Bạch Linh Nhị ngây người trong phút chốc, sau đó liền hoàn hồn nhìn kĩ dung nhan Thủy Lung, mới phát giác bản thân sai rồi, lại không biết sai bao nhiêu, ánh mắt lại càng nghi ngờ ngạc nhiên.
Thiếu nữ trước mắt ả đẹp, rất đẹp. Chỉ là đẹp đến mức thiếu tươi mới, ngược lại giống như pho tượng không có linh hồn. Vả lại nhìn khuôn mặt phấn thơm của nàng, màu phấn trắng che đi làn da vàng vọt, làm thay đổi da thịt chất phác khô khan. Song, cũng bởi vì phấn trăng mới khiến người ta nhìn kĩ ngũ quan xinh đẹp vô song của nàng, có lẽ vì được trang điểm chải chuốt nhưng cũng không đến nước khiến người khác xúc động.
Bạch Linh Nhị chưa bao giờ biết rằng Thủy Lung lại có ngũ quan xinh đẹp như tranh vẽ, bình thường đều bị lớp da vàng vọt, khô khan kia che giấu. Lúc này, nàng dùng phấn trắng trang điểm, đầu lông mày hẹp dài như vẽ, đôi mắt khẽ híp, mi tâm điểm một chút chu sa đỏ thắm khiến khuôn mặt trở nên sáng sủa lên.
Cho dù thiếu đi một phần sức sống, thì đó cũng là pho tượng đẹp không thể tả.
Nếu da thịt của Bạch Thủy Lung có thể khôi phục trắng noãn, dung mạo trưởng thành hơn một chút, chắc chắn sẽ là giai nhân tuyệt sắc tao nhã…
Bạch Linh Nhị nghĩ như vậy, trái tim không khỏi đập dữ dội, mơ hồ cảm thấy bản thân chạm vào bí mật nào đó.
Đang lúc ả ngây ngẩn, Thủy Lung được Mộc Tuyết kéo qua, tiếp tục trang điểm cho nàng.
Không chỉ Bạch Linh Nhị cảm thấy kinh nghi đối với khuôn mặt được trang điểm này, ngay cả Thủy Lung cũng hơi kinh ngạc, bởi vì khuôn mặt này có sáu bảy phần giống khuôn mặt kiếp trước của nàng. Nhưng, nếu chuyện xuyên không vào thân thể người khác cũng có thể xảy ra, tên cũng giống, dung mạo cũng na ná thì là chuyện gì?
Từng nghe Mộc Tuyết nói Bạch Thủy Lung xinh đẹp vô song, lúc đó nàng cũng không để ý, hôm nay nhìn thấy dung mạo ở trong gương nàng mới hiểu rõ lời nói của Mộc Tuyết là thật. Ngũ quan này không xinh đẹp bằng khuôn mặt kiếp trước của nàng, nhưng có hàm súc hơn khuôn mặt kiếp trước, chỉ trang điểm một chút liền lộ ra dung nhan khác.
Nếu lúc này không có trang điểm, Thủy Lung cũng sẽ không chủ ý tới diện mạo của mình, biết được dung nhan kì quái này.
Lúc này, phía sau tóc truyền đến cảm xúc, Thủy Lung nhìn qua gương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Linh Nhị. Một tay ả cầm lược, chải tóc cho Thủy Lung, động tác mềm nhẹ thành thạo, mọi cử động đều lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, vừa chải tóc vừa nói: “Hôm nay đại tỷ tỷ thật xinh đẹp, nếu như người bên ngoài nhìn thấy nhất định sẽ giật mình.”
Thủy Lung nhàn nhạt đáp lời: “Phải không.”
Bạch Linh Nhị nói tiếp: “Tóc của đại tỷ tỷ vừa đen vừa mượt, trơn mềm giống như muốn chạy khỏi tay vậy.”
Thủy Lung nói: “Ngươi tới đây chỉ để nịnh hót ta sao?”
Bạch Linh Nhị: “Những lời này không phải là nịnh hót, đấy là lời nói thật lòng của muội.”
“Ở đây không có người ngoài, có gì thì cứ nói thẳng đi.”
Trước tiên Bạch Linh Nhị ngẩn người, thầm nghĩ Bạch Thủy Lung ắt không coi mình là người ngoài, nhưng không giống nàng ta. Nhưng sau khi nghĩ xong, liền hiểu rõ lời này của Thủy Lung còn có hàm ý khác. Thủy Lung nói nơi này không có người ngoài, ý nói là bên người nàng không có người ngoài.
Mộc Tuyết có thể không phải là một nha hoàn bình thường.
Thủy Lung khoát tay, để Mộc Tuyết buông son môi xuống, nàng không có ý định tô cái này lên môi, hỏi Bạch Linh Nhị: “Ngươi và Túc Ương có quan hệ gì?”
Bạch Linh Nhị không ngờ Thủy Lung lại hỏi trực tiếp như vậy, đột nhiên nghe được cái tên đó, trong lòng ả không khỏi run lên, hai mắt chợt lóe chút mềm mại. Cái loại ánh mắt hâm mộ không đơn giản chỉ là con nít hâm mộ đối với thần tượng của mình, ngược lại nó chất chứa tình cảm lưu luyến của nữ tử đối với nam tử mình yêu.
Bạch Linh Nhị cùng lắm chỉ hơn ba tuổi, sao lại nảy sinh tình cảm đối với nam tử lớn tuổi? Mặc dù con nít cổ đại trưởng thành sớm một chút, nhưng như vậy thì quá sớm rồi!
Thủy Lung suy nghĩ, đầu tiên là thái hậu, hiện tại là Bạch Linh Nhị, chợt cảm thấy thói đời này thật vặn vẹo. Thành Kỳ Dương không hổ là hoàng thành của Tây Lăng Quốc, nơi tụ tập hoàng thân quốc thích, quả nhiên là nơi hỗn loạn nhiều thị phi.
Bạch Linh Nhị không chút tâm tư vừa lóe lên của mình đã bị Thủy Lung nhìn ra, còn hồn nhiên đối với Thủy Lung nói: “Túc Ương đại nhân là ân nhân cứu mạng của Linh Nhị.”
Lúc nói ra những lời này, nét mặt của ả hết sức nghiêm túc lại thành khẩn, hơn nữa khi nói tới bốn chữ ‘Túc Ương đại nhân’ vô tình biểu hiện ra vẻ thành kính mà ngay cả ả cũng không phát hiện. Đó là một loại sùng bái mù quáng, gần giống như tín ngưỡng thành kính, khiến khuôn mặt vênh váo của Bạch Linh Nhị cũng nhu hòa hơn, tựa như trở nên thánh thiện.
Trong mắt Thủy Lung hiện lên kinh ngạc, nhưng không hề hoài nghi lời nói của Bạch Linh Nhị.
Cái này không thể nào nghi ngờ được, lúc Bạch Linh Nhị nói tới Túc Ương thì tình cảm trở nên mạnh mẽ vô cùng, mạnh đến mức làm cho người ta không thể nào nghi ngờ.
Vị sư phụ thần bí này, cánh tay cũng thật là dài đó chứ.
Mộc Tuyết đứng bên cạnh cũng rất kinh ngạc. Khi nàng chưa tới bên cạnh hầu hạ Thủy Lung, quanh năm suốt tháng nàng đều ở bên cạnh Túc Ương, nhưng chưa từng nghe nói Túc Ương cứu mạng Bạch Linh Nhị, không biết là do Túc Ương vô ý tạo nên hay là có người cố ý sắp đặt.
Thủy Lung nói: “Vậy chắc hẳn ngươi biết được thân phận của ta?”
Bạch Linh Nhị nhẹ giọng nói: “Đại tỷ tỷ là đồ đệ của Túc Ương đại nhân, muội biết chứ.”
“Chỉ có như vậy thôi sao?”
“Còn có gì nữa?”
Thủy Lung lẳng lặng nhìn Bạch Linh Nhị.
Bạch Linh Nhị nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt lộ ra nghi ngờ.
Nếu như nàng chưa từng gặp qua vẻ mặt thâm trầm, sâu lắng của Bạch Linh Nhị, có lẽ Thủy Lung thật sự sẽ bị ánh mắt thuần khiết của ả lừa bịp. Một người có tâm tư phức tạp, bị hỏi như vậy cũng không để lộ ra bất cứ nghi hoặc nào, đó mới thực sự là kẻ hở.
Nhưng ả không muốn nói, Thủy Lung có muốn hỏi nữa cũng không lấy được tin tức có ích gì. Trong lúc hai người nói chuyện, Bạch Linh Nhị đã đem tóc nàng bới xong, đích thân cầm trâm vàng khảm châu ngọc và mũ phượng lên đầu Thủy Lung.
Mộc Tuyết đứng bên cạnh thấy vậy liền nhẹ giọng nói: “Tay nghề của Linh Nhị tiểu thư đúng là khéo thật, tuổi còn nhỏ đã giỏi như vậy.”
Động tác của Bạch Linh Nhị hơi khựng lại: “Nữ tử đều hi vọng có ngày mình lập gia đình, đối với chuyện cưới gả đương nhiên cũng biết nhiều, ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên tìm mấy cuốn sách về chuyện cưới hỏi đọc, nên mới hiểu được chút ít. Nhưng đại tỷ tỷ là cô dâu đầu tiên ta thử tay nghề, may là không có làm hư nếu không muội muội không còn mặt mũi nào nữa.”
Mộc Tuyết nhìn đầu tóc tinh tế của Thủy Lung: “Chỉ coi sách mà đã làm tốt như vậy, đây mới thật sự là khiến người ta xấu hổ.”
Bạch Linh Nhị khiêm tốn cười cười: “Ngươi đừng có khen ta, để người khác nghe thấy thật sự không hay lắm.”
Thủy Lung nghe hai người nói qua nói lại, cười cười liếc nhìn Mộc Tuyết. Mộc Tuyết ngày thường ít nói chuyện với người ngoài, thật ra cũng biết cố sức thăm dò người khác lắm chứ, lời nói ám chỉ uyển chuyển, Thủy Lung ngồi nghe cũng cảm thấy hứng thú.
Mộc Tuyết cũng nhìn thấy nụ cười chế nhạo của Thủy Lung, âm thầm trừng mắt lườm nàng, không thèm nói nữa, xoay người đi đem giá y (*áo cưới) tới.
Giá y này là do thái hậu sai người đưa tới, mặc kệ là thủ công hay là chất liệu đều vô cùng tốt, hoa văn phượng hoàng, chỉ bạc thêu biên, phần đuôi áo kéo dài, chưa mặc lên người đã thấy đẹp không thể tả, đúng là giá y mà bao nhiêu nữ tử mơ ước.
Bạch Linh Nhị liếc mắt liền nhận ra giá y không bình thường, cũng không phải xưởng may tầm thường có thể làm ra, ánh mắt lòe sáng tựa như vô ý nói: “Giá y này thật đẹp, không biết là cửa hàng nào may?”
Thủy Lung đứng lên, tùy ý để cho Mộc Tuyết giúp nàng mặc giá y, nói với Bạch Linh Nhị: “Thái hậu ban thưởng.”
Bạch Linh Nhị nghe vậy sắc mặt hơi thả lỏng, thì ra không phải Túc Ương tặng. Ngay sau đó liền nhíu mày, nói: “Giá y thái hậu tặng… e là có chút khác thường.”
Thủy Lung đem chân tướng nói cho ả biết, vốn muốn thử phản ứng của ả. Lúc nghe lời ả nói, liền biết lần trước lời ả khuyến cáo không phải là nói nhăn nói cuội.
“Thái hậu ban thưởng, ta có thể cự tuyệt sao?” Thủy Lung lạnh nhạt nói.
Bạch Linh Nhị im lặng, ả biết nếu Thủy Lung không mặc giá y, đó chính là bất kính, hoàn toàn xé rách mặt mũi thái hậu. Ả suy nghĩ một chút liền nói: “Đại tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận.”
Không cần Bạch Linh Nhị nhắc nhở, Thủy Lung cũng biết điều đó.
Giá y này chắc chắn là có vấn đề, nó được thái hậu ban cho, Thủy Lung liền suy nghĩ có nên mặc hay không.
Nếu như nàng tìm ra chỗ bí ẩn trong giá y này, dù cho phải trở mặt với thái hậu nàng cũng không mặc. Nhưng trải qua một hồi tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng cũng phát hiện sự kì hoặc trong chiếc áo này, mặc như vậy ngược lại có lợi ích khác.
Bây giờ thời tiết đang vào cuối hè, không nóng cũng không lạnh, vải của giá y cho dù có tao nhã nghiêm trang cũng hơi rườm rà nặng nề. Nếu như Thủy Lung không có nội lực, sức khỏe không giống các tiểu thư khuê các, e là bị nóng đến nước đỗ mồ hôi rồi, chưa bị người ta gây rối, bản thân đã trở thành trò cười cho thiên hạ trước rồi.
Đợi Thủy Lung mặc xong trang phục, Bạch Linh Nhị liền đi ra cửa, đi tới bẩm báo cho Bạch tướng quân nghe. Trong chốc lát, bên ngoài liền truyền tới tiếng ồn ào, nghe thanh âm kia liền biết đội ngũ đón dâu của Võ vương tới.
Hôn lễ này không chỉ do đích thân hoàng thượng ngự ban, còn có Võ vương tự mình tới cửa cầu hôn. Bởi vậy, cô dâu không cần trực tiếp ngồi kiệu tới phủ Võ vương, ngược lại là Võ vương tự mình tới cửa rước dâu, có thể nói cô dâu này cực kì có mặt mũi.
Lúc này trước cửa phủ quận chúa, dân chúng tụ tập đông đúc. Trên mặt mỗi người đều mang vẻ khiếp sợ.
Bọn họ nhìn thấy gì!
Chỉ thấy nam tử mặc hồng ý cưỡi ngựa dưới ánh mặt trời giống như hội tụ tất cả thứ tốt của trời đất, long chương phượng tư, tuấn mỹ tuyệt luân, thật là khiến người ta chán nản tự ti, gần như không dám nhìn thẳng.
Người này chính là Võ vương cùng thế hệ với các lão vương gia kia sao? Tại sao lại trẻ đẹp đến như vậy? Nếu nói hắn là thần tiên hạ phàm, dám chắc cũng có người tin tưởng!
Đây chính là ý nghĩ xuất hiện trong lòng dân chúng khi họ tận mắt nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực.
“Người này là Khánh vương có phải không?” Có người còn không tin, mạnh dạn suy đoán.
Khánh vương rất ít xuất hiện, người gặp được hắn cũng rất ít, nhưng mọi người đều biết hắn là đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng Quốc.
Hôm nay, bọn họ nhìn thấy dung mạo của Trưởng Tôn Vinh Cực, nên có chút nghi ngờ.
Nếu như dung mạo này không phải là đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng Quốc, vậy Khánh vương là cái gì?
Đám nữ tử si ngốc, lưu luyến nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực tung người xuống ngựa, trong lòng cực kì hận Bạch Thủy Lung, vì sao người hung ác xấu xí kia lại có thể gả cho người chồng xuất sắc như vậy!