Khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tử Hề trở nên giận dữ. Cô giật lấy điện thoại, lườm người đàn ông bên cạnh: "Ai cho phép anh trả lời điện thoại?"
"..." Khóe miệng Dạ Lăng Mặc gợi lên một nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn tương phản với vẻ mặt tức giận của Phượng Tử Hề, trong phút chốc bóng dáng cao lớn mà tuấn mỹ đã thu nhỏ lại trong đáy mắt...
Phượng Tử Hề tức giận đến phát run, sắc mặt không ngừng biến đổi: "..."
Tên này rốt cuộc có ý gì?
Từ Thanh Trạch ở bên kia đầu dây hoàn toàn ngây ngốc, đầu óc trở nên trống rỗng, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc đến tột độ: "Chúa ơi... Giọng nói này, không phải là của lão đại hay sao!"
Nếu vậy hai người này... đã ở cùng nhau suốt đêm ư!
Từ Thanh Trạch có cảm giác bản thân đã bỏ sót điều gì đó!
- -----------------
Phượng gia.
Phượng Tử Hề trở về phòng, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài với Doãn Thu.
Hai người vừa bước ra cửa, chợt nhìn thấy Dạ Lăng Mặc đi ra từ phòng bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai nhuốm một tầng ám khí.
Một thoáng lạnh lùng lóe lên trong mắt anh...
"Cô định ra ngoài?"
Phượng Tử Hề ngước nhìn người đàn ông với vẻ mặt khó chịu: "..."
Lại muốn gì nữa!
Chẳng lẽ ngay cả việc đi đâu, cô cũng phải báo cáo với anh ta hay sao!
Dạ Lăng Mặc thấy người phụ nữ không nói, hơi dừng lại, sau đó hạ mắt xuống, nhìn bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi: "Lúc về mua giúp tôi mấy bộ quần áo."
Nếu không phải đang ở Phượng gia, anh khẳng định sẽ ở trần.
Vừa dứt lời, Phượng Tử Hề đã nhìn anh chằm chằm, giọng nói vô tình tăng lên vài phần: "Anh...anh có ý gì?"
Rõ ràng muốn ở lại nhà cô đây mà!
Không!
Cô không thích sống chung dưới một mái nhà với Dạ Lăng Mặc.
Dạ Lăng Mặc chán ghét liếc nhìn bộ quần áo trên người: "Nó bẩn rồi!"
"Vậy sao không mua một bộ, lại cần đến vài bộ!" Phượng Tử Hề nghĩ Dạ Lăng Mặc chẳng khác gì một con cáo già đội lốt người.
"Nếu đã mất công mua rồi, thì mua vài bộ luôn đi!" Đáy mắt của Dạ Lăng Mặc lóe lên sự tính kế khôn khéo, đôi môi mỏng gợi cảm của anh nhếch lên một vòng cung mờ nhạt...