Đường Hiểu Phong duỗi tay giữ lấy nắm tay đang đánh tới của Từ Thanh Trạch tiếp tục phát huy khả năng độc miệng của mình: “Không phải là nguyền rủa, mà là cảnh cáo, mỗi lần nhìn thấy người đẹp là giống như bị bắt mất hồn vậy, thật mất mặt!”
“……” Từ Thanh Trạch trừng lớn mắt nhìn gã đàn ông trước mặt, cái gì giống cái gì cơ?
Mỗi lần nhìn thấy người đẹp hắn giống như bị bắt mất hồn?
Hắn vốn chẳng có ý gì khác, chỉ đơn giản là thưởng thức cái đẹp thôi có được không?
Đã không hiểu vậy cũng chẳng nói nữa. Hắn tức giận thu tay, hờn dỗi ngồi bên sô pha.
Lời đối thoại của mấy người cũng chẳng làm cho Phượng Tử Hề cảm thấy xấu hổ. Cô giống như một người nhàn nhã đứng ở kia.
Trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ có mình cô biết, cười rồi lại cười, mặt đều cứng đờ ra rồi.
"Phục vụ, tới rót rượu cho tiểu gia!" Từ Thanh Trạch giơ giơ tay lên, quát lớn.
Có lão đại ở đây, dù trong lòng muốn thương hoa tiếc ngọc cũng chỉ hữu tâm vô lực* mà thôi
(*có lòng mà không có sức)
Đường Hiểu Phong nghiêng mắt liếc nhìn hắn, trên mặt để lộ ý cười nhàn nhạt, thằng nhóc này, cũng còn biết sợ!
Mắt Phượng Tử Hề hơi rũ xuống, lông mi dài che khuất tia sáng lạnh vừa lướt qua dưới đáy mắt, vẫn thẳng tắp đứng bất động tại chỗ, bàn tay vẫn để xuôi bên người.
Nội tâm cô đang không ngừng rối rắm: nhượng bộ, hay không nhượng bộ đây?
Lớn bằng từng này, cô vẫn còn chưa từng phải hậu hạ ai bao giờ đâu. Nhưng mà, nếu không nhượng bộ, sẽ không thể tiếp cận gã đàn ông kia.
Từ Thanh Trạch thấy Phượng Tử Hề không nhúc nhích đứng ở đó, cho rằng đối phương hiểu lầm ý mình, lại lần nữa lên tiếng: "Người đẹp, anh sẽ không làm gì em đâu!"
Có lẽ ánh mắt thất thố cùng sự kinh diễm của mình đã dọa sợ người đẹp rồi!
Cô gái nhỏ ấy mà, trời sinh đã nhút nhát, có thể hiểu được.
(Vâng, chắc chị nhà nhút nhát, tiểu Trạch cũng nên gọi một tiếng chị dâu dần đi cho đỡ khổ)
“……” Phượng Tử Hề có chút khinh thường, hắn cho rằng bản thân là ai kia chứ?
Chỉ cần không sợ chết, cứ việc chọc đến cô.
Cô không đối phó được cái tên tiện nam kia nhưng đối với một con khổng tước đực thì vẫn dư thừa đấy.
Nếu Từ Thanh Trạch biết được suy nghĩ trong lòng Phượng Tử Hề không biết có bị tức đến hộc máu không nữa.
Nhưng mà, một thân nhan sắc mỹ lệ như vậy, quả thật rất giống một con khổng tước.
Đường Hiểu Phong nâng ly rượu lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn Phượng Tử Hề, trực giác mách bảo, cô gái này tuyệt đối không đơn giản!
Nhưng mà, bất thường chỗ nào hắn lại không thể nói rõ.
Hắn đưa mắt nhìn người đàn ông thần bí đang cao cao tại thượng ngồi ở kia, phát ra tia nghi vấn, tựa như đang hỏi: "Người này có vấn đề sao?"
Mục đích bọn họ tới nơi này không đơn giản chỉ là chơi đùa một chút mà là vì nhiệm vụ.
Ánh mắt sâu thẳm mà lạnh băng của Dạ Lăng Mạc chiếu lên người Phượng Tử Hề, cả người tỏa ra hơi lạnh, xung quanh nhanh chóng lạnh đi mấy độ, như ở sông băng trên Bắc cực, lạnh lẽo đến tận xương tủy.....
Khóe miệng Phượng Tử Hề gợi lên độ cong tà tứ, đáy mắt hừng hực lửa nóng như muốn thiêu trụi cả quán bar.
Cô không thể tiếp tục giả bộ được nữa rồi!
Cứ tiếp tục cười như vậy, cơ mặt đều đã cứng lại rồi.
Thân mình cô lóe lên, rất nhanh đã ở trước mặt Dạ Lăng Mạc.
Tay trái đánh một quyền lên ngực đối phương. Chân phải lại tiếp tục đánh tới thân dưới của hắn. Tốc độ cô nhanh mà chuẩn.
Dạ Lăng Mạc khẽ nhíu mày, tay phải chống xuống sô pha, nháy mắt xoay người tránh khỏi đòn tấn công của Phượng Tử Hề.
Đáng chết, lại có thể tránh được! Phượng Tử Hề ở sâu trong nội tâm muốn phát hỏa.
“Ai u, tiểu gia —— tôi thế mà nhìn lầm, người đẹp ở chỗ nào, rõ ràng là nữ tu la!” Từ Thanh Trạch bị thay đổi bất ngờ mà thoáng chút kinh ngạc, dáng vẻ bất cần đời chẳng chút lo lắng, ngược lại tăng thêm vài phần hứng thú cùng kích động.
Cô gái này rốt cục từ nơi nào mò ra vậy, lại dám ra tay với lão đại, hơn nữa, ra tay chiêu chiêu đều sắc bén, xuống tay rất chuẩn nữa chứ!
Đã rất lâu rồi không thấy lão đại tự mình ra tay.
Hôm nay quả là có phúc hưởng mà! Thực sự quá hạnh phúc rồi!
Hắn cầm lấy một đĩa hạt dưa, tìm một góc ngồi, nhếch chân bắt chéo thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc.
"Lá gan của cậu cũng lớn nhỉ!" Đường Hiểu Phong ngồi bên cạnh hắn, cánh môi khẽ mở nhàn nhàn phun ra một câu.
"Ưm!" Từ Thanh Trạch nhún vai, trên mặt treo lên một nụ cười không kiềm chế được, viên kim cương trên khuyên tai ở dưới ánh đèn phòng tản ra ánh sáng trong suốt: "Này không phải là to gan mà là tin tưởng lão đại, cậu không hiểu đâu"
“……” Đường Hiểu Phong khẽ nhếch khóe miệng, người này thật nhiều lời
“—— —— ——” Phượng Tử Hề tùy tay lấy mấy vật nhỏ trên bàn ném về phía Dạ Lăng Mạc.
Trên mặt đất, trên sô pha chỉ còn lại một mảng hỗn độn đến đáng thương.....
Đáng tiếc, đều bị Dạ Lăng Mạc tránh được.
Đến góc áo cũng không chạm đến được!
Lúc mới gặp Dạ Lăng Mạc, Phượng Tử Hề đã biết người đàn ông này rất mạnh.
Chỉ là chưa từng nghĩ tới hắn lại mạnh như vậy!
Cho dù có khôi phục lại thân thủ kiếp trước thì cô vẫn không phải đối thủ của hắn.
Thể lực của Phượng Tử Hề dần dần bị suy giảm, trên trán đã rịn ra không ít mồ hôi lạnh, tố chất thân thể của nguyên chủ thật quá kém!
Đối thủ là đám tân binh thì cô còn có thể dễ dàng đánh bại. Còn cùng với tên đàn ông này đấu, chỉ chịu thiệt về mình mà thôi!
Không được, phải rút quân thôi!
Dạ Lăng Mạc dường như hiểu được suy nghĩ của Phượng Tử Hề, bàn tay thon dài hữu lực nhanh như chớp đánh về phía cô.
Thân thể mềm mại như không xương của Phượng Tử Hề nhanh chóng khom lưng xuống 180°, tránh đi một chiêu này.
Ngay sau đó, cô vươn chân phải, hung hăng đá về phía Dạ Lăng Mạc.
Xem hai người đấu mãi, ánh mắt Từ Thanh Trạch hiện lên vẻ khó tin, cô gái này vậy mà có thể cùng lão đại đánh hơn 20 chiêu?
Không tồi, thật sự không tồi!
Quái quỷ nhất chính là, nhìn hai người này, đáng chết, thực xứng đôi!
Quả thực là trời đất tạo một đôi!
Từ Thanh Trạch đáy mắt hiện lên kích động,cô gái này, có cá tính, có quyết đoán!
“Bang ——” Đường Hiểu Phong đập một cái lên đầu Từ Thanh Trạch, ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn: “Lại suy nghĩ linh tinh cái quỷ gì thế?”
Từ Thanh Trạch duỗi tay xoa xoa cái đầu bị đánh, tràn đầy tức giận nhìn về phía tên kia: “Đường Hiểu Phong, ông đây nhịn cậu lâu lắm rồi đấy nhé!”
“Rồi sao? Muốn đánh nhau?” Trong mắt Đường Hiểu Phong lộ ra tia khinh bỉ, nhướng mày hỏi.
“……” Quả bóng Từ Thanh Trạch lập tức xì hơi*, tức giận đến không muốn nói chuyện.
(* nguyên văn là: Từ Thanh Trạch héo
Tui: T_T, mị chẳng suy nghĩ gì cả)
Đánh nhau?
Hắn sao dám đánh nhau?
Hắn không phải kẻ biến thái cuồng chịu ngược!
Chỉ là, tâm trạng không tốt làm sao giải tỏa?
“——”
“Rầm ——”
Chiếc đèn thủy tinh xa hoa như những bông tuyết khẽ bay xuống, nghịch ngợm, tùy ý phiêu lãng.
Ánh sáng ảm đạm chiếu rọi khắp gian phòng, tản ra hơi lạnh.
"Cô là ai?" Giọng nói lười biếng lại mang theo ý ra lệnh lạnh lùng khiến người ta sợ hãi cất lên.
“Hừ ——” Phượng Tử Hề hừ lạnh một tiếng: “ Đàn ông chết tiệt, đàn ông thúi, tiện nam nhân, ta mới không nói cho ngươi biết!”
Lời này vừa nói ra khiến hau người ngồi xem diễn này giờ như bị sét đánh, biểu tình dại cả ra, ánh mắt đều trống rỗng.....
Cô gái này quá.... quá uy phong rồi!
Ánh mắt Dạ Lăng Mạc lạnh đi, cả người tản ra hơi thở địa ngục, giọng nói lạnh thấu tận xương khiến người ta rùng mình: “Tìm —— chết ——”
Phượng Tử Hề giơ tay lật cái bàn trước mặt, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Bây giờ không chuồn thì đợi đến khi nào!
Hai chân Dạ Lăng Mặc nhảy lên, lướt qua cái bàn, nhanh chóng đuổi theo.
“A —— chạy —— chạy —— cô gái kia lại dám ở ngay trước mặt lão đại mà bỏ chạy? Mau, đuổi theo xem!” Từ Thanh Trạch lộ ra ý cười kích động, giống như vừa được tiêm máu gà vậy, cái đĩa trong tay cũng dùng sức mà ném đi, vẽ ra một đường cong mê người.