Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 37: Các cô thực vô phúc!



Đường Quang Khánh ánh mắt không rõ ý vị nhìn Dạ Lăng Mặc, vài giây sau, mới nói: "Nha đầu này mệt đến nỗi ngủ luôn rồi!"

"••••••" Dạ Lăng Mặc vốn không biểu cảm nháy mắt mặt đen như đít nồi, cô ta thật sự có bản lĩnh! Mọi tình huống đều có thể lăn ra ngủ!

"Tên khốn, tôi giết chết anh ——" Trong lúc ngủ mơ, Phượng Tử Hề tay phải nắm chặt, dùng sức mà vung lên không trung, nhỏ giọng nói thầm.

Dạ Lăng Mặc đang ngồi bên cạnh, nghe vậy, cả khuôn mặt lại đen thêm vài phần.

"••••••" Đường Quang Khánh ánh mắt khó hiểu liếc nhìn Dạ Lăng Mặc.

Đường Hạo Vũ bước vào cửa, vừa vặn nghe được hai người nói chuyện, nhịn không được mà cười ha ha, giơ ngón tay cái lên: "Như vậy cũng ngủ được, cô ấy làm thế nào a!"

Dạ Lăng Mặc ném cho anh một cái nhìn sắc bén, trầm trầm cất tiếng: "Cậu rất rảnh rỗi?"

"Ha ha ha, quen biết nhau nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy cậu thất thố như thế!" Nói Dạ Lăng Mặc đối với Phượng Tử Hề không có hứng thú, anh tuyệt nhiên không tin!

Dạ Lăng Mặc ném cho Đường Hạo Vũ một nụ cười lạnh: "Nghĩ nhiều rồi!"

Nói xong, tiêu sái xoay người một cái, kiêu ngạo mà rời khỏi phòng y tế.

Đối với hắn, Phượng Tử Hề chỉ là một nữ binh bình thường mà thôi.

Đường Hạo Vũ nhìn theo bóng dáng thon dài kia, trong mắt lập loè ý cười, tựa hồ xem xong màn kịch vui: "Chậc chậc chậc, càng ngày càng thú vị!"

Người khác có thể không hiểu Dạ Lăng Mặc, nhưng anh còn không phải hiểu quá kĩ hắn sao?

Bình thường vốn không phải kiểu người dễ dàng tiếp cận, chứ đừng nói tới việc ôm Phượng Tử Hề đến phòng y tế.

Đường Quang Khánh không biết Đường Hạo Vũ suy nghĩ điều gì bí hiểm, đi qua, hỏi: "Người này rốt cuộc có địa vị gì?"

Vừa rồi, nghe nói có một vị tổng chỉ huy vô cùng tài giỏi chuẩn bị nhận chức ở đây.

Rất nhiều người tò mò muốn biết thêm một chút tin tức.

Song, điều khiến ai nấy thất vọng chính là, ngoại trừ tên tuổi, cái gì cũng không được tiết lộ!

Đường Hạo Vũ khóe miệng khẽ động, mắt liếc nhìn Đường Quang Khánh: "Cậu thân là quân y, thời điểm quan trọng còn tự ý ra ngoài quậy phá?"

"Bỗng nhiên muốn hóng mát một chút, vừa có lợi cho cơ thể, vừa phấn chấn tinh thần!" Đường Quang Khánh nghiêm trang mà nói.

"Cậu đó, đến nói dối cũng không biết đường chuẩn bị bản thảo!" Đường Hạo Vũ lưu lại một câu, sau đó liền xoay người rời khỏi phòng y tế.

——

Sân thể dục.

Doãn Thu lòng thắt chặt, trên mặt lộ ra sự lo lắng chưa từng có, không biết Hề Hề sao rồi!

Tất cả là lỗi của tên tổng chỉ huy đó!

Doãn Thu lúc này, đối với Dạ Lăng Mặc mà nói, có vài phần oán hận!

Đúng lúc đó, sân thể dục vốn ầm ĩ liền tuyệt nhiên không có một tiếng động.

Doãn Thu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Dạ Lăng Mặc với khuôn mặt tuấn tú đang lạnh lùng đi tới, quanh thân tản ra hơi thở lạnh lẽo như sông băng Bắc cực ••••••

Doãn Thu muốn tiến đến hỏi thăm tình hình của Phượng Tử Hề, nhưng thấy hơi thở của Dạ Lăng Mặc như muốn siết chết người khác, đành phải chùn bước.

Cô rụt rụt cổ, lại lui trở về, nghĩ thầm trong lòng: Hề Hề, thực xin lỗi, tổng chỉ huy bộ dạng dọa người như thế, mình không dám tới gần!

"Nhìn cái gì, có gì đặc biệt sao? Huấn luyện, tiếp tục huấn luyện!"Thanh âm không chút hơi ấm từ yết hầu Dạ Lăng Mặc phát ra.

Nhóm nữ binh vẻ mặt như đưa đám, tổng chỉ huy soái ca ở trước mặt, vậy mà các cô lại không có phúc hưởng thụ!

Mãi cho đến tám giờ tối, nhóm nữ binh mới được trở về ký túc xá.

——

Buổi tối 10 giờ.

Ánh trăng mông lung như một tấm lụa mỏng vất vưởng giữa bóng đêm.

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua cửa sổ lùa vào phòng, điểm xuyết trên sàn nhà tạo nên những đốm nhỏ sặc sỡ.

Phượng Tử Hề uể oải tỉnh dậy, hai tròng mắt trong bóng tối đặc biệt lóe sáng.

Tay vừa đụng phải tấm đệm mềm mại, cả người nháy mắt tỉnh táo hơn vài phần.

Đây không phải phòng của cô!

Phượng Tử Hề nhẹ nhàng nhảy xuống giường, bước ra bên ngoài.

Nhưng đúng lúc đó, không biết ai vô thanh vô tức mà đẩy cửa ra.

Phượng Tử Hề nhất thời không chú ý, " phanh ——"thanh âm thanh thúy vang lên, đánh vỡ một mảnh tĩnh lặng của đêm tối.

Phượng Tử Hề hít ngược một hơi khí lạnh, trên trán vô số ngôi sao đang xoay vòng, cô đưa tay xoa xoa, trong lòng tức tối mà chửi rủa: Rốt cuộc là tên chó chết nào vậy!

Dạ Lăng Mặc đáy mắt lóe ngang ý cười, ngay sau đó khôi phục lại bộ dạng lạnh băng: "Muộn thế này, còn ở phòng y tế làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.