Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 161



Khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tử Hề trở nên giận dữ. Cô giật lấy điện thoại, lườm người đàn ông bên cạnh: "Ai cho phép anh trả lời điện thoại?"

"..." Khóe miệng Dạ Lăng Mặc gợi lên một nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn tương phản với vẻ mặt tức giận của Phượng Tử Hề, trong phút chốc bóng dáng cao lớn mà tuấn mỹ đã thu nhỏ lại trong đáy mắt...

Phượng Tử Hề tức giận đến phát run, sắc mặt không ngừng biến đổi: "..."

Tên này rốt cuộc có ý gì?

Từ Thanh Trạch ở bên kia đầu dây hoàn toàn ngây ngốc, đầu óc trở nên trống rỗng, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc đến tột độ: "Chúa ơi... Giọng nói này, không phải là của lão đại hay sao!"

Nếu vậy hai người này... đã ở cùng nhau suốt đêm ư!

Từ Thanh Trạch có cảm giác bản thân đã bỏ sót điều gì đó!

- -----------------

Phượng gia.

Phượng Tử Hề trở về phòng, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài với Doãn Thu.

Hai người vừa bước ra cửa, chợt nhìn thấy Dạ Lăng Mặc đi ra từ phòng bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai nhuốm một tầng ám khí.

Một thoáng lạnh lùng lóe lên trong mắt anh...

"Cô định ra ngoài?"

Phượng Tử Hề ngước nhìn người đàn ông với vẻ mặt khó chịu: "..." 

Lại muốn gì nữa!

Chẳng lẽ ngay cả việc đi đâu, cô cũng phải báo cáo với anh ta hay sao!

Dạ Lăng Mặc thấy người phụ nữ không nói, hơi dừng lại, sau đó hạ mắt xuống, nhìn bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi: "Lúc về mua giúp tôi mấy bộ quần áo."

Nếu không phải đang ở Phượng gia, anh khẳng định sẽ ở trần.

Vừa dứt lời, Phượng Tử Hề đã nhìn anh chằm chằm, giọng nói vô tình tăng lên vài phần: "Anh...anh có ý gì?"

Rõ ràng muốn ở lại nhà cô đây mà!

Không!

Cô không thích sống chung dưới một mái nhà với Dạ Lăng Mặc.

Dạ Lăng Mặc chán ghét liếc nhìn bộ quần áo trên người: "Nó bẩn rồi!"

"Vậy sao không mua một bộ, lại cần đến vài bộ!" Phượng Tử Hề nghĩ Dạ Lăng Mặc chẳng khác gì một con cáo già đội lốt người.

"Nếu đã mất công mua rồi, thì mua vài bộ luôn đi!" Đáy mắt của Dạ Lăng Mặc lóe lên sự tính kế khôn khéo, đôi môi mỏng gợi cảm của anh nhếch lên ​​một vòng cung mờ nhạt...

"..." Phượng Tử Hề nghi ngờ liếc nhìn người đàn ông.

Lời nói này không sai!

Nhưng sao cô luôn cảm thấy sai sai thế nào!

- --------------

Trung tâm thương mại.

Tất cả các mặt hàng đều đa dạng và đẹp đẽ, thực khiến người ta phải lóa mắt vì thích thú.

Không gian lộng lẫy xa hoa tạo cảm giác như đang ở trong một thế giới thần kì.

Doãn Thu giống như lần đầu tiên lên thành phố, vẻ mặt cực kì ngạc nhiên. Miệng không ngừng tấm tắc khen...

Cả cơ thể chẳng khác gì một chú chim non vui vẻ chạy khắp ngóc ngách...

Lâm Vận vươn tay che mặt, kéo góc áo của Doãn Thu, thì thầm "Cậu có thể đừng kích động như vậy không!"

Mọi người ở đây đều đang hiếu kì nhìn bọn họ.

Cảm giác thật khó chịu!

Chẳng khác gì bị theo dõi cả...

Doãn Thu ngơ ngác hỏi lại: "Mình kích động chỗ nào?"

"..." Miệng Lâm Vận co giật, chỉ hận không thể bịt miệng cô nàng này lại.

Đáy mắt Phượng Tử Hề ẩn hiện ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên: "Hai người cứ ngắm đồ đi, mình qua bên kia một chút!"

Sau đó, cô nhấc chân bước tới quầy trang sức.

- ------------------

Khu vực đồ phụ nữ.

Doãn Thu thích thú cầm lên một chiếc váy.

Một đường sọc kéo dài từ bả vai, kết thúc là một chiếc nơ nhỏ hình con bướm ở cổ tay.

"Wow, đẹp đấy, cậu mau đi thử đi!" Lâm Vận vui vẻ thúc giục.

Doãn Thu có vẻ hơi do dự, chiếc váy có thiết kế rất đẹp, nhưng cô ở trong quân đội, không thể mặc nó thường xuyên được.

Mua về rồi, cũng chỉ để trang trí!

Nhưng mà, không mua thì thật tiếc!

Sau một hồi đấu tranh, cô lắc đầu: "Thôi bỏ đi!"

Lúc này, một giọng nói quen thuộc mà xấu xa vang lên: "Không đủ khả năng chi trả thì đừng có xem đồ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.