Quân Tiếu Khanh nhìn Mộc Khuynh Cuồng mang theo bớt đỏ ở trong lòng kinh hãi, mặt của nàng thế nào lại là cái dạng kia, da của nàng rất tốt, ngũ quan cũng là đặc biệt tinh xảo, chỉ là khối bớt kia phá hư toàn bộ mỹ cảm của nàng, thoạt nhìn lại không có một chút mỹ cảm.
“Ngươi, ngươi, như thế nào lại là ngươi?” Thanh âm Mộc Thanh Thiên có chút run run, một cỗ sợ hãi vọt lên trong lòng của hắn, hắn xoay người liền muốn chạy, nhưng Mộc Khuynh Cuồng nhanh hơn hắn, nàng nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn chặn lại đường đi của hắn.
Đến nơi này còn muốn đi sao!
Hai tay Mộc Khuynh Cuồng chắp sau lưng, trên mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn, “Mộc Thanh Thiên, ngươi thấy thiếu gia chủ ta vì sao không chào hỏi, ngược lại bỏ đi, ngươi đây là không đem ta để vào mắt, hay là không đem Mộc gia để vào mắt nha!”
Lúc trước mặc dù nàng rời đi, nhưng nàng chưa nói nàng không làm gia chủ, cho nên nàng vẫn là thiếu gia chủ!
Trên mặt Mộc Thanh Thiên rất không được tự nhiên, có phẫn nộ cũng có điều cố kỵ, hắn biết rõ hắn bị Mộc Khuynh Cuồng tính kế, dĩ nhiên là nàng, hắn đã nói hắn làm sao có thể đắc tội người nào.
Thì ra là nàng liên tục mang theo mặt nạ da người, khó trách Mộc gia phái người ra tìm không được nàng, nàng giấu đến mức thật đúng là bí mật, hiện tại hắn chỉ muốn lập tức trở về Mộc gia nói cho Mộc Thanh Lam, sau đó giết Mộc Khuynh Cuồng.
Cái sao chổi này, vừa về liền chọc cho Mộc gia bọn họ không an tĩnh.
“Ngươi không cần ở trước mặt ta đóng kịch, ngược lại ngươi chạy trốn thật tốt.” Mộc Thanh Thiên có niềm kiêu ngạo của hắn, cho nên hắn chắc chắn sẽ không cúi đầu nịnh nọt Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng nhếch nhếch môi, trào phúng cười nói, “Không trốn thật tốt, chẳng lẽ chờ các ngươi tới giết, thật sự là làm khó cô cô, lần trước mời người Đấu Khí Thánh Đường tiêu bao nhiêu tiền nha? Xem ra tiền Mộc gia cũng mau bị các ngươi tiêu xài hết rồi đi!”
Mộc Thanh Thiên nghĩ tới lần trước chứng kiến Đấu Khí Thánh Đường những thi thể người Đấu Tôn Đấu Thánh kia, sắc mặt lại càng khó coi, trong lòng có cỗ bất an rất mãnh liệt, tựa hồ hôm nay Mộc Khuynh Cuồng sẽ không bỏ qua hắn.
“Ngươi muốn như thế nào?” Hắn cố giả bộ trấn định lạnh lùng nói.
“Các ngươi đối đãi ta như thế nào, ta tất nhiên sẽ đối với các ngươi như thế, cho nên, các ngươi hôm nay không cần đi khỏi nơi này.” Khóe miệng Mộc Khuynh Cuồng hiện ra tia cười lạnh khát máu, bên trong mắt xếch hẹp dài đằng đằng sát khí.
Thân thể Mộc Thanh Thiên cứng đờ, rồi nghiêng người hướng về những người kia nhìn lại, rồi sau đó ra hiệu bằng mắt, những người kia lập tức khiến xuất ra đấu khí của mình hướng về Mộc Khuynh Cuồng đánh tới.
Mộc Khuynh Cuồng nghiêng người hai mắt bén nhọn quét về phía bọn họ, hai tay phất động, hai đạo đấu khí bạch sắc như lưỡi kiếm sắc bén hung hăng đâm về bốn người kia.
Khi Mộc Thanh Thiên chứng kiến đấu khí màu trắng của Mộc Khuynh Cuồng bị dọa đến hồn phi phách tán, rồi thật nhanh hướng về đầu bậc thang chạy đi, Mộc Khuynh Cuồng nghiêng người liếc hắn một cái, xuất ra hắc roi lần trước lấy được ở thạch thất Ác Ma đảo, roi thật dài vung ra cuốn lấy Mộc Thanh Thiên.
Theo Mộc Khuynh Cuồng dùng lực, trên mặt hắc roi tản ra một cỗ sát khí màu đen.
Mộc Thanh Thiên bị hắc roi cuốn lấy, muốn chạy căn bản không có thể chạy, trong lòng vừa vội vừa giận vừa sợ, cuối cùng chỉ có thể xuất đấu khí màu tím đánh về hướng Mộc Khuynh Cuồng, nàng đúng là Đấu Thánh, nàng làm sao sẽ biến thành Đấu Thánh.
Hắn nhớ rõ trên đại hội Mộc gia gia tộc, Mộc Khuynh Cuồng chỉ là Đấu Tông, nàng thế nào đạt tới Đấu Thánh, đây cũng quá biến thái, hắn tựa hồ có thể tưởng tượng, lần sau Mộc Khuynh Cuồng lại trở về Mộc gia, sẽ nhấc lên vô tận sóng gió ở Mộc gia.
Không được, hắn nhất định phải trở về, nhất định phải mang tin tức này nói cho Mộc Thanh Lam, như vậy nàng mới có thể nghĩ được biện pháp đối phó Mộc Khuynh Cuồng, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Mộc Thanh Lam bị Mộc Khuynh Cuồng khi dễ.