Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 149: Bảo vật hiếm thấy



Trong sự háo hức chờ mong của dân chúng, rốt cục năm mới cũng tới.

Mấy ngày nay, không khí ở Tây Lăng đặc biệt phù hợp với tình cảnh, hoa tuyết nho nhỏ bay lât phất khiến bầu không khí thành Kỳ Dương càng duy mĩ, ở các nơi có phong cảnh nổi bật và tửu lâu lớn ở Kỳ Dương đi đâu cũng nhìn thấy nam nữ quyền quý ăn mặc đẹp đẽ đi dạo.

Thành Kỳ Dương được trang trí vô cùng náo nhiệt, phồn hoa, trên sạp nhỏ bán đủ loại các đồ chơi thú vị, trên đường thỉnh thoảng có một ít nghệ nhân làm đường biểu hiện tài năng cho mọi người xem.

Có lẽ bởi vì nước của bọn họ - Tây Lăng quốc tiếp đón sứ giả của nước khác, nên lúc này trong thành Kỳ Dương có không ít người nước ngoài, chỉ cần nhìn trang phục của bọn người nọ liền biết họ không phải là con dân của bổn quốc. Lúc bọn người đó đi lại trên đường phố, bị người Tây Lăng nhòm ngó rất kĩ, khiến thành Kỳ Dương nảy sinh một phần hoan nghênh đối với nước khác.

Thân phận của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực so với các thành phần quyền quý trẻ tuổi khác, cực kì cao cấp hơn nhiều. Đương nhiên, mấy ngày nay nhận được không ít thiệp mời, nhưng loại bỏ một số bữa tiệc cần thiết, mấy thiệp mời của con em quyền quý khác đều không thèm nhìn.

Chiều hôm đó, hai người cùng Bạch Thiên Hoa và Mộc Tuyết đi Đằng Vân Lâu.

Đăng Vân Lâu là lầu đài có tầm nhìn tốt nhất trong thành Kỳ Dương, cũng là kiến trúc cao nhất trong thành Kỳ Dương. Đằng Vân Lâu chia làm sáu tầng, mỗi tầng đều có một tác dụng riêng. Tầng cao nhất mới thật sự được coi là Đăng Vân Lâu. Nó lấy hình thức sân thượng tồn tại, ở giữa là khoảnh đất trống hình tròn, chỗ trống được mài dũa hoa văn khéo léo. Xung quanh sân khấu hình tròn là những cái bàn thấp và đệm ngồi, hiển nhiên là để người ta ngồi rồi. Nơi cao nhất của Đăng Vân Lâu cũng là nơi tiêu phí tiền bạc nhiều nhất, đặc biệt dùng để cử hành yến tiệc, yến tiệc bình thường không thể nào được lên trên này bày tiệc.

Lần này, người làm chủ mời khách là bên Đông Vân Quốc, nghe nói trong tay bọn họ có không ít bảo bối, nên mới cử hành bữa tiệc này để mọi người ngắm nhìn mở mang kiến thức. Trừ bảo bối của bọn họ, những ai tham gia đều có thể mang vật quý báu của mình ra cho mọi người thưởng thức. Nói toạc ra, trận yến tiệc này có thể gọi là bấu víu làm quen, cùng với đấu giá. Bọn họ có thể đem vật báu mà mình nhìn trúng mua lại, còn chuyện dùng bạc hay là dùng vật khác để trao đổi, tất cả dựa vào người sở hữu bảo vật quyết định.

Mấy ngày liên tục ở trong phủ Võ vương, hiếm khi có lúc rãnh rỗi, Thủy Lung liền nhận lời Bạch Thiên Hoa, tham gia yến tiệc này.

Đối với bảo vật, nàng cảm thấy rất hứng thú.

Huống hồ, trận yến tiệc này cũng rất có lợi đối với nàng, có thể lợi dụng đám người quyền quý này làm người tuyên truyền miễn phí.

Thành Nam Vân ẩn chứa quá nhiều bí mật, cần âm thầm chậm rãi xâm nhập các phe thế lực. Cái Thủy Lung muốn chính là không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng thì ai nấy cũng phải kinh ngạc. Hiện nay, tất cả chỉ là cái nền, quan trọng là tích lũy ở phía sau màn bạc.

Bởi vì người của Đông Vân Quốc đã lựa chọn thời gian và địa điểm, cộng thêm thân phận của bọn họ, cho nên lần này người tới cũng không ít.

Dân chúng bên ngoài Đăng Vân Lâu, thỉnh thoảng nhìn thấy những chiếc xe ngựa thơm mát, xa hoa, từng người ăn mặc quý giá, đẹp đẽ, dung mạo khéo léo bước ra. Cho dù mỗi lần nhìn được mấy cái liền không thấy nữa, nhưng cũng khiến bọn họ thỏa mãn.

Lúc nhóm Thủy Lung đến trên đài, bên trong không ít người đã ngồi ở trong đấy.

Tỳ nữ nhận ra thân phận của bọn họ, liền cung kính dẫn đường cho bọn họ đến chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn.

Bàn thấp nhưng hơi dài, dù ba người ngồi chung cũng không thấy chật chội, cho nên tỳ nữ không biết có thêm một Mộc Tuyết, không biết nàng ta có thân phận gì, cho nên rất nhạy bén cầm thêm một tấm đệm ngồi đi tới, lót vào chỗ ngồi cạnh Bạch Thiên Hoa, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi chung một bàn, Bạch Thiên Hoa và Mộc Tuyết ngồi một bàn.

Buổi chiều, khí trời hơi lạnh, sân khấu của Đăng Vân Lâu lại cao như vậy, gió lạnh thổi hiu hiu, một vài thiếu nữ yêu kiều quý tộc được bao bọc trong lớp áo choàng lông nhung, thoạt nhìn có vẻ điềm đạm, đáng yêu, rung động lòng người.

Rất nhanh, nhóm tỳ nữ thắp đèn lồng, dưới ánh nến vàng nhạt vây quanh, đem toàn bộ Đăng Vân Lâu chiếu sáng, ấm cúng. Không chỉ như vậy, xung quanh mỗi cái bàn thấp, nhóm tỳ nữ cũng đốt lửa than để sưởi ấm. Than này đốt không có khói bay ra, để người ta sưởi ấm lại dễ chịu.

Lúc này, nhóm quý nữ đều âm thầm thở dài một hơi, đem áo choàng vây quanh thân thể cởi ra.

Nhóm quý nữ đến đây, có ai không hi vọng đem dáng dấp xinh đẹp nhất biểu lộ ra ngoài. Chỉ cần không phải cần thiết, không ai hi vọng chính mình bị bao vây trong áo choàng cả đêm, đem dáng người uyển chuyển che đậy hết. (TN: Đừng có mặc gì hết đi -_-)

“Mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ có người làm chủ mời khách thì chưa tới.” Bạch Thiên Hoa lầm bầm, nhìn trái ngó phải.

Chỉ thấy, bên trái của hắn có một người vừa đi tới, không phải A Nhĩ Mạn mới gặp vào hai ngày trước sao?

Hắn mặc trường bào được may màu lam sẫm, dĩ nhiên là Tây Lăng chăm sóc, đưa hắn một bộ đồ mới phù hợp vóc người của hắn. Khuôn mặt cương nghị, không chút biểu cảm, cộng thêm… mái tóc màu rám nắng bù xù, lẩn trong đám đàn ông Tây Lăng thì hấp dẫ hơn nhiều.

Đám quý nữ Tây Lăng không thể nào dời mắt khỏi hắn.

Đối với ánh mắt nhìn trộm của đám quý nữ, khóe môi A Nhĩ Mạn khẽ mím, vẻ mặt càng lãnh khốc, càng tỏa ra mùi vị đàn ông, dường như khí chất bất tuân của Lang Vương nồng đậm hơn khiến không ít thiếu nữ đỏ mặc xấu hổ.

Bạch Thiên Hoa vô cùng kinh ngạc, nếu không phải hôm qua nhìn thấy dáng vẻ nhớn nhác của A Nhĩ Mạn, hắn không thể tưởng tượng nổi hắn ta còn có bộ dạng này… Phải hình dung như thế nào nhỉ? Liếc mắt một cái liền khiến người ta cảm thấy hắn ta là người ngông cuồng, không thể trêu chọc, ngay cả hắn cũng cảm thấy người này rất uy vũ, hiên ngang.

Thủy Lung lườm một cái, chậm rãi nói: “Ngươi đừng bị vẻ mặt lãnh khốc hiện tại của hắn lừa, trên thực tế, trong bụng hắn đang mừng như điên đấy, nói không chừng trong ngực còn suy nghĩ ‘Quả nhiên, sức hấp dẫn của bổn vương vô cùng tốt’. Có thấy tròng mắt của hắn đang đảo lia đảo lịa không, đoán chừng đang suy tính hại người hoặc là đếm số cô gái ngây thơ nhìn hắn.”

Bạch Thiên Hoa, Mộc Tuyết: ". . ." Lặng thinh nhìn về phía A Nhĩ Mạn.

Chỉ thấy sắc mặt A Nhĩ Mạn cứng đờ, giống như là bị Thủy Lung nhìn thấu tâm tư, sắc mặt càng sa sầm.

“A Lung rất hiểu tính tình con chó lông nâu này.” Không chờ đương sự A Nhĩ Mạn bác bỏ, thì đã bị người chọc ngoáy rồi.

"Không có." Thủy Lung phủ nhận: “Chỉ là cái loại suy nghĩ tự luyến này rất dễ dàng đoán.”

“Đoán cũng không được…bỏ nhiều tâm trí vì hắn như vậy.” Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn không hài lòng như cũ. Mỗi lần nhìn thấy con chó nâu này, dù sao thì lòng dạ của A Lung cũng bị đối phương hấp dẫn. Dù A Lung đã nói không thích, nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác!

“Ngươi nói cái gì chính là cái đó.” Nói cho có lệ, tiếp tục nói cho có lệ. Nàng sẽ không dại mà nói, nàng thích trêu chọc con mèo dũng mãnh tức giận đến nhe răng.

“Ha ha ha.” Một trận tiếng cười to vang lên, một người đàn ông lớn tiếng: “Đã được nghe nói, tình cảm của Võ vương gia và Võ vương phi rất tốt. Hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên lời đồn không sai.”

Tầm mắt mọi người đều bị giọng nói này hấp dẫn.

Chỉ thấy một đoàn người từ tiểu lâu lầu đài đi đến, người đàn ông lớn giọng nói tuổi chừng hai bảy, hai tám, lông mày rậm, mắt to, đôi môi dày, tướng mạo rất đoan chính, không khiến người ta cảm thấy kinh diễm, nhưng là mẫu người dễ nhìn.

“Ta là Hoàn Nhan Thiếu Anh, là một Nhàn vương rãnh rỗi ở Đông Vân Quốc. Sở thích thích nhất chính là vơ vét những vật báu xinh đẹp, thú vị trong thiên hạ.” Hoàn Nhan Thiếu Anh nói chuyện rất tùy ý, vẻ mặt chính khí và hữu nghị, có chút khôi hài: “Nhìn thấy hai vị, ta cảm thấy đặc biệt có duyên.”

Bên cạnh hắn còn có người, nhìn trang phục và vật trang sức trên người là của Lâu Dương Quốc, đi tuốt ở đằng trước là người đàn ông quan văn ba mươi tuổi, văn vẻ lịch sự, người này cũng tự giới thiệu, xưng là Tô Vũ Khi. Bên cạnh hắn còn có người áo choàng màu đen, nhìn chiều cao và hầu kết không quá rõ ràng, chứng tỏ người nọ không phải là đàn ông, nhưng người đàn ông này mang mũ trùm đầu, chỉ lộ ra cái cằm không râu trắng nõn tiêm tế, khiến người ta cảm thấy có phần cổ quái.

Người áo choàng đen cũng chào Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, thanh âm chói tai cũng không tính là khó nghe: “Cung thị Lâu Dương, hai vị có thể gọi ta là Lưu Tứ.”

Nếu nói cung thị này là thái giám, thái giám này đứng trước mặt vương gia Tây Lăng quốc dám tự xưng ‘ta’ có thể thấy địa vị của hắn không thấp. Nếu Thủy Lung nhớ không lầm, họ Lưu này là dòng họ được hoàng thất Lâu Dương đặc biệt ban cho. Hắn có thể ở trong hoàng cung Lâu Dương nhận được họ tên này, đủ chứng tỏ hắn là người được hoàng thất tin tưởng.

Tô Vũ Khi ở bên cạnh cười nói: “Lưu Tứ đại nhân vừa tới Tây Lăng, chưa thích ứng được với khí hậu ở Tây Lăng, nên có chút bệnh, cho nên mới dùng áo choàng che mặt, hi vọng các vị đừng chú ý.”

Từ lời nói của hắn nghe ra, địa vị của hắn không lớn bằng Lưu Tứ.

Mọi người có mặt đều tỏ thái độ hiểu rõ, còn có người giả vờ quan tâm hỏi han vài câu.

Đám người Hoàn Nhan Thiếu Anh và Lưu Tứ ngồi xuống, người liền đến đông đủ, yến tiệc chính thức bắt đầu.

Mở màn đương nhiên là do chủ nhà Hoàn Nhan Thiếu Anh, hắn vỗ vỗ tay. Bỗng nhiên, trên sân khấu nằm ở giữa, một cô gái mặc trang phục hồng phấn, phóng khoáng xuất hiện.

Cô gái này vừa xuất hiện, mọi người ở chung quanh liền xôn xao.

Bởi vì… cô gái này có diện mạo xinh đẹp, quả thực rất xinh đẹp. Vẻ đẹp tựa như hoa đào lãng mạn, lay động mê hoặc ánh mắt và lòng người. Cô gái mặc váy áo hồng nhạt, váy dài phiêu dật giống như dải lụa màu tung bay, để lộ hai vai, dưới ngọn đèn màu vàng khiến da thịt càng tinh tế như ngọc, giống như ánh sáng rực rỡ lưu chuyển.

Nàng ta rũ mắt bước lên sân khấu, đôi mắt cong giống như phác họa tranh vẽ, giữa trán có điểm chu sa, khiến gương mặt nàng ta mềm mại mà quyến rũ.

Ăn mặc như vậy, mặc kệ nam hay nữ đều thấy kinh diễm, cố tình mọi người không nhịn được liếc về phía Thủy Lung, so với dùng bút vẽ chu sa giữa hai đầu lông mày, trán Thủy Lung là yêu dã linh động bẩm sinh. Thoáng một cái, nhan sắc của cô gái trên sân khấu ảm đạm đi bớt.

Chắc cô gái này đã quen với chuyện bản thân đem sự kinh diễm tới toàn trường, lúc nâng mắt nhìn lên, vẻ mặt và ánh mắt đều lộ ra sự tự tin, tao nhã.

Nhưng không khéo, địa vị của Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, cho nên chỗ ngồi của họ ở gần sân khấu nhất, đây là tôn trọng phái nữ. Dáng vẻ đẹp nhất đương nhiên là dành cho người ở vị trí chủ vị. Lúc nàng ta ngước mắt lên, nhìn thấy Thủy Lung mặc xiêm y đỏ thẫm, vẻ mặt hiện lên giật mình rất rõ.

"Hừ." Hoàn Nhan Thiểu Anh một tiếng.

Cô gái váy hồng phấn tuyệt sắc hoàn hồn, tay ôm đàn tỳ bà, bắt đầu biểu diễn.

Hoàn Nhan Thiếu Anh áy náy nhìn về phía bàn của Thủy Lung. Sau đó, giới thiệu cô gái này với mọi người: “Cô gái này tên là Bích Nhi, có cơ thể triêu hoa vũ lộ bẩm sinh, lại giỏi về âm nhạc và nhảy múa, là một trong số bảo bối gần đây ta vừa tìm được, đặc biệt đưa lên cho các vị ngắm nghĩa.” (Triêu Hoa Vũ Lộ =朝花雨露 tui không biết nghĩa >”

Ở đây, không ít cô gái đỏ mặt xấu hổ, sự ghen tỵ vừa nãy với cô gái trên sân khấu đã giảm đi vì lời nói của Hoàn Nhan Thiếu Anh. Có diện mạo xinh đẹp thì sao? Còn không phải bị người ta coi như kỹ nữ mang đi khắp nơi cho người ta ngắm, nói không chừng buổi tối còn bị vài người đùa giỡn.

Bọn đàn ông thì bị nội dung lời nói của Hoàn Nhan Thiếu Anh hấp dẫn, cơ thể triêu hoa vũ lộ? Đây chính là cơ thể có thể làm đàn ông sống trong mơ màng đó ư? Huống hồ, cô gái Bích Nhi này còn có dung mạo tuyệt sắc như vậy, eo nhỏ uốn éo mềm dẻo đến cực điểm, làm bọn họ không khỏi ảo tưởng, nếu cái eo này ở trên giường cũng lắc lắc như thế thì…

Bầu không khí toàn trường bị lời nói của Hoàn Nhan Thiếu Anh khơi dậy sóng, mặc dù làn sóng này lộ ra nội dung không đúng đắn.

Thủy Lung thầm nghĩ: Quả nhiên, mặc kệ ở đâu, dục vọng rất dễ dàng lôi kéo nhân tình.

Có Bích Nhi mở màn, tiết mục dâng lễ vật quý giá kế tiếp càng trôi chảy.

Ở hiện trường, lần thứ hai, Thủy Lung coi như được mở mang kiến thức về sự giàu sang của các quyền quý Tây Lăng. Không biết là vì khoe khoang với người nước khác hay là vì xúc động ấp ủ của chính mình, bọn họ lấy ra một đống bảo vật để thi đấu xem ai có đồ quý giá hơn, nhưng phần lớn đều là tiền tài. Đối với Thủy Lung mà nói, tác dụng không lớn lắm. Trái lại, món đồ A Nhĩ Mạn lấy ra thu hút sự chú ý của nàng.

A Nhĩ Mạn lấy ra một khối lệnh bài, nghe hắn nói, chỉ cần dùng tấm lệnh bài này là có thể qua lại trong Khương Thục mà không gặp trở ngại.

Món đồ này không quý giá ở chỗ chất liệu làm nên nó, mà là ý nghĩa của nó.

Thủy Lung cảm thấy, bề ngoài A Nhĩ Mạn làm việc theo cảm tính, nhưng lúc lấy lệnh bài ra, khóe mắt của hắn thầm liếc về phía nàng.

Nàng hiểu, cái tên này nghĩ thừa dịp tụ hợp đem quân lệnh bài giao cho nàng, tránh cho người khác nghi ngờ.

Thủy Lung ung dung cười khẽ, chưa chờ nàng đáp lại A Nhĩ Mạn, đã bị ánh mắt sắc bén của Trưởng Tôn Vinh Cực phát hiện hai người hỗ động lẫn nhau, lòng dạ ngâm dấm chua, mùi chua không ngừng bốc lên.

A Nhĩ Mạn nhìn vẻ mặt lạnh tanh, tức anh ách của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhất thời cảm thấy vô cùng vui sướng.

Thời gian náo nhiệt của yến tiệc dần trôi qua, Thủy Lung cũng lấy ra một món đồ tầm thường nhưng không dễ thấy, chính là mấy thứ đồ chơi kì lạ được sản xuất ở thành Nam Vân. Đương nhiên, đồ chơi này chỉ kì lạ ở đây, chứ ở hiện đại, mấy thứ này vô cùng tầm thường.

Hoàn Nhan Thiếu Anh xứng đáng với những gì hắn tự giới thiệu về mình, cực kì niềm nở đối với món đồ mà Thủy Lung đưa ra.

“Thú vị, thật thú vị, trước đây ta chưa từng nghe nói những… thứ nhìn như đơn giản này. Đúng là vật kì lạ, thú vị. Chẳng nhẽ đều do Võ vương phi nghĩ ra?” Những người có mặt ở đây cũng bị bảo vật hấp dẫn, Hoàn Nhan Thiếu Anh liền nhìn Thủy Lung hỏi thăm.

Thủy Lung mượn lời thoại của đại hòa thương: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Hoàn Nhan Thiểu Anh: ". . ." Thấy Thủy Lung đã thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ: Yêu nhan tuyệt sắc đúng là yêu nhan tuyệt sắc, lúc cười rộ lên giống như câu mất hồn. Đáng tiếc, cô gái như vậy, cả đời này hắn cũng không thể chiếm được.

“Lại nói, ta còn một món bảo vật, e rằng Võ vương phi cảm thấy hứng thú với nó.” Hắn thu lại suy nghĩ bay xa, cười ha ha dời đề tài câu chuyện.

Thủy Lung để lộ ra chút hứng thú.

“Ta nghe nói, chung quanh thành Nam Vân đều là biển, vùng biển mênh mông.” Hoàn Nhan Thiếu Anh bán cái nút thắt, chờ Thủy Lung mắc câu.

Nhưng, Thủy Lung không chút nào muốn hỏi hắn, lạnh nhạt dời mắt đi.

Hoàn Nhan Thiếu Anh há hốc mồm, sao lại không giống như suy nghĩ của hắn. Lẽ nào, nàng thật sự cam tâm tình nguyện làm một thành chủ nhỏ bé bình thường thôi sao? Để phần vùng biển bao la như vậy làm gì? Dù là không vì lợi ích trên biển, nhưng để thành Nam Vân được an toàn, tránh cho hải tặc quấy rầy, nàng cũng nên quan tâm đến vấn đề vùng biển một chút đi chứ. Ngàn vạn lần đừng nói với hắn, bề ngoài nàng có vẻ giống cô gái thông minh, kỳ thực chỉ là một phụ nhân không có kiến thức. (Phụ nhân = người phụ nữ có chồng)

Thủy Lung liếc nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Hoàn Nhan Thiếu Anh, xấu xa ngoéo khóe môi một cái.

Thực ra, nàng cũng tò mò không biết bảo bối gì có liên quan đến vùng biển, nhưng hắn đã nói là bảo bối còn nói ra, như vậy về sau nhất định sẽ khoe khoang nữa. Nàng cần gì phải đỏ mắt chờ mong mà hỏi hắn.

Huống chi, bên cạnh nàng còn có một con mèo đang kiềm chế không xù lông, nếu nàng dời lực chú ý lên người hắn, nói không chừng mèo kia sẽ xù lông tại đây nha.

Dáng vẻ xù lông của mèo nhà mình đáng yêu như vậy, sao có thể để người khác xem được.

Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực cười híp mắt.

Mặt lạnh của Trưởng Tôn Vinh Cực bị nụ cười tươi rói của nàng xoa dịu.

Khi ánh trăng treo cao, chiếu khắp Đăng Vân Lâu, đó là thời khắc tháp Đăng Vân Lâu đẹp nhất.

Trăng sao đầy trời, lồng đèn sáng tỏ trên đài cao, lửa than ấm áp, làm tâm tình con người ta vui sướng.

Cuối cùng, Hoàn Nhan Thiếu Anh cũng lấy bảo vật sau cùng của hắn ra.

Một tấm bản đồ có chiều rộng hai thước, chiều dài sáu thước, cũng có thể gọi là hải đồ. (Hải đồ: bản đồ đi biển)

Lúc Thủy Lung thấy tấm bản đồ này xuất hiện, tầm mắt liền bị hấp dẫn, đáy mắt lóe sáng rồi biến mất, đó là ánh mắt trong tình thế bắt buộc.

Hoàn Nhan Thiếu Anh không có đoán sai, món đồ này đối với Thủy Lung, tuyệt đối là thứ nàng thấy nhất trong bữa tiệc này. Vì tấm hải đồ này, nàng cảm thấy quyết định đến đây là chính xác.

Đương nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy nàng để ý hải đồ, hắn híp mắt, trong lòng cũng tự đánh giá.

Hoàn Nhan Thiếu Anh nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi cười nói: “Đúng như các vị thấy, món bảo vật này là hải đồ, còn là hải đồ được vẽ cực kì cặn kẽ phạm vi cực lớn. Hơn nữa, nó quý đến nỗi vô giá.”

Không ít người quyền quý ở đây mờ mịt… nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, làm bộ nghiêm túc lắng nghe.

“Nói điều kiện đi.” Thủy Lung dứt khoát nói.

Hoàn Nhan Thiếu Anh kinh ngạc nhìn nàng một cái, không ngờ nàng sảng khoái như thế.

“Thật ra, món bảo vật này cũng không phải của ta. Mà là một người bạn của ta giao cho. Người bạn này của ta thích nhất là vũ, đừng hiểu lầm, là vũ trong vũ đạo, đặc biệt là con gái múa.” Hoàn Nhan Thiếu Anh cười như không cười nhìn Thủy Lung, hắn biết Thủy Lung là cô gái nổi tiếng không khéo, võ công của nàng có thể là giỏi nhất, tài nghệ đáng kể duy nhất chính là cầm, bắt nàng múa, căn bản không có khả năng. Cho nên khi hắn nói ra yêu cầu này, hắn biết, người kia căn bản cố tình nhắm vào Thủy Lung, để nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo vật mình mong muốn, nhưng không thể chiếm được. (TN: đứa nào vậy?)

Hắn hắng giọng một cái, lại nói: “Tấm hải đồ này được ngâm trong bột thuốc đặc biệt, chỉ có giải dược thật sự mới có thể giải trừ, bằng không qua tối nay, bút tích trên đó cũng hòa tan. Bởi vậy, cơ hội hiếm có, chỉ có tối nay, vị tiểu thư có điệu múa tốt nhất sẽ đoạt được tấm hải đồ này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.