Phượng Tử Hề đang say sưa ăn cơm, đúng lúc bất chợt xoay người ra phía ngoài, liền bắt gặp bóng dáng của Dạ Lăng Mặc.
Ánh mắt lập tức tràn đầy sự ghét bỏ cùng phiền chán ••••••
Tên đàn ông thối đứng đó làm gì chứ! Định giám sát cô sao?
Hừ, dù thế nào cô cũng không sợ!
Dạ Lăng Mặc đang đứng im, chưa hiểu vì sao Phượng Tử Hề dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn mình, lông mày nhíu chặt, con ngươi thâm thuý híp lại, cô ta có phải hay không có bệnh!
Lúc sau,Phượng Tử Hề rời khỏi nhà ăn, ra đến cửa đã thấy Dạ Lăng Mặc đứng ở đó,thanh âm lạnh giá như sông băng Bắc cực vang lên: "Đều ở đây làm gì, định diễn tuồng sao?"
Thanh âm rơi xuống, nhà ăn nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Mọi người sau đó liền phản ứng, lập tức ngồi thẳng dậy, sửa sang lại quần áo, liếc mắt đưa tình mà nhìn Dạ Lăng Mặc.
"••••••" Đường Hạo Vũ huyệt thái dương nhảy nhảy.
Một đám người mê dại!
"Ba phút sau, tập hợp ở sân thể dục!" thanh âm gợi cảm rõ ràng thực êm tai, nhưng lúc này dừng ở trong tai mọi người lại giống như bùa đòi mạng.
Vừa dứt lời, tất cả tốc độ múc cơm đều tăng lên gấp bội, gì vậy, ba phút, không phải muốn các cô đoản mệnh hay sao!
——
Ba phút sau.
Các ban nữ binh xuất hiện ở sân thể dục.
Có người tay xoa xoa bụng vẻ mặt khổ thương, có kẻ còn cầm cả hộp cơm theo bên mình ••••••
Dạ Lăng Mặc hai mắt sâu thẳm lạnh lẽo, thanh âm không chút cảm tình bỗng chốc vang lên: "Điểm số ——"
"1, 2, 3•••••"
Sau tám lần báo danh, trên sân thể dục một mảnh yên tĩnh.
Các ban nữ binh nhìn về phía ban D, trên mặt lộ ra sự vui sướng khi sắp có người gặp họa.
" Đội trưởng ban D bước ra khỏi hàng!".
Trình Nghi đôi tay vuông góc, đi lên phía trước vài bước, cung kính hành lễ: "Đội trưởng ban D có mặt!"
"Hai người nào vắng?"
"Phượng Tử Hề cùng Doãn Thu!" Trình Nghi lớn tiếng nói.
"Cho cô năm phút, tìm họ tới đây!" Dạ Lăng Mặc trong mắt đen phảng phất gợn sóng như nước lũ dâng trào, thanh âm lạnh băng tựa một lưỡi dao sắc bén.
"Rõ ——" Giọng Trình Nghi mạnh mẽ vang vọng phía chân trời.
——
Cùng lúc đó ở kí túc xá ban D.
Phượng Tử Hề chân bắt chéo, lười nhác mà ngồi ở trên ghế, tay trái cầm một túi khô bò,mắt híp lại, miệng chậm rãi nhai đồ ăn.
Doãn Thu ngồi đối diện Phượng Tử Hề, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, duỗi tay chọc chọc cánh tay cô: "Hề Hề, lần sau nghỉ phép, mình có thể đến nhà cậu chơi hay không?"
Phượng Tử Hề không chút do dự đáp: "Không thành vấn đề!"
Lần sau về nhà, mẹ nhất định phải kiên quyết ly hôn!
Tình hình chung, khởi tố ly hôn nửa năm mới có thể phán quyết.
Nhưng, Phượng Kim Hải biết tin Liễu Duyệt khởi tố,muốn bà lập tức rút đơn kiện, đáp ứng ly hôn trong hòa bình.
Về việc cổ phần của tập đoàn Phượng thị, Phượng Tử Hề một chút cũng không lo lắng.
Phượng Kim Hải xử lý sự việc công bằng, cô sẽ không làm khó nữa!Còn nếu quá bất công, cô không ngại đem tập đoàn Phượng thị tận diệt!
Trình Nghi bước vào ký túc xá, thấy một màn như vậy, trái tim chỉ muốn nổ tung: "Mau ra sân thể dục tập hợp, chỉ huy đang tức giận!"
Có nữ binh cơm cũng chưa kịp ăn, liền ở sân thể dục tập hợp, vậy mà các cô ••••••
Trình Nghi cảm thấy bản thân thực bất lực, không biết hiện tại nên nói cái gì cho phải!
Phượng Tử Hề nhíu mày, không chút để ý mà buông chân: "Cô có lầm không vậy, trước giờ vẫn là mười phút mới huấn luyện!"
"Rất nhiều nữ binh không kịp ăn cơm đều đã tập hợp!"Trình Nghi nhìn thấy bộ dạng Phượng Tử Hề chậm rì rì, liền gấp gáp đến độ muốn khóc!
Doãn Thu mắt quét qua một lượt mọi ngóc ngách trong ký túc xá, thấy nữ binh đều không ở đây, nội tâm trào ra một màn khẩn trương, kéo Phượng Tử Hề đi ra ngoài: "Hề Hề, thảm rồi, chúng ta sẽ bị phạt!"
Phượng Tử Hề đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, không cần đoán, cũng biết là ai đang dở trò!
Không sao, Phượng Tử Hề này đâu dễ bắt nạt, cô sớm đã chuẩn bị tốt thuốc viên, hiện tại đem ra nhét vào miệng Doãn Thu, thanh âm lạnh lẽo mang theo sự kinh sợ: "Không được nhổ!"