Cuối cùng, Phượng Tử Hề cũng tìm được một chiếc váy liền màu lam ở trong góc tủ.
Lấy giản nhã* là chủ, tô điểm thêm bằng lá sen cùng nơ bướm...... tươi mới mà vẫn tao nhã, đáng yêu mà không mất vẻ đoan trang.
(*đơn giản và nhã nhặn)
Mắt Phượng Tử Hề sáng ngời: “Chọn mày đi!”
Vừa dứt lời, đã với tới rồi chạy vào phòng thay đồ
Mười phút sau, cô đến bên giường, duỗi chân đá đá cô gái vẫn đang say sưa ngủ, khóe miệng hơi giật giật. Được rồi, trái tim cô rất rộng lượng!
Phượng Tử Hề híp mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Vận một hồi lâu, mới xoay người rời ra khỏi phòng.
Liễu Duyệt thấy chỉ có Phượng Tử Hề xuống lầu, vội hỏi: “Vận vận, vẫn chưa dậy sao?”
Phượng Tử Hề có chút bất đắc dĩ gật gật đầu: “Không cần phải vào gọi cô ấy đâu, chúng ta ăn xong bữa sáng thì cứ sang nhà ông ngoại luôn thôi!”
Đường Nhu nhìn dáng vẻ thân mật của hai mẹ con, đáy mắt hiện lên tia tối tăm. Đang muốn động tay, nhưng lại nhớ tới thủ đoạn của Phượng Tử Hề, cuối cùng đành phải nghẹn một bụng mà nhịn xuống!
Phượng Tử Hề khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị cuồng ngạo, đáy mắt lướt qua tia khinh miệt. Đúng là tiện nhân chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!
——
Mới ăn xong bữa sáng, giọng Lâm Vận đã dồn dập từ trên lầu hai truyền xuống: “Hề hề, cậu đâu rồi?”
Phượng Tử Hề lười nhác ngồi trên sô pha, trong tay cầm chén trà, chậm rãi nhấm nháp.
“Làm khách ở nhà người ta còn hô to gọi nhỏ, đúng là chẳng có chút gia giáo nào cả!” Mặt Phượng Kim Hải xanh mét, lạnh lùng nói.
“Lão gia, tục ngữ nói rất đúng, vật họp theo loài, loại người thế nào thì sẽ quen bạn như thế thôi!” Nghẹn khuất sáng sớm đè lên người Đường Nhu rốt cuộc cũng có cớ xả ra rồi.
Liễu Duyệt nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, trong mắt toát ra ngọn lửa, tức giận đến nỗi tức cả ngực.
Tiện nhân, hồ ly tinh đáng chết!
So với Liễu Duyệt đang cực kì tức giận, Phượng Tử Hề lại rất bình thản. Đôi mày cô hơi nhếch lên, môi nở nụ cười mỉm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó không chút để ý liếc hai kẻ bỉ ổi kia.
Rõ ràng đang cười, nhưng cả Đường Nhu và Phượng Kim Hải đều cảm giác được ý lạnh âm trầm.
“Đường tiểu tam, bà nói rất đúng, vật họp theo loài, loại người thế nào thì sẽ quen bạn như thế, ví như bà, bản thân là tiểu tam, quen bạn ắt cũng là tiểu tam rồi!” Phượng Tử Hề không để cho bà ta bất kì chỗ nào để phản bác, khiến cho Đường Nhu tức đến run cả người. Hai hàm răng đều nghiến lại đến "ken két" rồi
Sớm biết rằng Phượng Tử Hề sẽ trở thành như vậy, lúc trước khi nó đi bộ đội phải ngăn trở mới đúng.
Đáng tiếc, trên đời không có bán thuốc hối hận.
Ngực Phượng Kim Hải phập phồng lên xuống, so với Đường Nhu cũng chả tốt hơn là bao nhiêu.
Lời này của Phượng Tử Hề chính là mắng cả hắn rồi, có thể chạy đi đâu được chứ.
Liễu Duyệt che miệng cười trộm: “_____”
Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Nhìn hai kẻ kia bị Hề Hề chọc cho tức giận đến nỗi nói không nên lời, bà thực sự cảm thấy rất rất vui!
Có lẽ là áp lực quá lâu, có lẽ là đã thấy rõ sự thật _____ Liễu Duyệt cảm thấy bản thân chưa bao giờ thoải mái như vậy______
Lâm Vận làm lơ không khí quái dị. Sau khi xử lí bữa sáng xong cô cũng nhanh chóng đi đến trường.
——
Ông ngoại Phượng Tử Hề ở trong một tứ hợp viện tại vùng ngoại thành, cách nội thành chắc cũng chỉ tầm một tiếng rưỡi giờ xe mà thôi.
Lão nhân gia đã lớn tuổi, không thích ở trong nội thành phồn hoa ồn ào náo động nữa, ngược lại thích vùng ngoại thành an tĩnh u nhã này hơn.
Vừa mở cửa xe, đã tràn tới không khí trong lành và tươi mát, nhẹ nhàng hít một hơi, có thể cảm nhận được sự mát lành thấm vào cả ruột gan
Khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tử Hề tràn đầy ý cười sáng lạn, tóc đen như mực bay tán loạn theo chiều gió lộng, tạo nên mỹ cảnh hết sức quyến rũ!
Mà ngược lại Liễu Duyệt lại nhíu chặt mày, tâm trang tương đối phức tạp. Nếu không phải do bản thân quá chấp nhất, cha mẹ có lẽ cũng không phải lẻ loi dưỡng lão ở chốn này!
Phượng Tử Hề ngẩng đầu nhìn về phía căn tứ hợp viện, thấy nơi đó tụ tập không ít người, tiếng ồn ào, tiếng khóc, tiếng thét chói tai ____ đan chéo vào nhau.
Sắc mặt cô biến đổi, cầm theo đống quà vội vàng đi tới
Xa xa đã nhìn thấy bà ngoại tuổi cao ngồi bệt dưới đất, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt hơi đỏ, cánh môi khô nứt, nước mắt nóng bỏng chảy dài theo gương mặt trượt xuống dưới.
Nằm bên cạnh bà là một ông lão râu tóc bạc phơ, mắt ông nhắm chặt, sắc mặt nhợt nhạt, môi hơi tím lại
Chỉ cần liếc mắt một cái, Phượng Tử Hề đã biết lão gia tử phát bệnh rồi.
------ lời nói ngoài lề ------
Lời tác giả: Kế tiếp, Hề Hề muốn phát uy, mọi người có chờ mong không nào?
Ân ______ rất chờ mong!
Editor: *-* bởi vì theo một tác giả kì quái như bả nên tui cũng kì quái theo đó