Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 210-2: Thánh Tôn bại lộ (2)



Editor: Dungpro.

Thủy Lung híp mắt cười nhìn hắn, giống như hoàn toàn nắm chắc tất cả, chỉ chờ hắn sa lưới.

"Ta nói rồi đó." Nàng cười nói, "Cho ngươi đến giả làm "Trưởng Tôn Vinh Cực", nhất định sẽ càng... Ưm."

Lời nói bị cắt đứt, một đầu ngón tay gọn gàng dứt khoát nhét vào trong miệng Thủy Lung, đè nặng đầu lưỡi của nàng, tay còn lại nâng cằm nàng lên, khiến nàng phải nghiêng đầu đối mặt nhìn hắn.

"Ta cho phép nàng nhắc tới nam nhân khác trước mặt ta sao!"

Lời này người khác nghe vào tai, giống như những đám mây đen bất cứ lúc nào cũng có thể đè xuống mình. Thủy Lung nghe thấy lại nghĩ đến vẻ mặt con mèo lớn dương nanh múa vuốt, trong lòng đầy mùi vị ủy khuất.

Nàng bình tĩnh nhìn hắn không nói gì. Ai kêu đầu lưỡi bị người ta đè nặng, cũng không nói được.

Lông mi dài đậm khẽ run lên bị Thánh Tôn thấy rõ ràng, trong lòng có một lực đạo vừa chạm vào lại buông ra. Có thể cứ buông tha Thủy Lung như vậy, lại như cảm thấy thực sự không cam tâm, bèn dùng đầu ngón tay gãi gãi dầu lưỡi không nói được lời tốt đẹp này.

"Trước tiên lần này hãy nhớ kỹ, chờ khi không còn bị vật nhỏ này làm phiền, chúng ta lại cùng nhau nghiêm chỉnh trừng trị lần nữa."

Trong miệng nói lời độc ác nhưng trong ánh mắt, từ đầu đến cuối không nhìn thấy một tia lo lắng.

Thủy Lung nhìn một chút rồi nở nụ cười, cười đến hai vai run rẩy.

Thánh Tôn nhướn mày, thật ra muốn dạy dỗ nàng, thế nhưng đáy lòng lại dâng lên ý nghĩ mềm mại ấm áp, làm thế nào cũng không áp xuống được, chỉ nói: "Ngươi còn chưa nói vì sao dễ đoán?"

Thủy Lung không hề ép buộc hắn, nói rằng: "Chỉ muốn cho rằng hắn không phải Trưởng Tôn Vinh Cực, không có một tia dao động và hoài nghi, tất cả đều thật rõ ràng."

"Không có một tia dao động và hoài nghi sao?" Thánh Tôn không phản bác lời Thủy Lung, trái lại chăm chú hỏi: "Thật không có một tia dao động và hoài nghi sao?"

Đối mặt với cái nhìn chuyên chú không dời của Thánh Tôn, Thủy Lung cười nói: "Không có."

Chuyện cho tới bây giờ, nàng nghĩ không cần phải tiếp tục đùa giỡn tâm tư vừa giản đơn lại vừa phức tạp của con mèo lớn này nữa, "Ta đã sớm nói đáp án cho ngươi, hắn là giả, ngươi là thật."

"Chỉ cần thừa nhận đáp án chính xác này, tất cả đều sáng tỏ rồi." Thủy Lung duỗi thẳng chân, cảm thấy cái giường nhỏ này không đủ chỗ duỗi chân, bên kia Thánh Tôn cũng đã đến bên người nàng đặt hai chân của nàng lên đùi của mình, hai tay lại tự nhiên giúp nàng xoa bóp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào mặt nàng. Cách nhìn này giống như đã tập thành hành vi bản năng vậy, khiến Thủy Lung vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm động.

Chính như hắn đã từng nói, một người không cách nào chống được người khác đối tốt với nàng.

Cho dù kiếp trước hay kiếp này, người đối tốt với nàng không nhiều không ít, người thực sự đối với nàng như vậy. Nhưng mà có thể đối với nàng cẩn thận như thế, tốt đến mức làm mềm cả lớp vỏ cứng* của nàng, lại cổ vũ nàng trở thành người thất thường cũng chỉ có một mình hắn.

*Chỗ này đúng ra là “làm mềm sừng củ ấu của nàng”, mình đọc thấy không được hay cho lắm nên edit thành ‘làm mềm lớp vỏ cứng của nàng”.

Thì ra cả người vô tâm vô phế, người có tâm địa sắt đá cũng phải bị xúc động.

"Nói đơn giản thì không phải người của ngươi, với độ tùy hứng của ngươi, sao có thể ba lần bốn tha đường sống cho hắn, coi như không muốn mạng của hắn thì cũng phải khiến hắn gãy tay gãy chân, mù mắt cắt lưỡi..."

Thánh Tôn cắt ngang lời nàng: "Trong lòng của nàng, ta lại là người tàn nhẫn như vậy?"

Thủy Lung nhàn nhạt nói: "Ngươi không tàn nhẫn, chỉ là vô tình."

"Sao?" Hắn tỏ ra nguy hiểm nhìn Thủy Lung.

Thủy Lung được lợi còn biểu tình khoe mẽ, "Ngoại trừ đối một số người bên ngoài."

Thánh Tôn cong cong khóe miệng, tựa như không muốn nhìn nàng, lại không cam lòng rời ánh mắt đi.

"Còn nữa," Thủy Lung nói tiếp: "Nếu như hắn không phải là người của người, không có khả năng học giống như thế, loại giống nhau này không thể học được trong khoảng thời gian ngắn. Hắn không chỉ học thói quen bên ngoài của Trưởng Tôn Vinh Cực mà còn học được đếntám chín phần, ngay tình cảm của hắn cũng học đến ngấm vào trong, đây mới là bản lĩnh thật sự." Nàng quay lại cười với Thánh Tôn, nhẹ nhàng nói: "Ánh mắt hắn nhìn ta tương đối nhiệt liệt đấy, giống như yêu ta biết bao sâu đậm."

Đây mới là chỗ lợi hại chân chính của vị "Trưởng Tôn Vinh Cực" kia, nếu như nói hắn ở hiện đại làm diễn viên, nhất định có thể giành giải Oscar

Đó gọi là muốn gạt người khác trước tiên phải lừa gạt chính mình, vị "Trưởng Tôn Vinh Cực" chắc đã lừa gạt chính mình rồi, ngay tình cảm của mình cũng có thể gạt, khiến nàng trở thành người hắn yêu sâu đậm, lúc này mới có thể sắm vai sống động như vậy.

Thủy Lung còn nhớ rõ ngày ấy hắn vào phòng, nhớ vẻ mặt của hắn khi nói với nàng "A Lung tin ta".

Loại tình cảm thắm thiết này, khiến cho nàng trong chớp mắt cũng hoảng hố.

Nếu như không phải tâm trí nàng từ trước đến nay kiên định, đã nhận thức cái gì thì chính là cái đó, nói không chừng thật sự sẽ bị lừa gạt.

"Phiền toái." Trong mắt Thánh Tôn sáng lấp lánh.

Thủy Lung không nhanh không chậm trêu ghẹo, "Có phải lại muốn đi đánh Trưởng Tôn Vinh Cực một lần nữa?"

Thân thể Thánh Tôn hơi ngừng lại một chút không dễ phát hiện, giống như không hiểu rõ ý tứ của Thủy Lung  hỏi một tiếng "sao?".

Khóe miệng Thủy Lung không che giấu được ý cười, cũng không vạch trần hắn, nói sang cái khác, "Ngươi không phản bác lời ta nói, hay thừa nhận ta nói đúng."

"Ta phản bác, ngươi sẽ nghi ngờ sao." Thánh Tôn hỏi lại.

Qua giọng điệu hai người hỏi lại đều chắc chắc rõ ràng, không cần đối phương xác định.

Tay mềm mại tay chạm vào hai da thịt hai gò má, khiến Thánh Tôn ngẩn ra, tâm trí mềm nhũn ra, lẳng lặng nhìn Thủy Lung.

Nữ tử với bộ dáng tươi cười điềm tĩnh trong tầm mắt như có ma lực trấn an lòng người, ai có thể nghĩ tới nữ tử này vốn dĩ không phải là loại người thiện lương, nàng cũng chỉ ở trước mặt mình mới để lộ một mặt nhu tình chân thật. Thánh Tôn im lặng thở dài, chỉ cần nghĩ vậy cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn sung sướng.

"Hắn học ngươi, học đến cả tình cảm cũng giống ngươi, cho nên nói ngươi yêu ta bao nhiêu sâu đậm?" Câu hỏi hàm chứa nụ cười mềm nhẹ, kiểu hay nói giỡn như vậy dễ dàng làm cho người khác thích ý, không có nửa phần rụt rè và ngượng ngùng mà nữ tử nên có.

Thánh Tôn vẫn còn mạnh miệng  "Người hắn học là Trưởng Tôn Vinh Cực."

"Ừ, là Trưởng Tôn Vinh Cực." Thủy Lung gật đầu, tùy ý nói: " Trưởng Tôn Vinh Cực hay là ngươi vậy."

—— Trưởng Tôn Vinh Cực hay ngươi vậy ——

Những lời này với "Ngươi chính là Trưởng Tôn Vinh Cực" xem ra có vẻ không có khác biệt, ý tứ kỳ thực cũng không khác nhau, nhưng vào tai Thánh Tôn lại không giống như vậy.

Thánh Tôn đột nhiên đến gần nàng một chút, biểu tình trên mặt cũng không lạnh lùng nghiêm nghị, bộ dạng không cười cũng không giận làm cho người ta càng thêm chú ý tới đôi mắt sáng quắc lại trong suốt mà thâm thúy của hắn, mâu thuẫn đến thần bí khó lường, khiến cho khi thấy hắn giống như là sắt bị nam châm hút thật chặt, không thể nào dời không mắt đi được.

Thấy Thủy Lung không trả lời, hắn nhìn ra sắc mặt nàng lạnh nhạt rõ ràng vẫn còn bị một màn kia làm cho luống cuống ngẩn ngơ, có chút ngây ngốc đáng yêu, làm cho hắn không khỏi nở nụ cười, nụ cười làm lộ ra tất cả cưng chiều và yêu thương trong nội tâm đều biểu lộ ra ngoài.

Nàng cũng có lúc ngẩn người, nàng cũng có có lúc luống cuống, nàng cũng có biểu hiện không như thường ngày, đối với việc đón nhận chuyện tình cảm thoải mái hơn... Suy nghĩ một chút, lại càng cảm thấy sung sướng yêu thích, bao nhiêu buồn bực vẫn tích tụ trong lòng đều bị hòa tan, hắn lười đi tính toán, hắn thầm nghĩ mình thích nàng,  yêu nàng, cưng chiều nàng, hà cớ gì lại đòi hỏi trong lòng nàng để ý mình nhiều hay ít.

Làm sao có thể không tính toán rõ ràng! Trong chớp mắt, Thánh Tôn khôi phục lại lý trí.

Hắn nhất định tính toán, nhất định để ý, có biện pháp gì đây.

Chính là hắn keo kiệt tùy hứng, không chỉ muốn người yêu hạnh phúc mỹ mãn, bản thân mình tại sao có thể có lòng dạ vĩ đại, có biện pháp gì đây!

Hắn nhất định nhớ thương nữ tử này rồi, nhất định muốn trong lòng nàng chỉ để ý một mình hắn, có biện pháp gì đây!

Thánh Tôn lại dựa sát vào Thủy Lung một chút, giống như ác đồ ép con gái nhà lành làm kĩ nữ, dùng ánh mắt ôn nhu lại bá đạo đến mức gần như hung ác nhìn nàng chằm chằm, nói rằng: "Ta yêu nàng, yêu nàng chết mất, hận không thể nhốt nàng lại, dùng mê hồn thuật biến tất cả trí nhớ của nàng thành ta, nuốt nàng vào bụng cũng không đủ..."

"..." Hoa Nhất và Hoa Nhị cả người mồ hôi lạnh, sắc mặt tái xanh.

Thiếu gia, ngài ngài ngài ngài đây là... Thật sự là đang thổ lộ tình cảm - yêu thương mà không phải đang nói hình pháp với kẻ thù chứ!

Thật là! Dọa chết người!

"Thế nhưng ta không nỡ, nhìn thấy nàng lại không nỡ." Hình như Thánh Tôn cũng cảm thấy lời nói của mình trước đó quá dọa người rồi, giọng nói dần dần nhẹ lại, đôi mắt xẹt qua một tia ảo não.

Không biết là ảo não vì những lời nói trước đó, hay còn ảo não vì mình không nỡ.

"Nạp mẫu nhi." Kiểu xưng hô thần thánh này bị hắn dùng giọng điệu nhu nhã gọi ra, thành kính không rảnh lại đầu độc dụ dỗ.

"Ta yêu chàng*, so với Trưởng Tôn Vinh Cực càng yêu hơn."

*Chỗ này Thủy Lung đã chính thức nhận Trưởng Tôn Vinh Cực nên đổi xưng “ngươi” thành “chàng” cho tình cảm nhé.

Kiếp trước Thủy Lung rất ghét nói ra ba chứ "em yêu anh", nàng tình nguyện nghe người khác nói thích, cũng không muốn người khác nói yêu. Bởi vì ba chữ này đại biểu cho ý nghĩa và trách nhiệm quá lớn, người hiện đại lại dùng như câu cửa miệng. Lúc nói ra câu nói này phần nhiều là tình cảm ve vãn nông cạn, nhất thời xúc động  thoáng qua sẽ quên.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Kiếp trước bình thường nàng cũng có thể nghe được người khác nói với nàng ba chữ này, huấn luyện viên thỉnh thoảng nói từ yêu, bạn bè trong đội nói thì làm mặt quỷ và vui đùa, cũng có người thâm tình chầm chậm nói với nàng ba chữ này, nhưng mà kết quả là nàng bị chán ghét bài xích đến nỗi cả người nổi da gà lên, muốn một cước đạp bay người kia.

Nhưng mà người nam nhân trước mắt này, đôi mắt nóng rực bá đạo tập trung vào nàng, không để cho nàng một tia cơ hội trốn tránh.

Cũng là ánh mắt mang dục vọng mãnh liệt giống nhau nhưng lại không có một chút dối trá hèn mọn khiến nàng bài xích, dục vọng của hắn không đơn thuần là nhục dục, mà là chấp nhiệm mãnh liệt hơn đi vào nội tâm.

Loại tình cảm mãnh liệt này chạm tới nội tâm bị hắn cưỡng ép không cho phép nàng trốn tránh, toàn bộ đều truyền đến cho nàng, sản sinh đồng cảm mãnh liệt.

Từ trái tim đập rộn ràng, đến lồng ngực nóng ran, tất cả xa lạ lại mạnh mẽ khiến Thủy Lung hơi thất thần.

Nàng có một loại dự cảm nguy hiểm... Nàng bị cái gì bắt được, hơn nữa còn không trốn thoát.

Nguy hiểm, lại hấp dẫn nàng cực hạn, một cơ hội để nàng giãy dụa yếu ớt cũng không có, cứ như vậy im hơi lặng tiếng thỏa hiệp.

"Chỉ là tình yêu của ta, không thể giống như trong thoại bản* viết cái gì mà vô tư dâng hiến, cũng sẽ không vĩ đại như người ta ca tụng." Hai tay Thánh Tôn ôm lấy gương mặt nàng, dịu dàng nói: "Chính như lời nàng nói, ta keo kiệt, bá đạo, tùy hứng... Còn có rất nhiều rất nhiều tật xấu, nhưng ta đã nhìn trúng nàng, nàng đừng nghĩ có thể chạy thoát."

*话本: Nguồn: (Lạc Việt) [huàběn] Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

"Độc chiếm, độc chiếm và độc chiếm, đây chính là tình yêu của ta."

"Toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng, tư tưởng của nàng, tình cảm của nàng, toàn bộ đều thuộc về ta."

(D: Chàng – nàng đã nhận nhau rồi nên ta đổi xưng hô cho ngọt ngào hen. Phần sau ngọt phát ghen tỵ được luôn)

Đôi mắt Thánh Tôn thoáng sáng lên, nghiêng đầu một biên độ rất nhỏ, cười với Thủy Lung một nụ cười giống như cả vườn lê hoa nở rộ, ôn nhu trong suốt đến không thể suy nghĩ được gì, "Nàng sợ không?"

"Ta sợ rồi, chàng sẽ sẽ bỏ qua ta sao?" Thủy Lung nhàn nhạt hỏi.

Thánh Tôn nghĩ cũng không nghĩ trả lời "Sẽ không."

Thủy Lung hé miệng cười tươi rói như hoa mùa hạ, "Ta đây có gì phải sợ."

Rõ ràng không có đường lui, nhưng cũng chỉ có thể buông ra can đảm quyết chí tiến lên.

"Hiện tại nói cho ta biết, nàng còn thích Trưởng Tôn Vinh Cực sao?" Thánh Tôn nói.

"Thích." Thủy Lung trả lời không chút do dự.

Khí thế của Thánh Tôn biến đổi, biểu tình kia thật giống như đang nói: Sao nàng lại không biết tốt xấu như vậy! Thực sự là muốn giết ta!

"Yêu ta sao?" Khó chịu một hồi, Thánh Tôn lại hỏi.

Nhìn xem, trước sau một câu hỏi, người trước thích, người sau nói yêu, nói lên một chút khác biệt, còn muốn lợi dụng sự khác biệt văn tự thắng một ván.

Đáng tiếc, Thủy Lung bĩu môi không nể tình, cảm thấy mệt mỏi quanh co không trả lời.

"Ừ?" Lúc này khí thế của Thánh Tôn mới thay đổi, mơ hồ có sát khí táo bạo, khiến người khác biết hắn thực sự nổi giận.

Cái này cũng đủ làm khổ hai huynh đệ Hoa Hoa đứng một bên, gần như muốn kín đáo nhìn Thủy Lung như nhìn Bồ Tát. Bồ Tát à, cầu ngài nhanh thu sát thần yêu nghiệt này, nếu không hoa hoa cỏ cỏ kia sẽ bị thủ đoạn độc ác tàn phá!

Bàn tay bị bóp có chút đau, Thủy Lung quay đầu lại nhìn Thánh Tôn, lắc lắc đầu cười, gương mặt bị tay hắn che phủ, linh xảo trượt đến chỗ ngón tay hắn gãi gãi.

"Từ đầu đến cuối đều là chàng." Thủy Lung cũng biết nói lời tâm tình, chỉ là nàng có nguyện ý nói hay không.

Con ngươi sâu đậm của Thánh Tôn đang nhìn soi mói, nàng thở dài một hơi, cười nói: "Trưởng Tôn Vinh Cực là chàng, Thánh Tôn cũng là chàng, sau đó chàng thích giả thân phận nào, thích tên gọi nào, a mèo a cẩu gì thì đều là chàng."

(D: Đó đó đó, kịch hạ màn rồi.)

"Thích là chàng, yêu cũng là chàng." Nói đến yêu con ngươi Thủy Lung thâm trầm, khiến Thánh Tôn cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong lời nói của nàng, tình cảm chăm chú chân thành tha thiết, giống như người nào đó đã hứa hẹn thì quyết sẽ không thay đổi, "Vẫn luôn là chàng."

Tay Thủy Lung khéo léo bóc mặt nạ da người mỏng nhẹ như cánh ve ra, gương mặt của Thánh Tôn dần dần lộ ra.

"Rốt cuộc chàng đang băn khoăn để ý chuyện gì?"

Không có mặt nạ da người, thấy rõ khuôn mặt bên dưới, lại làm cho Thủy Lung ngẩn ra.

Đây là gương mặt tuấn tú nhã của một người, giống như ngọc thạch tạo thành, khí chất thanh nhuận, quả thật là mỹ nam tử khó có được.

Hết lần này tới lần khác... Đều không phải gương mặt thuộc về Trưởng Tôn Vinh Cực!

Thừa dịp Thủy Lung ngây người trong chốc lát, Thánh Tôn cũng mới hoàn hồn, hai gò má phiếm hồng, trong phút chốc ánh mắt kia có chút rời rạc.

Rốt cuộc hắn đang băn khoăn cái gì?

Nghe xong những lời này của Thủy Lung, hắn... nhất thời tìm không được lời nói nào chu toàn trấn định tâm tình.

Sẽ bị chê cười! Tuyệt đối sẽ bị chê cười!

Lúc này, chính hắn cũng muốn chê cười những điều trước đây mình băn khoăn.

Không được, trước tiên ổn định.

"A Lung..." lời vừa ra khỏi miệng, lập tức ngừng lại.

Thánh Tôn lặng lẽ. Lộ chân tướng, hoàn toàn không chơi nổi! (⊙ 口 ⊙)

Không phải là vài câu nói dễ nghe sao, vì sao tim đập nhanh như vậy... Cố gắng thế nào cũng không ổn định lại được!

Thủy Lung híp mắt lại, tỉ mỉ đánh giá Thánh Tôn.

"Hừ hừ." Sau đó cười hai tiếng quỷ dị.

Thánh Tôn: "..."

Thủy Lung hừ nhẹ, "Thảo nào da mặt dầy như vậy, phía dưới tầng này còn nữa không?" Nàng cũng không muốn bóc tiếp.

"Không có nữa." Thánh Tôn mỉm cười, lôi kéo tay nàng đặt lên mặt mình, "Nàng bóc thử."

Thủy Lung cười như không cười, "Đừng, giữ lại, thật đẹp mắt."

Thánh Tôn ăn giấm chua nguy hiểm nói: "Ta có đẹp không?"

"Hừ hừ." Thủy Lung lại cười hai tiếng quỷ dị.

Thánh Tôn: "..."

Đây là bộ dáng chết tiệt thật khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.

"A Lung?"

Thủy Lung khẽ cười, "Tại sao không gọi nạp mẫu nhi nữa?"

"Nạp mẫu nhi." Thánh Tôn rất biết nghe lời, sau đó tác phong thong dong, thái độ bình tĩnh, "Nhưng mà, a Lung nghe gần gũi hơn, cũng chỉ có ta mới được gọi."

Thủy Lung nói: "Đó là Trưởng Tôn Vinh Cực..."

Thánh Tôn không đợi nàng nói xong, ngắt lời nàng: "Ta, bởi vì Trưởng Tôn Vinh Cực là ta, cho nên mới được gọi." Vừa nghĩ tới lời Thủy Lung trước đấy, hắn không nén được cười, "Chỉ là ta, vẫn luôn là ta. Đây là nàng nói không phải sao."

Bộ dáng này rơi vào mắt Thủy Lung, thật giống như con mèo lớn tính tình bá đạo làm nũng không được tự nhiên, khiến nàng không nhịn được cười, cũng không có ý định tiếp tục đùa hắn.

Đúng, vẫn luôn là hắn.

Cho dù hắn thay đổi thế nào, bản tính nào đó trước sau sẽ không thay đổi, khiến cảm giác của nàng trước sau đều giống nhau.

die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

"Một người xem cuộc vui khó tránh khỏi không thú vị, một người thảo luận cùng cũng không có." Thủy Lung nhìn hắn.

"Luôn luôn phụng bồi nàng." Hắn mỉm cười.

Bàn tay lớn cầm tay nàng, phủ lên trên mặt, một lớp mặt nạ thật mỏng nữa bị hai người cùng nhau kéo xuống.

Dưới ánh mặt trời sáng sủa, lộ ra dung nhan tuyệt thế do trời đất ngưng tụ, đất thiêng nảy sinh hiền tài, băng tuyết trắng thuần cũng không thể so với đôi mắt trong sáng của hắn, quần áo trắng, khóe miệng cười yếu ớt, so với tiên trên trời thật sự còn nổi trội hơn.

Thủy Lung không bị vẻ mặt tuyệt thế của nam nhân này mê hoặc, nàng cười nói: "Gương mặt này cũng có một kẽ hở, người khác không nhìn ra, ta lại thấy rõ ràng, cái kia rõ ràng là mặt của "Trưởng Tôn Vinh Cực" mấy năm trước."

Hai người xa nhau không đến một năm, dung mạo của nam tử trước mắt tuyệt thế như trước, lại nẩy nở không ít, hoàn toàn bớt đi vài phần bình thường ngây ngô lúc trước, càng trở nên phong hoa tuyệt đại.

"Có phải Công Tử Nhàn đã nói với nàng, gương mặt này của ta có chuyện khó xử." Thánh Tôn, cũng là thân phận của Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn toàn bại lộ.

Gương mặt này khó xử, cho nên người khác nhìn thấy dĩ nhiên là càng thêm tin là thật, trái lại nàng hoài nghi.

Thủy Lung nhướng mày, "Ta nhớ rõ sư phụ của Công Tử Nhàn còn chưa chết."

Khó chắc chắn Thánh Tôn không tìm được sư phụ của Công Tử Nhàn, buộc đối phương làm ra mặt nạ giống mặt mình?

Công Tử Nhàn không làm được, không có nghĩa là lão quỷ y đời trước cũng không làm được.

Vấn đề nàng tự hỏi, từ trước đến nay sẽ không có căn cứ chính xác bày ra trước mắt.

D: Hết một màn kịch, chuẩn bị sang màn kịch mới còn lôi cuốn hơn đóa. các nàng chờ ta nhé>>>>>>>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.