Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 158



Dạ Lăng Mặc cười nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên như những bông hoa kiều diễm nở rộ.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, vô lại mà nói: "Tôi không có nhà ở Cao An, tay cũng đang bị thương nữa, rất cần có người chăm sóc."

"..." Khuôn mặt của Phượng Tử Hề đen lại, răng nghiến chặt. Nội tâm không ngừng gào thét: Anh bị thương ở tay chứ có què tay đâu.

Tuy nhiên, lại nghĩ người này vì mình mà trúng đạn, cô đành phải kìm nén sự tức giận ở trong lòng.

"Còn Từ Thanh Trạch thì sao?" Khuôn mặt của Phượng Tử Hề lộ ra một chút khó chịu, đôi mắt lạnh lùng nhớ đến Từ Thanh Trạch đang bất tỉnh.

"Cậu ta không bị thương, sau khi tỉnh dậy có thể giết chết một con trâu!" Đôi mắt của Dạ Lăng Mặc khẽ nheo lại, lóe lên một tia sáng nguy hiểm.

Tên này dám tới Phượng gia, anh không ngại gửi cậu ta đến căn cứ bí mật.

Từ Thanh Trạch đáng thương vừa bị hai kẻ vô lương tâm bỏ rơi.

- -----------------

Ba giờ sáng.

Phượng Tử Hề mở cửa, nhẹ nhàng dẫn Dạ Lăng Mặc đi về phía phòng khách.

Cô đứng giữa phòng, đưa tay chỉ vào phòng tắm: "Muốn đi tắm thì vào đó!" 

Sau một đêm mệt mỏi, xương cốt gần như gẫy vụn ra rồi!

Dạ Lăng Mặc khẽ nhướn mày: "Tay tôi bị đau!" 

"..." Phượng Tử Hề trợn tròn mắt, cô không bị mù, có cần nhắc đi nhắc lại như thế không!

"Không tắm sẽ cảm giác rất khó chịu, nhưng mà, tay tôi không thể chạm vào nước được!" Dạ Lăng Mặc đưa tay lên xoa cằm, thấp giọng lẩm bẩm.

"..." Phượng Tử Hề liếc nhìn người đàn ông không biết xấu hổ, luôn cảm thấy anh ta có âm mưu gì đó!

Vừa nghĩ đến điều này, đã thấy ánh mắt nham hiểm của Dạ Lăng Mặc rơi trên người cô, đôi môi mỏng gợi cảm nhếch lên, giọng điệu có chút trầm khàn: "Nếu vậy thì, cô giúp tôi......"

Còn chưa nói hết câu, Phượng Tử Hề đã giận dữ quát lên: "Đồ bệnh hoạn!"

Lại còn không biết xấu hổ, thậm chí còn yêu cầu cô giúp anh ta tắm!

Ngay lập tức, hình dáng nhỏ nhắn biến mất trước mặt anh.

Trong không khí tản mát mùi hương dược liệu nhè nhẹ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Dạ Lăng Mặc nhìn theo bóng lưng đã biến mất, khóe miệng xuất hiện một nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm: "Sao lại tức giận như vậy!"

Anh chỉ muốn Phượng Tử Hề điều chỉnh nước hộ thôi mà!

Sau khi trở về phòng, Phượng Tử Hề đi tắm rồi thả người xuống giường, trong phút chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Sau một đêm lăn lộn, ngay cả cơ thể bằng sắt cũng phải biết mệt mỏi.

- ------------

Sớm hôm sau.

"Ahhhh-" Thanh âm kinh ngạc vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi sáng.

Doãn Thu mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ  kinh hoàng, ngón tay phải chỉ vào người đàn ông với bộ dạng điềm tĩnh, nói lắp bắp: "Tổng... Tổng...... Tổng chỉ huy, sao anh lại ở đây?"

Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Lăng Mặc nhiễm vài phần tức giận, dường như mang theo vị thế của một người chủ nhà mà cất giọng: "Tại sao tôi không thể ở đây? Còn cô, tại sao lại ở đây?"

"Báo cáo tổng chỉ huy, tôi là khách của nhà Hề Hề!" Lưng Doãn Thu thẳng tắp, mắt cô nhìn thẳng về phía trước, chào theo kiểu quân đội rồi nói to.

Ông ngoại Liễu vừa mới xuống cầu thang, nghe thấy lời này, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ kích động, ông nói bằng chất giọng run rẩy: "Doãn Thu, cháu vừa gọi cậu ấy là gì?"

"..." Đáy mắt Doãn Thu ẩn chứa sự nghi ngờ: Không lẽ ông ngoại Liễu không biết anh ấy tới đây!

Cho nên mới không tò mò về quân hàm, mà chỉ thắc mắc về sự có mặt của tổng chỉ huy!

Cô nhướng mày cười: "Dạ, anh ấy là tổng chỉ huy ở doanh trại tân binh!"

"Chúng ta không còn là tân binh nữa!" Phượng Tử Hề, người vừa mới đến sảnh, lúc này đang uể oải dựa vào ghế sofa, lông mày nhiễm mấy phần lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.