Dạ Lăng Mặc thấy bộ dạng nhóm lính cũ đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn đối chọi gay gắt, khóe miệng gợi lên tia cười lạnh, bước chân dài trực tiếp lướt qua bọn họ đi về phía trước.
Mắt nhóm lính cũ co thắt lại, trong mắt toát lên ngọn lửa hừng hực, huyệt tháu dương hơi nảy lên, tay nắm chặt thành đấm, bọn họ lại bin tên giống như tiểu bạch kiểm* này làm lơ!
(*tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa xấu là chỉ con trai ham tiền, kiểu trai bao)
Nha, cho dù có thể nhịn thì cũng không nhịn được nữa rồi!
Mọi người trao đổi ánh mắt, hết thảy đều không nói gì.
Vài giây sau, một tổ ong, bộ dạng đằng đằng sát khí khiến người ta nhìn mà khiếp sợ nhằn thẳng về phía Dạ Lăng Mạc.
Từ Thanh Trạch chớp chớp mắt, đáy mắt cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, lập loè ánh sáng kích động, những người này quá tự đại rồi!
Cho dù không biết thân thủ của lão Dạ thì cũng nên biết thân phận của hắn chứ!
Dám đánh người?
Ai cho bọn họ lá gan ấy thế?
Chúng nữ binh trực tiếp hóa đá: "_____"
Ánh mắt Phượng Tử Hề lạnh lẽo, hán ý khiến người ta sợ hãi tràn ra, khóe miệng gợi lên độ cung thị huyết: "_____"
Ha hả, một đám ngu ngốc!
Dạ Lăng Mặc như thế có mắt sau lưng, đáy mắt hiện lên tia sắc bén, tay phải nắm chặt, bỗng chốc xoay người đánh vào ngực một người trong đám đó, ngay sau đó lấy gót chân làm tâm, tiêu sái xoay người, giữ chặt lấy tay của một kẻ khác khiến hắn không thể nhúc nhích được.
Ngay sau đó, dùng sức kéo, thân mình người nọ mất cân bằng, lảo đảo lao về phía trước.
Tiếng hét thê thảm vừa vang lên, người nọ giống như con diều đứt dây bay ra ngoài, nặng nề ngã khuỵu trên đất lại phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Cả người Từ Thanh Trạch run lên, đồng tử co chặt, cảm giác như mình chính là người bị nện xuống vậy.
Sắc mặt đám nữ binh cũng tái nhợt, có phải quá thô bạo rồi không!
Đôi mắt đen kịt của Dạ Lăng Mặc ẩn chứa khí lạnh muốn nghiêng trời lệch đất, cả người tản mát ra khí thế làm cho người ta sợ hãi, không cho nhóm lính cũ khi có bata kì cơ hội nào, xoay tròn một trăm tám mươi độ, đá thẳng vào một tên lính cũ ở gần nhất.
"A ——" tên lính cũ kêu thảm thiết một tiếng, phun ra một búng máu, ngất đi.
Nhóm lão binh vốn tưởng rằng, Dạ Lăng Mạc chỉ là một cái giàn hoa, sau khi đánh lên mới biết được đối phương chính là một tên sát thần.
Khí thế kia thôi đã đủ khiến cho bọn họ hít thở không thông rồi!
Nhóm lính cũ bắt đầu có ý muốn rút lui, hai chân run lên, "Rầm ——" lùi xa hơn thước.
"Một chiêu cũng không chịu được!" Ánh mắt khinh thường của Dạ Lăng Mạc quét lên người đám lính cũ, đáy mắt cũng chả có chút độ ấm nào, chỉ để lại một bóng người cao lớn, thẳng tắp.
Đám lính cũ khó chịu trong lòng, khuôn mặt tràn đầy ngượng ngùng, bọn chúng thường xuyên ỷ bản thân là người cũ, nên không hề xem tân binh ra gì cả.
Khiêu chiến, lấy đông chọi ít là chuyện thường tình!
Mà hiện tại lại bị một người không biết từ đâu nhảy ra đánh cả bọn đến hoa rơi nước chảy, đến cơ hội cũng đánh trả cơ hội đều không có!
Lần này cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn thôi!
Ai kêu bọn họ gây sự trước cơ chứ!
Đám nữ binh thấy một tên lính cũ vẫn đang nằm rên rỉ thống khổ trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ quái dị, xuống tay nặng như thế có tốt không đây!
——
Sân luyện bắn.
Tiếng súng thanh thúy xông thẳng lên tận trời, trên bia giấy nhanh chóng có nhiều vết đạn.
Phượng Tử Hề quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt trong trẻo ngắm về phía tâm, tay phải giữ cò súng, khóe miệng giơ lên tia giảo hoạt, giống hệt một chú hồ ly giảo hoạt.
Tim Doãn Thu hơi yếu, cô nàng khẩn trương nhìn về phía trước, trên trán đã toát ra giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, tay giữ cò súng ngăn không được hơi run rẩy.
Phượng Tử Hề khẽ liếc cô một cái, khóe môi không nhịn được giật giật, hạ giọng nhỏ giọng nói: "Đừng gấp, đánh bằng cảm giác!"
"Báo bia ——" tiếng Dạ Lăng Mặc leng keng mà hữu lực dừng ở trong lòng mọi người, mỗi một chữ cứng như sắt thép rơi xuống, khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
------ lời nói ngoài lề ------
Các mỹ nữ, đoán xem Hề Hề bắn được bao nhiêu điểm nào?