nghị luận xì xầm không ngừng vang lên.

Đối với tin tức bên ngoài, bọn họ cũng thạo tin không ít, cho nên với chuyện Thủy Lung có một chút biến đổi bọn họ cũng nghe nói chút ít.

“Tỷ!”

Bạch Thiên Hoa để trần nửa người trên, từ xa chạy tới.

Phía sau hắn, còn có mấy người đàn ông vạm vỡ chạy tới, lúc nhìn thấy Thủy Lung, bọn họ đồng thời ngây người, vẻ mặt lập tức có phần cổ quái, ánh mắt bọn họ nhìn Thủy Lung không giống ánh mắt xa lạ và phức tạp của những người khác. Trái lại có một tôn kính pha chút trêu ghẹo --- mặt người dạ thú!

Thủy Lung hướng về phía Bạch Thiên Hoa gật đầu, mặc kệ ánh mắt của đám người ở xung quanh, nói với Bạch Thiên Hoa: “Đi đến nơi ngươi nghỉ ngơi.”

“Dạ.” Bạch Thiên Hoa vội đáp.

Dưới tầm mắt của mọi người, Bạch Thiên Hoa và Thủy Lung dần dần đi xa.

Nói cho cùng, thân phận của Bạch Thiên Hoa không bình thường, ở trại huấn luyện được ở một mình một phòng.

Hướng Dương luôn đi theo Bạch Thiên Hoa tự mình bưng trà nước lên, rót cho Thủy Lung một ly trà, sau đó liền cung kính lui ra đứng sau lưng Bạch Thiên Hoa. Ở bên cạnh còn có bốn người, chính là những người đi cùng Bạch Thiên Hoa.

Thủy Lung vừa ngồi xuống, Bạch Thiên Hoa hưng phấn mở miệng: “Tỷ, tỷ đặc biệt đến thăm đệ à?”

Sắc mặt của bốn người đứng bên cạnh cũng biến đổi, ánh mắt nhìn Bạch Thiên Hoa có chút cổ quái.

Hướng Dương bất đắc dĩ cười thầm. Bình thường, mặc kệ Bạch Thiên Hoa ở trại huấn luyện hay là phủ tướng quân, đều rất trầm ổn, mang chút hương vị hung hãn của quân nhân. Chỉ có ở trước mặt Thủy Lung mới thay đổi thành con người như thế này, giống như mấy đứa nhỏ cùng tuổi, lời nói, cử chỉ đều thẳng thắn kích động. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Thiên Hoa, cảm thấy kỳ quái cũng bình thường thôi.

“Đều không phải.” Thủy Lung lạnh nhạt đánh nát trái tim thủy tinh yếu ớt của Bạch Thiên Hoa.

Sắc mặt Bạch Thiên Hoa sầu khổ, chớp mắt liền khôi phục bộ dạng cợt nhã, hỏi: “Tỷ tới đây làm gì?”

Thủy Lung đưa mắt nhìn bốn người kia: "Lý Hổ, Triệu Hạo Nhiên, Đỗ Ngưu, Tiền Tất."

Bốn người này cũng không ngờ Thủy Lung gọi tên mình, bọn họ càng không ngờ Thủy Lung còn nhớ rõ tên của bọn họ. Trong phút chốc, sắc mặt bọn họ vừa vui vừa buồn, ánh mắt tràn ngập kích động và khổ sở, bộ dạng muốn nói, nhưng không ai mở miệng nói một chữ.

Bạch Thiên Hoa thấy vậy, chớp chớp mắt, nhìn Thủy Lung: “Tỷ tới nơi này là vì bọn họ à? Không phải, nên nói là tỷ đến dẫn tiểu đội một ngàn người đi.”

Bốn người Lý Hổ nghe thế liền mong đợi nhìn Thủy Lung.

“Đúng vậy.” Thủy Lung cũng không thừa nước đục thả câu với bọn họ, cười nhạt nhìn bốn người Lý Hổ: “Tuy rằng tin tức ở trong này không linh thông lắm, nhưng suy cho cùng chuyện nửa năm trước, các ngươi chắc đều biết chứ?”

Vẻ mặt bốn người Lý Hổ ngẩn ngơ, mặt mày liền đỏ bừng, ba người khác đều cúi đầu không dám nhìn Thủy Lung, chỉ có Lý Hổ lắp ba lắp bắp nói: “Vạn Phu Trường, ngài nói?”

“Nam Vân thành.”

Lý Hổ gật đầu: “Cái này bọn ta đều biết, hiện nay, Nam Vân thành là thành riêng của Vạn Phu Trường, Vạn Phu Trường là đại thủ lĩnh ở đó, ha ha.”

Tiếng cười của hắn chất phác có vẻ ngu ngốc, khiến bầu không khí loãng hơn.

Thủy Lung cười nói: “Đúng. Ta tới đây là muốn đem các ngươi đến Nam Vân Thành làm hộ binh (*binh lính giữ thành).

“Ah?” Lý Hổ ngẩn ra, kể cả ba người Triệu Hạo Nhiên cũng ngây người.

Thủy Lung bưng ly trà lên, uống một hớp trà, chờ bọn họ hoàn hồn. Chờ lúc nàng đặt ly trà xuống, ngẩng đầu liền thấy bốn người Lý Hổ đã khôi phục thần trí, nhưng sắc mặt hơi lộ vẻ phức tạp.

“Tình huống các ngươi nơi này ra sao ta đều biết rõ ràng.” Thủy Lung lạnh nhạt nói: “Ở trong này vì ta nên các ngươi bị đám người kia bài xích.”

“Vạn Phu Trường, ngài đừng nói như vậy…” Lý Hổ vội giải thích.

Thủy Lung xua tay: “Không cần giải thích, ta cũng không có tự trách chính mình.:

Lý Hổ có chút xấu hổ, thật ra trong lòng hắn cũng không dễ chịu, thầm nghĩ vị Vạn Phu Trường này cũng giống như trước không hề để ý chuyện vặt vãnh.

Thủy Lung nói: “Ta tới tìm các ngươi là vì ta đang cần người. Thứ hai là tin tưởng năng lực của các ngươi. Tóm lại là cùng theo ‘ta’ dốc sức gầy dựng sự nghiệp. Mặc kệ năng lực hay là độ trung thành và nhân phẩm ta đều rõ ràng.”

Bốn người Lý Hổ trong lòng cũng thích thích, vẻ mặt dao động.

Từ sau khi Thủy Lung không tham gia vào công việc trong quân đội nữa, hàng năm, một ngàn người bọn họ đi theo Thủy Lung lăn lộn, trong quân đội càng không ưa bọn họ. Giống như Thủy Lung nói, bởi vì hành vi tác phong ngày thường của nàng, nên khiến cho bọn họ bị người khác bài xích, người cũng bị bóc lột chịu đủ thiệt thòi. Nếu như không phải vì e ngại uy tín của Thủy Lung, nhờ Bạch tướng quân nói một câu che chờ, nói không chừng đã sớm bị đem ra làm bia đỡ đạn mà xử lí.

Cuộc sống không ngừng trôi qua, bọn họ coi như là bị cách ly, quân lương lại ít, khiến cho cuộc sống của đội bọn họ càng khó khăn. Về sau, Bạch Thiên Hoa đến, để bọn họ có chút manh mối. bọn họ âm thầm quyết định có nên đi theo Bạch Thiên Hoa hay không, đáng tiếc Bạch Thiên Hoa quá nhỏ, tâm tính và năng lực vẫn chưa đảm nhận trọng trách được, đối với bọn họ mà nói hi vọng càng nhỏ, áp lực trong lòng kéo dài không dứt.

Hiện nay, Thủy Lung đột nhiên xuất hiện, còn nói với bọn họ mấy chuyện này. Khiến bọn người Lý Hổ có loại xúc động được người thừa nhận, được người xem trọng. Tảng đá lớn trong lòng cũng được thả xuống, cuối cùng cũng có được cảm xúc an ổn.

Đã bao lâu rồi? Có lẽ, chính bản thân bọn họ cũng không nhớ!

Bọn họ không ngừng bị người của đội ngũ khác bài xích. Bị nói là người giết chóc thành tánh, không có kỉ luật, không được tín nhiệm, bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội quân đội. Mặc kệ bọn họ có phủ nhận như thế nào, cũng bị người của đội ngũ khác đánh hội đồng. Đến sau cùng, chính bọn họ cũng sắp nghĩ rằng như vậy, tự thấy mình giống như bọn họ nói, tin bọn họ tuyệt đối thua kém quân đội, suýt chút nữa buông thả chính mình.

Hiện tại, rốt cuộc cũng có người nói cho bọn họ biết, tin tưởng năng lực của bọn họ, lòng trung thành và nhân phẩm của bọn họ, thừa nhận bọn họ.

Một đám người khỏe mạnh to lớn, cư nhiên vì một câu nói ngắn gọn này mà vành mắt đỏ au, bộ dạng muốn khóc nhưng không thể khóc.

Thủy Lung liếc mắt nhìn bọn họ, như cười như không trêu bọn họ: “Khóc đi, khóc đi, đàn ông khóc cũng không phải tội vạ gì.”

Một câu nói bình thường lại khiến bi thường của đám người Lý Hổ lập tức phá tan thành mảnh nhỏ, muốn khóc cũng khóc không được, đó là dở khóc dở cười.

Lý Hổ hung hăng lau mắt, chào Thủy Lung một cái, sau đó gầm nhẹ: “Vạn Phu Trường, ta đi cùng ngài! Ở trong mắt bọn họ, bọn ta chính là đội thân vệ của ngài, không cần biết khi xưa, hiện tại hay là tương lai. Lý Hổ này đều theo ngài!”

Ba người Triệu Hạo Nhiên cũng tỏ thái độ như vậy.

“Đúng, ở trong này, ta sớm không chịu nổi rồi. Ta theo ngài!”

“Đi, đi chứ!”

Thủy Lung chờ bọn họ bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Tình huống hiện tại của thành Nam Vân các ngươi cũng biết rồi, thật sự quyết đinh đi?”

Trong mắt người ở Tây Lăng, thành Nam Vân chính là khối u ác tính. Ăn không no, mặc không ấm, chịu đủ loại thiên tai. Chỉ cần không có chuyện bất đắc dĩ sẽ không có ai nguyện ý ở lại đó.

Lý Hổ cười ha hả nói: “Vạn Phu Trường ngài nói đùa à, năm đó ngài dẫn dắt bọn ta bắt kẻ trộm diệt giặc cỏ, có khổ sở gì bọn ta chưa từng nếm qua, ngay cả rễ cây bọn ta cũng từng nhai. Không phải nói ta là đám ô hợp sao, vừa vặn mấy năm nay ta rất ngứa ngáy, chờ đợi cùng Vạn Phu Trường xuất hiện để cùng oai phong như năm đó.”

Ba người Triệu Hạo Nhiên cũng đáp lời.

Thủy Lung gật đầu: “Qua một khoảng thời gian nữa, ta sẽ xin hoàng thượng ban lệnh, đem các ngươi thưởng cho ta.” Nhìn bốn người Lý Hổ cười nhạt, liền nói: “Các ngươi có thể đem nguyên lời ta nói, nói lại cho những người khác nghe, ai không muốn đi theo ta thì không cần cưỡng cầu.”

Bốn người Lý Hổ vội vã cúi chào, vâng dạ xác nhận.

Bạch Thiên Hoa nhìn bộ dáng của bọn họ, thầm cười trộm trong lòng. Hừ! Lúc trước nói tới dung mạo của tỷ tỷ, từng người bọn họ đều trái một câu, phải một câu rất khí thế. Thế nhưng, dung mạo của bọn họ thật sự không tính là đẹp. Bọn họ có thể đem tỷ tỷ thành đại ca mà kính nể, lại không thể đem tỷ tỷ thành con gái mà đối đãi. Hiện tại thì sao? Không phải chỉ cười cười với bọn họ thôi sao, từng người đều giống như con tôm luộc á!

Sau khi bốn người Lý Hổ lui ra, Thủy Lung cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nửa đường bị Bạch Thiên Hoa kéo lại.

“Tỷ, tỷ còn chưa nói chuyện với đệ mà.” Đáng thương. TvT

Thủy Lung híp mắt. Dạo này một hai người đều làm sao vậy, ai cũng thích giả đáng thương tranh thủ sự đồng tình. Nàng thoạt nhìn giống người dễ mềm lòng, tràn đầy tình thương của thánh mẫu ư?

Bạch Thiên Hoa vừa nhìn thấy ánh mắt của Thủy Lung, lập tức buông tay ra, vẻ mặt đáng thương cũng thu lại, ánh mắt buồn bã: “Ông ấy đã đi biên quan, trong nhà chỉ còn một người thôi.”

Thủy Lung nhớ lời ngày đó Bạch tướng quân nói với mình. Vẻ mặt phức tạp nhìn Bạch Thiên Hoa, vỗ vỗ đầu hắn: “Phủ quận chúa và phủ Võ vương, ngươi muốn ở đâu thì ở đó.”

Lúc này, vẻ mặt Bạch Thiên Hoa liền rạng rỡ, nét mặt như muốn nói: Ai u này, chỉ chờ những lời này của tỷ ~

Thủy Lung cảm thấy buồn cười, vò đầu hắn, xoay người rời đi.

Lần này, Bạch Thiên Hoa không có ngăn cản, trong miệng lẩm bẩm: “Nếu tỷ phu ở đây, nhất định sẽ đá mình một đá rồi.” Nói xong, hắn liền nở nụ cười, tự giác vuốt mái tóc bị Thủy Lung làm rối lại.

Trưa, ánh mặt trời nhô cao, khiến khí trời lạnh của buổi sáng ấm lên.

Thủy Lung trở về đại viện phủ Võ vương, liếc mắt liền thấy mĩ nam áo xanh đọc sách dưới ánh mặt trời.

“Biết trở về rồi à?”

Trưởng Tôn Vinh Cực đem tầm mắt từ trong sách giơ lên, nhìn Thủy Lung.

Thủy Lung không khỏi có mấy phần vui vẻ, thầm ngĩ câu tiếp theo của hắn sẽ không phải là: Có biết bây giờ là mấy giờ rồi chưa?

Bên kia, Trưởng Tôn Vinh Cực không nghe Thủy Lung đáp lại, sắc mặt hình như hơi lạnh, giọng điệu có chút không tốt: “Biết mấy giờ rồi chưa?”

“Hì hì hì.” Thủy Lung bật cười.

“…” Trưởng Tôn Vinh Cực mang vẻ mặt mờ mịt.

Lời hắn nói mắc cười lắm sao?

Thủy Lung không nhanh không chậm đi tới bên người của hắn, giống như quan tâm hỏi han: “Không phải phát bệnh sao, làm sao lại ra ngoài hóng gió, ngộ nhỡ thân thể vừa mới khỏe lên lại suy yếu thì làm sao bây giờ.”

Trưởng Tôn Vinh Cực bị lời nói dịu dàng, ân cần của Thủy Lung giết trong nháy mắt, mấp máy mối, những lời dạy dỗ đã chuẩn bị từ sớm đều không nói ra được.

Thủy Lung nhìn Mộc Tuyết nói: “Đi xuống bếp hầm canh sâm, thêm một chút món ăn bồi bổ để lót dạ.”

“Dạ.” Mộc Tuyết cố nén cười, giả vờ nghiêm túc đáp lại, nhưng mà chân không hề di chuyển.

“Không cần.” Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực cứng rắn cự tuyệt.

Ánh mắt Thủy Lung long lánh đầy ý cười, nhiều ngày qua, nàng phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực che giấu từng chút, hắn sợ đắng, hoặc có thể nói hắn ghét cay đắng.

Hai ngày trước, lúc hắn giả bệnh, nàng liền bưng chén thuốc đắng cho hắn uống, nhớ lại vẻ mặt của hắn khi đó thật sự rất thú vị.

Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, một người thích vị ngọt sao không sợ vị đắng chứ.

Trong lòng Thủy Lung rất sôi nổi, mặt ngoài vẫn tỉnh bơ, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Không cần?”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thẳng vào mắt Thủy Lung, cảm thấy ánh mắt nàng lúc này có một cỗ hòa hảo khó nói thành lời, nói là rực rỡ cũng không quá đáng. Cố tình lại xinh đẹp như vậy, khiến hắn mơ hồ sinh ra xúc động thẹn quá thành giận, mặt băng bó nói: “Khỏi bệnh rồi.”

“Ngươi khỏi bệnh rồi à?” Thủy Lung hoài nghi.

“Ừ.” Tự tin không gì sánh bằng.

Thủy Lung rũ xuống mắt: “Trước đó ngươi nói bệnh liền bệnh, hiện tại ngươi nói khỏe liền khỏe, có phải ngươi trêu đùa ta không?”

Trái tim Trưởng Tôn Vinh Cực run rẩy khi nghe câu nói này, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc tội lỗi.

"A Lung. . ."

"Phốc." Thủy Lung không giả bộ được nữa.

“…” Vẻ mặt nhu hòa, áy náy của Trưởng Tôn Vinh Cực cứng đờ, chờ khi hắn hoàn hồn chỉ thấy Thủy Lung thi triển khinh công rời đi, sắc mặt hắn liền biến đổi, như buồn như vui.

Tiểu Hồ Ly giảo hoạt!

Trưởng Tôn Vinh Cực bỏ sách xuống, cấp tốc đuổi theo.

Chờ khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất, Mộc Tuyết mới bật cười ra tiếng, đi tới trước chỗ Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi lúc nãy, cầm quyển sách lên, nụ cười càng thêm đậm: “Quả nhiên, một đêm không có lật qua nha.”

Buổi trưa ngày hôm đó, chuẩn bị đồ ăn xong, không thấy bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung xuất hiện. Mộc Tuyết mơ hồ đoán được hai người đã đi làm gì, liền kêu người mang đồ ăn xuống giữ ấm, chờ tối hai người bọn họ trở về dùng bữa.

Chờ tới khoảng tám chín giờ đêm, Trường Tôn Vinh Cực và Thủy Lung mới từ trong phòng đi ra, quả nhiên Mộc Tuyết nghĩ, vừa ra liền kiếm thức ăn.

Đợi hai người ăn uống xong, Thủy Lung nhìn về phía Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết lấy một tờ giấy Tuyên Thành ra giao cho Thủy Lung.

Trên giấy là những nét vẽ cắt ngang giao nhau, lộ ra bản bản đồ giản dị.

“Thấy tình huống bên trong không?” Thủy Lung hỏi.

Mộc Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không thấy rõ lắm, bên trong đường hầm có chừng ba nhánh, khống ít bộ phận then chốt, sau cánh cửa đá có khói độc, sâu trùng không thể chống cự lại.”

“Ừ.” Trong lúc nói chuyện, Thủy Lung đã xem xong tấm bản đồ, rất hài lòng kết quả này.

Khi nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng đứng lên, ý tứ quá rõ ràng. Đối với lần này, Thủy Lung nhẹ nhàng nhướng mày, không nói gì.

Đêm nay, dễ dàng lẻn vào Minh Liên Tự giống như lần trước, chỉ khác là có thêm Trưởng Tôn Vinh Cực mà thôi.

Thủy Lung đem cửa đá mở ra, dùng khăn tay che lấp bên trong cơ quan xoay mở, liền nghe âm thanh kẽo kẹt nhỏ vang lên, sàn nhà trước mắt đột nhiên tách ra, lộ ra một lối đi.

Thủy Lung nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Vinh Cực, liền dẫn đầu đi xuống. Trưởng Tôn Vinh Cực cũng im lặng bước đi bên cạnh nàng.

Đường hầm không tính là quá dài, không bao lâu liền đến đáy.

Thủy Lung móc đá lấy lửa ra, châm vào ngọn đèn trên vách tường, chiếu sáng khung cảnh chung quanh.

“Ngươi biết bên trong có cái gì không?” Thủy Lung mỉm cười nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trường Tôn Vinh Cực nói: "Bí mật."

". . ." Thủy Lung liếc mắt.”

“Ha ha.” Tiếng cười trong trẻo réo rắc trong đường hầm, có chút quỷ dị, nghi hoặc lòng người.

Tiếng cười của hắn nhạt đi, liền nghe hắn hỏi vặn lại: “A Lung cảm thấy bên trong có gì?”

“Có thể là bí mật khiến thái hậu thân bại danh liệt.” Thủy Lung nhíu mày đáp.

"Có lẽ là chuyện bí mật." Trường Tôn Vinh Cực nói giỡn.

"Đúng vậy." Thủy Lung nhún vai, liếc nhìn hắn: “Nhưng đáp án này quá khéo, không có ý nghĩa.”

Đường hầm u ám, ánh nến như nhún nhảy, chiếu lên làn da trắng bóng như ngọc, tăng thêm vẻ đẹp mượt mà của làn da. Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn đến chuyên chú ngẩn ngơ, khóe miệng hơi cong lên. Mặc kệ bên trong có cái gì, hắn đều cảm thấy không quan trọng, chỉ cần có thể ở chung một mình với Thủy Lung, thoải mái nói chuyện phiếm và nhìn vẻ mặt hay thay đổi của nàng liền cảm thấy rất thú vị.

Bước chân của hai người đều im hơi lặng tiếng, bởi vì có bản đồ của Mộc Tuyết giúp đỡ, cộng thêm võ công cao thâm của hai người nên dễ dàng vượt qua các cơ quan ám khí, đi tới đoạn đường Mộc Tuyết nói không thể điều tra tiếp nữa.

"Chính là chỗ này." Thủy Lung đánh giá bốn phía, phía trên tường đá có không ít lỗ nhỏ, nói như vật cái lỗ này là chỗ phóng ra độc khí.

Nàng đã ăn Phượng Nhãn Quả, phần lớn tà độc đều không có tác dụng với nàng, nhưng cũng không có nghĩa là nàng bách độc bất xâm. Ít nhất, Phượng Ương dược vật nào có tác dụng với nàng, mà còn hiệu lực và tác dụng gay go.

Thủy Lung cố gắng tìm chỗ kích hoạt cơ quan thải độc, ước chừng mười phút sau cũng không có thu hoạch gì, khiến nàng cảm thấy căn bản không có biện pháp phá giải cơ quan phóng độc, chỉ có người có thuốc giải.

"Có phát hiện gì không?” Thủy Lung hỏi Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trường Tôn Vinh Cực lắc đầu: “Đây là tử quan.” (TN: cửa chết.)

Nếu đã là tử quan, e là không có sinh quan (cửa sống), chỉ có thể kích hoạt nhưng không có lối thoát. Cho nên, giống như Thủy Lung nghĩ, muốn đi qua cửa đá, chỉ có một cách xông vào.

“Để ta xuống xem thử trước.” Nếu đã tới, không có lí nào lại về tay không, không nhìn thử làm sao biết kết quả như thế nào. Huống hồ, sau khi thân thể này thử độc mới có cơ hội nắm rõ độc này rốt cuộc thuộc về loại độc nào, như vậy mới có cơ hội chế thuốc giải.

Thân ảnh Thủy Lung lóe lên nhắm về phía cửa đá. Nửa đường bị Trưởng Tôn Vinh Cực túm lại kéo lùi về sau, chờ nàng đứng vững đã thấy Trưởng Tôn Vinh Cực đến trước cửa đá.

“Tên này…” Thủy Lung mím chặt môi, không biết nên tức hay nên cười.

Hành động này của đối phương là che chở cho nàng, thế nhưng cái loại cảm giác được người ta bảo vệ khiến Thủy Lung không có biện pháp hoàn toàn quen thuộc.

Lúc Trưởng Tôn Vinh Cực đứng trước cửa đá, các lỗ nhỏ trên vách tường hình như không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng khi Trưởng Tôn Vinh Cực vung tay áo lên, tựa hồ như phân tán cái khí gì đó.

“Không màu không mùi?” Thủy Lung liền đoán ra.

Bên kia, Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu, sau đó lại thấy hắn chém vào cánh cửa một chưởng.

Ầm ầm.

Tiếng vang thật lớn, ngay cả mặt đất cũng bị chấn động.

Thủy Lung cả kinh, dở khóc dở cười.

Cơ quan cửa đá này nhất định phải mở, nhưng hắn đâu cần dùng phương pháp bạo lực như thế này để mở chứ. Nhìn cái cửa đá không mỏng, lại bị Trưởng Tôn Vinh Cực đánh liên tiếp hai chưởng..nứt ra rồi. Ngay sau đó, thấy Trưởng Tôn Vinh Cực dùng chân đá một cái, liền đổ sập ầm ầm, lộ ra tình cảnh đằng sau cửa đá.

Nàng đi tới bên cạnh hắn, cười nói: “Người làm cửa sụp, độc khí đi vào bên trong cửa đá phải làm sao bây giờ?”

Trưởng Tôn Vinh Cực đem nàng kéo vào trong ngực mình, vung tay phải lên: “Phạm vi chưa đủ.”

“Được rồi.” Nhìn thái độ đương nhiên của hắn, nàng cũng không biết nói gì: “Đoán chừng chúng ta phải nhanh lên một chút, động tĩnh lớn như vậy, trừ khi là kẻ bị điếc mới không nghe được.”

Trường Tôn Vinh Cực im lặng, thấy nàng thoát khỏi ngực mình đi về phía trước, lập tức sãi bước theo sau, trước khi đi không biết vô tình hay là cố ý, hắn liền đạp hai cái vào tảng đá vô tội.

Vốn dĩ cái cửa đá đang trong giai đoạn hấp hối, bề mặt càng nứt nẻ nhiều hơn, ‘đùng đùng đùng đùng’ liền bể thành từng cục.

Nếu cửa đá có sinh mạng nhất định sẽ khóc ---- Mẹ, phân thây hay gì gì đó đều không có nhân tính!

Thủy Lung đi đằng trước thương hại nhìn thoáng qua cửa đá, lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ngươi và nó có thù oán à?”

Thằng nhãi này tự dưng tức giận với cửa đá làm cái gì quỷ gì vậy?

Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực cực kì thờ ơ, giống như muốn nói: Nàng đang nói chuyện cười à?

Hắn mới không nói với Thủy Lung là hắn giận chó đánh mèo lên cửa đá đâu. Nghe đám thuộc hạ nói, mấy ngày nay Thủy Lung đều vì thăm dò căn mật thất* này, nên mới không có thời gian ở cùng khi hắn ‘bị bệnh.’

*(căn phòng bí mật)

Nhìn cái vẻ mặt này của hắn, Thủy Lung còn biết nói cái gì, chỉ có thể xem như không có gì, trong lòng hiểu rõ là được rồi.

Không gian bên trong cửa đá rất lớn, giống như một căn phòng đóng chặt, có phòng trong và phòng ngoài. Bên phòng ngoài có mấy đồ vật trang trí bằng đá và bộ bàn ghế, liếc mắt là có thể thấy, nhưng thật ra không giác cách trang trí ở phòng khách của chùa miểu cho lắm. Lúc đi vào bên trong, bước chân của Thủy Lung hơi khựng lại. Nàng cảm thấy có một đạo tiếng hít thở, hô hấp này không hề nghi ngờ là tiếng hít thở của người ---- Trong mật thất có người sống!

Cách tấm bình phong mộc mạc, Thủy Lung không tiếng động bước vào.

Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là ngọc thạch vỡ thành mảnh nhỏ, ngọc thạch này trắng óng ánh, phẩm chất cực kì tốt. Dù bể nát, nhưng vẫn có thể đem mài thành trang sức tinh phẩm, giá rất cao. Nhưng, Thủy Lung không chú ý đến giá cả của ngọc thạch, mà là hình dáng của ngọc thạch. Nhìn từng miếng ngọc thạch bị mài vụn, đủ để thấy bản gốc của ngọc thạch này rất lớn, giống như tượng người bằng ngọc.

Khi nàng càng đi về phía trước, lúc nhìn thấy gương mặt bằng ngọc ở trong góc khuất, cuối cùng nàng mới rõ tại sao mình cảm thấy quen thuộc.

Nhìn dung mạo điêu khắc bằng ngọc kia chính xác là diện mạo của thái hậu khi trẻ. Ngọc điêu khắc này chính là quà sinh nhật mấy ngày trước Khánh vương gia tặng thái hậu mà.

Ngày đó, thái hậu nhận được quà mừng vẻ mặt rất quái lạ, tới bây giời Thủy Lung vẫn nhớ rõ biểu tình của bà ta.

Thì ra cảm nhận của nàng là đúng, thái hậu thật sự ghét phần quà mừng này, chán ghét nên mới đập nát thành ra thế này.

Làm sao một người có thể chán ghét dung mạo lúc còn trẻ của mình? Cái này thật là không bình thường.

Thủy Lung nghiêng đầu nhìn về phía Trường Tôn Vinh Cực, thấy ánh mắt của hắn cũng vừa rời khỏi những mảnh ngọc, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, hiển nhiên hắn cũng biết rõ xuất xứ của những mảnh ngọc vỡ này.

Chuyện càng ngày càng thú vị rồi đây.

Phía sau cái đầu bằng ngọc có một màn vải khép lại, hơi mở mỏng manh hít thở đằng sau mảnh vải.

Thủy Lung bước tới vài bước, đưa tay vén tấm màn vải lên.

Trong nháy mắt, lọt vào mắt nàng là từng bức họa cuộn tròn, nhân vật chính trong bức họa cuộn tròn đều là một người, là một người phụ nữ.

Người phụ nữ trong bức tranh có cười, có giận, có lạnh lùng, có ngây ngô. Vẻ mặt không giống nhau, nhưng lại đẹp đến linh động, vóc người duyên dáng. Họa sĩ vẽ bức tranh này có kỹ thuật rất xuất sắc, trong từng nét vẽ đều lộ ra tình cảm sâu đậm, nếu không các tác phẩm sẽ không sống động như vậy.

Dung mạo của người phụ nữ này, Thủy Lung rất quen thuộc, chính là thái hậu, hoặc nói là thái hậu lúc trẻ.

Ánh mắt Thủy Lung lưu chuyển, chậm rãi bước vào thế giới những bức tranh cuộn tròn, đi về phía có hơi thở yếu ớt.

Lúc Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đến gần thì vẻ mặt cả hai đều biến đổi trong nháy mắt.

Nơi này là vách tường bên trong, trên vách tường ngoại trừ vết máu đỏ sậm cùng với khóa sắt to lớn thì không có gì khác.

Một người phụ nữ áo quần xốc xếch bị khóa sắt treo trên tường.

Bà hơi cúi đầu, tóc dài che hơn phân nữa mặt bà, làm người ta không thể nhìn rõ dáng dấp của bà. Quần áo màu lam nhạt rách nát, quần dài không thể che hết thân thể của bà, dính đầy vết bẩn và máu dơ, da thịt lộ ra bên ngoài đầy vết roi và bị phỏng. Hai chân vô lực trên mặt đất, cảm giác yếu ớt kỳ lạ, xem chừng đã bị phế.

Lúc đến gần bà khoảng hai thước, có thể ngửi được mùi hôi thối, không biết bà đã bao lâu không được tắm rửa. Nhìn đôi chân đen sì của bà, thời gian chắc chắn không ngắn.

Nhất thời, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đều không nói gì.

Lúc này, người phụ nữ không biết còn sống hay chết hơi cục cựa, động tác rất chậm rất nhẹ, lắc lắc đầu, sau đó khẽ ngẩng đầu lên.

Bởi vì động tác của bà, tóc bà đen trắng đan xen phân tán hai bên, chỉ có một số ít che ở mặt mũi, cuối cùng người ta cũng nhìn được đường nét trên khuôn mặt của bà, cộng thêm hai đôi mắt.

Ánh mắt của bà chết lặng lờ mờ, tựa hồ một hồi lâu mới nhìn rõ hai người trước mắt, đôi mắt vô cùng kinh ngạc lóe sáng. Sau đó, tầm mắt của bà bình tĩnh rơi vào trên mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, vẫn không nhúc nhích.

“Con…a..a khụ…khụ khụ khụ!” Có lẽ lâu lắm rồi không có nói chuyện, người phụ nữ há mồm lại phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe, sau đó đau đớn ho dữ dội như muốn đem nội tạng khạc ra. Tiếp đó, bà vẫn đau đớn như cũ, tầm mắt lại không hề rời khỏi khuôn mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhìn một chút, thế mà nước mắt chảy ra, trong mắt phát ra âm thanh khàn khàn vô nghĩa, cấp bách muốn nói gì đó, lại không kêu ra ngôn ngữ rõ ràng.

"Hoàng Thanh Vũ?" Thủy Lung đột nhiên hỏi.

Dựa vào khuôn mặt ngăm đen bẩn thỉu của bà, Thủy Lung nhìn ra gương mặt bà và thái hậu có đường nét tương tự.

Thủy Lung nói chuyện làm người phụ nữ thức tỉnh, bà liền ngẩn người. Sau đó, lắc đầu điên cuồng, giống như gấp gáp muốn nói điều gì đó, không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, máu đỏ thẫm theo khóe miệng chảy xuống.

"Đế. . . Đế. . ."

Thanh âm khàn khàn từ miệng người phụ nữ toát ra, dường như bà dùng hết sức lực muốn nói gì đó với Trưởng Tôn Vinh Cực.

Tình huống trước mắt có phần rất quái dị, Thủy Lung mơ hồ đoán được cái gì đó, chợt nghe tiếng bước chân rất nhỏ, liền nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Trước tiên, đem bà ấy về há?”

Trường Tôn Vinh Cực rút ra Tranh Vanh kiếm, chém vào dây xích trói người phụ nữ, 'Phách phách' hai tiếng, dây xích bị chém đứt.

“Thật sắc bén!” Hiện tại, Thủy Lung chính thức thấy được giá trị của Tranh Vanh Kiếm.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhướng mày: “Lúc đầu tặng nàng, nàng không nhận.”

Thủy Lung cười khe khẽ: “Bây giờ ta muốn, ngươi có tặng ta không?”

Lời nàng vừa dứt, Tranh Vanh Kiếm trong tay Trưởng Tôn Vinh Cực bị ném về phía nàng.

“Dễ dàng như vậy à? Thật chẳng có cảm giác thành tựu.” Thủy Lung chẳng biết xấu hổ nói.

Trưởng Tôn Vinh Cực thấy vẻ mặt của nàng, không khỏi cười ra tiếng. Sau đó, giành Tranh Vanh Kiếm từ tay nàng, nụ cười cũng biến mất: “Lại không muốn à?”

“Tạm thời để ngươi giữ.” Thủy Lung nói, vươn tay muốn ôm người phụ nữ kia. Nàng biết, từ nhỏ, Trưởng Tôn Vinh Cực đã mắc bệnh khiết phích. Mặc dù, hắn khiết phích hơi cổ quái, nhưng khi ở chung với nàng, bệnh khiết phích này hoàn toàn không còn tác dụng.

Tay nàng còn chưa chạm đến người phụ nữ kia, đã bị Trưởng Tôn Vinh Cực ngăn lại.

“Bẩn chết!” Trưởng Tôn Vinh Cực ghét bỏ nói, còn kéo nàng lui về sau.

Người phụ nữ kia nghe hắn nói vậy, ánh mắt lờ mờ hiện lên sự tự ti, không còn nhìn hắn gao gắt nữa, trái lại đem ánh mắt dời đi, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Tựa như đang nghĩ, bản thân nhìn hắn chăm chú giống như làm bẩn hắn.

Thủy Lung thấy vậy, hỏi hắn: "Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ?"

Trường Tôn Vinh Cực nói: “Tự mình trốn.” Sau đó, tay cầm Tranh Vanh Kiếm, dưới chân điểm một cái bay lên, tung chưởng lên phía trên đỉnh đầu ầm vang.

Tiếng nổ ‘ầm ầm’ quanh quẩn, so với chuyện đánh sụp cửa đá còn dữ dội hơn, không chỉ mặt đất chấn động, ngay cả đỉnh đầu cũng có đá vụn bụi bặm rơi xuống.

“Thật bạo lực.” Lúc nhìn thấy lỗ hổng được tạo ra trên đỉnh đầu thì Thủy Lung nở nụ cười: “Ta thích.”

Một câu ‘ta thích’ này vừa vặn bị Trưởng Tôn Vinh Cực nghe, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên. Chờ hắn rơi xuống đất, đứng bên cạnh Thủy Lung, vẻ mặt lại lạnh nhạt như cũ.

Thủy Lung lười vạch trần bộ dạng giả vờ giả vịt của hắn, sâu kín cảm thán: “Bệnh nặng vừa khóe lại có sức lực như vậy nhỉ.”

Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay nắm cằm nàng, đôi mắt khẽ híp: “A Lung cho là ta trải qua một lần, sẽ có lần thứ hai à?” Đừng hòng lấy chuyện hắn giả bệnh để hắn áy náy!!!! )))

Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ hừ một tiếng, trong bụng thầm nghĩ sau khi trở về nhất định phải dạy dỗ Tiểu Hỏa Hồ này mới được.

Lúc này, hai bóng người tiến vào từ cái lổ hổng trên đỉnh đầu, hướng Trưởng Tôn Vinh Cực quỳ một chân xuống: “Chủ tử.”

Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lùng liếc người phụ nữ dưới đất: “Đem bà ta về.”

Hai người không nói một lời, đi tới bên cạnh người phụ nữ, giống như không có ngửi thấy mùi hôi thối trên người bà, động tác nhanh nhẹn lão luyện đem người phụ nữ nâng lên.

Thủy Lung thấy vậy, lại cảm thán: Trưởng Tôn Vinh Cực là một người biết hưởng thụ cuộc sống, cũng là người không có bản lĩnh hưởng thụ cuộc sống, mang theo cu li bên người như vậy có phiền hay không?

“Hiện tại là lúc để đờ đẫn, ngây người sao?” Giọng điệu dạy dỗ của Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên.

Thủy Lung thuận miệng đáp: “Không phải có ngươi ở đây rồi à.”

Mặc dù biết Thủy Lung nói cho có lệ, nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn rất hưởng thụ. Hiển nhiên, hắn tha thứ cho hành động mơ màng của nàng: “Tốt.”

Không biết hắn nói nàng mơ màng tốt hay là nàng trả lời tốt?

Từ tầng hầm ngầm trở về trên mặt đất, mới phát hiện bản thân không còn ở Minh Liên Tự, mà là một khu rừng không tính là rậm rạp.

Lúc này, chung quanh khu rừng đã bị bao vây, đám hòa thượng trọc đầu cầm đao kiếm, nhìn thế nào cũng không thấy hài hòa.

“Hai vị thí chủ ban đêm xông vào Minh Liên Tự để làm gì?” Trong đám hòa thượng, một gã hòa thượng trung niên mặc cà sa vàng, vẻ mặt từ bi đi tới. Đối với Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực làm phật lễ: "A di đà phật, trong tay thí chủ là tội nhân của ngã phật, mong rằng thí chủ đem bà.. A!”

Lời hắn đang nói đột nhiên bị cục đá cắt ngang.

Cục đá kia được ném chính xác vào ngay trán của gã hòa thượng trung niên từ bi.

Thủy Lung vô tội nhìn về phía Trường Tôn Vinh Cực: “Không biết vì sao, nhìn thấy gương mặt của gã, chân của ta liền ngứa.”

Rốt cuộc, nét mặt lạnh nhạt của Trưởng Tôn Vinh Cực không giữ được, mím môi cười nói: “Ngứa chân thì đá thêm mấy cái sẽ hết ngứa.”

Hai mắt Thủy Lung sáng ngời: “Người hiểu ta chỉ có Đế Duyên.”

Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Nhìn mặt của A Lung, đột nhiên ta thấy rất ngứa tay.”

Này, hắn cư nhiên lấy cắp câu nói khi nãy của nàng.

Thủy Lung nhíu mày: “Ngứa tay thì nhanh gãi ngứa đi.”

"Ta nghĩ bóp." Trưởng Tôn Vinh Cực nói một cách thản nhiên.

Hắn nhanh chóng vươn tay qua mặt Thủy Lung bóp.

“Bộp” một tiếng, Thủy Lung nghiêng người trốn tránh, đồng thời đem tay Trưởng Tôn Vinh Cực đẩy ra.

Trường Tôn Vinh Cực híp mắt một cái, trái lại hứng thú trong đáy mắt càng dào dạt, không nghe theo can ngăn lại hướng về mặt nàng.

Đám người không biết là hòa thượng thật hay giả đều sửng sốt. Đây là làm sao vậy? Bọn họ còn chưa có bắt đầu ra tay, bên đối phương đã xảy ra nội chiến?

“Mợ nó!” Hòa thượng trung niên ôm lỗ mùi chảy máu, chửi ầm lên: “Muốn liếc mắt đưa tình thì kiếm nơi khác mà đánh! Coi thường đám hòa thượng bọn ta đúng không!?”

Thủy Lung kinh ngạc nhìn qua gã hòa thượng trung niên, thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của gã, liền cười: Ai u ~ Đây là nhân tài nha!

Nụ cười này không những khiến gã hòa thượng trung niên ngẩn ngơ, mà còn làm Trưởng Tôn Vinh Cực nổi giận trong bụng.

Bỗng nhiên, mặt gã hòa thượng trung niên đỏ bừng, sau – khi hoàn hồn liền khôi phục dáng vẻ từ bi hòa nhã lúc đầu, hai tay chấp thành chữ thập, đầy chính khí nói với đám hòa thượng: “Các tiểu tử, hiện tại có một nhiệm vụ vô cùng trọng đại rơi xuống đầu các con. Người thiếu nữ trước mắt chính là yêu nghiệt chuyển thế, nếu để mặc cho nàng đi lại trong nhân gian, tất sẽ gây tai họa, trở thành đại nạn cho thiên hạ.”

Các hòa thượng mang vẻ mặt khác nhau, có khiếp sợ, có nghiêm túc, có hoài nghi, còn có người vặn vẹo câm nín.

Bỗng, gã hòa thượng trung niên hét lớn một tiếng: “Bắt nàng! Mau bắt nàng! Đêm yêu nghiệt này bắt lấy, ngã phật vô bờ, ta sẽ tự mình… Không, là tự mình dạy dỗ….A!!!!”

Một lực hút lớn đem gã hòa thượng trung niên hút đến trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, giữa đường giống như đụng phải vách tường vô hình, khiến gã hòa thượng trung niên kêu đau, té ngã trên mặt đất, trong lúc nhất thời không đứng lên nổi.

Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt nói với Thủy Lung: “A Lung đạp đi.”

Thủy Lung cúi đầu nhìn gã hòa thượng trung niên, đúng lúc gã hòa thượng trung niên lén lút nhìn vào mắt nàng. Ánh mắt kia…không thể không nói, thật sự rất hèn mọn.

“Yêu nữ, ngươi đừng vội càn rỡ!”

Thủy Lung híp mắt cười.

Ánh mắt gã hòa thượng trung niên càng bốc hỏa, máu trong hai lỗ mũi chậm rãi chảy xuôi, kết hợp vẻ mặt chính nghĩa của gã, đừng nói là Thủy Lung ngứa chân, ngay cả đám hòa thượng cũng cảm thấy có vài phần xấu hổ.

"Yêu. . . Yêu. . ."

Lần này, gã chưa mắng xong, Thủy Lung đã đạp một cước lên mặt gã, chỉ nghe một tiếng kêu rên, chờ khi nàng thu chân, trên mặt gã hòa thượng trung niên có vết chân cực rõ nét.

Gã hòa thượng trung niên còn đang trong mơ màng, tầm mắt cư nhiên liếc về phía làn váy của Thủy Lung.

Ánh mắt mờ mịt này, rất ít người để ý tới.

“Yêu nữ! Buông trụ trì ra!” Một tiểu hòa thượng tức giận gầm rú, vẻ mặt tức tối.

Thủy Lung nhìn thoáng qua gã, liền nhìn ra được gã hòa thượng trung niên này là người gã ta yêu mến. Nàng cười nhạt, mềm nhẹ hỏi gã hòa thượng trung niên: “Đẹp không?”

"À. . . Không thấy rõ." Giọng gã hòa thượng trung niên pha chút tiếc nuối.

Thủy Lung hỏi: “Không thấy rõ cái gì?”

Gã hòa thượng trung niên vẫn còn tiếc nuối như trước: “Bên dưới váy… ặc!” Gã hoàn hồn, bi phẫn nhìn Thủy Lung: “Yêu nữ! Yêu nữ! Ngươi muốn gây tai họa cho ta à! A di đà phật…”

Nhưng, lần này mặc kệ gã niệm phật ‘A di đà phật’ bao nhiêu lần, lời của gã đều bị nghe rõ ràng.

Tiểu hòa thượng vừa che chở gã lúc này càng giận dữ hơn, còn có mùi vị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ánh mắt cũng đồng dạng bi phẫn.

Ảo tưởng tan vỡ gì gì đó, đối với bột sắt mà nói, chính là đả kích lớn nhất. Thủy Lung vô trách nhiệm nghĩ.

Đột nhiên một sức lực lớn lôi kéo, chờ Thủy Lung hồi hồn, phát hiện bản thân đã bị Trưởng Tôn Vinh Cực nhốt vào ngực.

Sắc mặt hắn âm lãnh, một tay giúp nàng sửa sang làn váy, chân không chút lưu tình đá tới gã hòa thượng trung niên.

“AAAAAA!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.