Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 221: Thiếu chủ công hội dong binh Xích Viêm (1)



Đoạn Nghiễn hơi run sợ nhìn chằm chằm bóng lưng Mộc Khuynh Cuồng, nhìn đôi mắt phượng hẹp dài kia, vì sao hắn có một loại cảm giác quen thuộc.

Thánh Khinh Hồng không hỏi liền biết Mộc Khuynh Cuồng muốn làm cái gì, nàng như thế nào sẽ ủy khuất mình, liền đi theo nàng về phía Tây Môn Hiểu đã sớm rời khỏi.

“Ngươi nói chúng ta không phải là cải trang lại một lần đi.” Mộc Khuynh Cuồng cười giảo hoạt nói, nàng cũng không muốn giết công chúa kia, mặc dù cái công chúa đáng ghét đó vừa mới đoạt đan dược nàng muốn, nhưng một lát nàng sẽ đoạt đan dược miễn phí lại, cũng tính là huề nhau.

Thánh Khinh Hồng lôi kéo ống tay áo của nàng, vân đạm phong khinh nói: “Không bằng ta đi, ngươi đi chờ ta trong tửu lâu.”

“Không muốn, chúng ta cùng đi! Tránh cho công chúa đáng ghét kia ăn đan dược.” Mộc Khynh Cuồng lo lắng nói, nếu công chúa kia dám ăn, nàng liền giết nàng ta!

Nàng ta có năng lực bảo vệ tánh mạng nàng ta liền có năng lực ăn viên đan dược kia.

Tây Môn Hiểu ngồi trong xe ngựa hết sức phấn khởi nhìn chằm chằm viên đan dược kia, trên mặt tất cả đều là vẻ đắc ý, hừ, dám cùng nàng giành đồ, thật là không biết sống chết.

Đột nhiên xe ngựa dừng lại, Tây Môn Hiểu cảnh giác thu hồi đan dược, lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Một giây kế tiếp, nàng kéo rèm xe ngựa ra, chỉ thấy một thanh trường kiếm hướng nàng đâm tới, Tây Môn Hiểu cả kinh, phất tay phóng ra một đạo đấu khí màu tím thâm hậu, nhưng thanh kiếm kia trực tiếp đánh tan đấu khí màu tím của nàng.

Trong lòng Tây Môn Hiểu cả kinh, phi thân hướng về một mái hiên trên phố bay đi, nàng vốn muốn gọi hộ vệ bên cạnh, nhưng toàn bộ những người đó bị một người bịt mặt khác quấn lấy, mà nữ nhân cầm kiếm đâm nàng lúc nãy đã hướng nàng đuổi tới.

“Đáng chết, nữ tiện nhân này ngươi dám tổn thương bổn công chúa.” Tây Môn Hiểu từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn lên, mọi người cũng che chở nàng, dĩ nhiên là người giữa trung tâm lại thuộc loại cậy mạnh, cho dù có người muốn gây bất lợi cho nàng, cũng phải cố kỵ thân phận công chúa Tây Cống của nàng mà không dám đối với nàng hạ thủ, cho nên nàng mới dám lớn lối như vậy.

Mộc Khuynh Cuồng đã đổi qua trang phục nữ tử, trên mặt cũng đổi một mặt nạ da người khác, nàng căn bản không muốn cùng Tây Môn Hiểu nói nhảm, trực tiếp xuất ra thiên giai đấu kỹ hung hăng đánh lên người nàng ta.

Nhìn đấu khí màu trắng và lực đạo mạnh mẽ tiến đến, Tây Môn Hiểu trong nháy mắt sững sờ, trong khi nàng ta sững sỡ mất thời gian, Mộc Khuynh Cuồng đã đến bên người nàng ta, trường kiếm trong tay lạnh như băng thẳng tắp ở trên cổ nàng ta.

“Công chúa, ngươi nói ta đáng chết còn ngươi?” Mộc Khuynh Cuồng cười rất kiều mị nhìn Tây Môn Hiểu, chỉ cần tay của nàng thoáng dùng sức, nàng ta có thể quy thiên.

Tây Môn Hiểu đứng trên mái hiên không dám có một cử động nhỏ nào, dù sao kiếm cũng ở trên cổ nàng, trừ phi nàng thật không muốn sống.

“Ngươi muốn như thế nào?” Nàng tức giận hỏi.

“Cùng người thông minh nói chuyện đúng là tốt, ta mới vừa thấy công chúa mua một viên đan dược thượng hạng, cho nên sao, ta nghĩ muốn.” Mộc Khuynh Cuồng nháy mắt nghịch ngợm cười nói, bộ dáng kia liền là một cô gái nhỏ rất khả ái, cho dù ai cũng không nghĩ ra nàng chính là công tử áo đen.

Tây Môn Hiểu hít một hơi thật sâu, trừng mắt nói: “Ngươi đừng mơ tưởng!” Nàng tốn năm trăm ngàn kim tệ mua, làm sao có thể chắp tay đưa cho người khác miễn phí như vậy, muốn nói đến người khác nhường cho nàng còn không sai biệt lắm.

Ở trong lòng Mộc Khuynh Cuồng cười lạnh, nàng vốn cũng không nghĩ như thế, ai bảo công chúa thối này muốn cướp thứ nàng xem trọng, nàng kia chỉ có thể làm như vậy.

“Là sao? Ta xem công chúa xinh đẹp như hoa, không biết đem ngươi bán vào thanh lâu đi thì như thế nào, nói vậy rất nhiều nam nhân sẽ đối với ngươi cảm thấy hứng thú.” Mộc Khuynh Cuồng ý cườ dịu dàng nói.

“Ngươi dám, ta cho ngươi biết, ngươi nếu là dám đả thương hại ta nửa điểm, đế quốc Tây Cống sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Tây Môn Hiểu cắn răng nghiến lợi quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.