Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 223: Thiếu chủ công hội dong binh Xích Viêm (3)



Dường như Thánh Khinh Hồng cảm giác được nàng khó chịu, lập tức rút tay của mình về, hướng nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu bất mãn trừng hắn một cái.

"Ta là từ đấu khí thánh đường tới, không biết hai vị có thể đồng ý cùng ta tán gẫu không?" Hai mắt Hạ Lan Cực mỉm cười nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng.

Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng hơi căng thẳng, hắn là người của đấu khí thánh đường? Tại sao hắn ở chỗ này, vì sao muốn tới gần nàng?

Con ngươi Thánh Khinh Hồng lãnh ý càng đậm, quanh thân tản ra một cỗ lệ khí âm lãnh, người của đấu khí thánh đường tới thật nhanh, người của đấu khí thánh đường sẽ không tùy tiện tiến vào địa bàn của ngũ đại đế quốc, trừ phi bọn họ ra ngoài làm việc hoặc làm nhiệm vụ.

Bọn họ ra ngoài là vì những đấu tôn, đấu thánh tử vong lần trước sao, những điều này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, chỉ là không nghĩ bọn họ tới nhanh như vậy.

"Các ngươi tựa hồ rất cố kỵ ta, ta không có ác ý, chỉ là muốn nhận thức các ngươi." Hạ Lan Cực rất ôn hòa nói, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?

Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng híp lại, hắn rốt cuộc có nhận ra nàng, hay không có nhận ra?

Nếu như nhận ra, hắn không nên có thái độ tốt như vậy, hay hắn gải vờ tha để bắt?

Hay hoặc giả hắn căn bản không có nhận ra, chỉ là thuần túy kết giao với bọn họ?

Nếu như không có chuyện của Mộc Thanh Thiên, Mộc Khuynh Cuồng tin tưởng nam tử này không nhận thức bọn họ, nhưng bây giờ Mộc Thanh Thiên đã xảy ra chuyện, ai có biết hắn ở xa có thấy hay không, hoặc sẽ hoài nghi gì.

Ngày đó chuyện nàng dạy dỗ người Hạng gia có làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú như vậy sao, nàng không cảm thấy như vậy.

"Tại sao muốn biết chúng ta?" Mộc Khuynh Cuồng lôi kéo y phục của Thánh Khinh Hồng, bọn họ là người của đấu khí thánh đường, vẫn không đường đột động thủ, trước xem bọn họ có ý đồ gì.

Hạ Lan Cực thoải mái cười nói: "Ngày đó thấy ngươi dạy dỗ những người giành ngọc bội của ngươi, cảm thấy ngươi rất thú vị, cho nên muốn biết, ta vốn thích kết giao bằng hữu, không biết hai vị có đồng ý biết tại hạ không, ta thật không có ác ý."

Vốn thời gian luyện đan, hắn không nhìn thấy bọn họ, còn cho là bọn họ đã đi, vậy mà liền nhìn thấy bọn họ xuất hiện mua đan dược, tất cả sau đó, toàn bộ hắn đều nhìn thấy.

"Thật là như thế?" Mộc Khuynh Cuồng như cũ hỏi không buông, dù sao thân phận của bọn họ có chút nhạy cảm, nàng không thể không cảnh giác.

"Tuyệt đối là như thế, không nghĩ tới hai vị đều là cao thủ đấu khí, ta là đấu khí thánh đường thiếu chủ công hội dong binh Xích Viêm, hân hạnh được biết các ngươi." Hạ Lan Cực tỏ rõ thân phận của mình.

Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng đồng thời rơi lộp độp, hắn là tự mình ra ngoài tìm hung thủ hạ sát thành viên công hội dong binh sao.

"Rất hân hạnh được biết ngươi." Mộc Khuynh Cuồng rất tùy ý, vân đạm phong khinh nói, nếu đã gặp mặt, nàng muốn tránh cũng không tránh được, nói vậy đối phương cũng là cảnh giới đấu thánh, coi như đánh nhau, nàng cũng chưa chắc thất bại.

Hạ Lan Cực thấy Mộc Khuynh Cuồng nguyện ý nói chuyện với hắn, khóe miệng hơi giơ lên, ngược lại khuôn mặt Thánh Khinh Hồng mất hứng, khuôn mặt anh tuấn kéo căng chặt chẽ, giống như người nào đó thiếu hắn cái gì, hắn không vui khi tiếp xúc với người của đấu khí thánh đường.

Trong quán trà, Hạ Lan Cực, Thủy Tiêu, Mộc Khuynh Cuồng, Thánh Khinh Hồng bốn người ngồi chung một chỗ, Thánh Khinh Hồng ngậm miệng không nói lời nào, chỉ có Mộc Khuynh Cuồng và Hạ Lan Cực ở kia nói chuyện.

Mộc Khuynh Cuồng nói chuyện với hắn, muốn từ lời nói của hắn dò xét, rốt cuộc hắn có nhận ra bọn họ hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.