Liễu Hương cho rằng dùng thân phận trưởng trấn có thể ngăn cản Mộc Khuynh Cuồng.
Nào biết Mộc Khuynh Cuồng cười lạnh một tiếng, đi lên trước, đưa tay đoạt lấy chủy thủ trong tay nàng, không chút do dự hướng trên mặt nàng hung hăng vạch một đạo.
”A” một tiếng thét chói tai vang lên, Liễu Hương che mặt của mình ngã xuống đất, trong hai tròng mắt tất cả đều là sợ hãi, cả người nàng ta toàn bộ té trên mặt đất, hiện tại nàng ta chỉ có một mình, mà hắc y nhân trước mắt lại là đấu giả, nàng ta cũng không có đấu khí.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn Liễu Hương trên mặt đất, ở trong lòng mắng to một tiếng, ngu xuẩn!
Trong cuộc sống vĩnh viễn không thiếu những người ngu xuẩn luôn tự cho là đúng, bất quá những người này kết cục cuối cùng đều không tốt.
Đôi mắt Mộc Khuynh Cuồng bén nhọn nhìn chằm chằm Liễu Hương một hồi lâu, thấy trong mắt nàng ta sợ hãi càng ngày càng nhiều, nàng mới từng bước một hướng về nàng ta bức đi qua.
Liễu Hương a a a hét ầm lên, hướng về phía sau lùi lại, người dân trong trấn đứng xem, không có người nào tiến lên giúp nàng ta, bởi vì rất nhiều người đều đã từng bị nàng ta khi dễ, hiện tại nàng ta bị người khi dễ, mọi người như thế nào có thể giúp nàng ta, chỉ hận không thể để Mộc Khuynh Cuồng giúp bọn họ dạy dỗ nàng.
”Nha, Liễu tiểu thư giống như hù dọa đến mức đi tiểu ra váy.” Bước chân Mộc Khuynh Cuồng dừng lại, vẻ mặt cố làm ra vẻ kinh ngạc lớn tiếng kêu lên, khóe miệng lại khống chế không nổi cười xấu xa, Liễu Hương này thật đúng là đáng đời, đây là hậu quả khi làm nhiều việc ác.
Những người dân xung quanh vốn yên tĩnh vây xem, nhưng nghe Mộc Khuynh Cuồng nói, rối rít ha ha cười to.
Sự thật như thế, địa phương Liễu Hương lui về phía sau chính là bị ẩm ướt, rõ ràng cho thấy bị dọa đến tiểu.
Liễu Hương xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, lòng lại tràn đầy sợ hãi, lúc này, nàng ở đâu còn dám nói nhiều một câu, cho dù phẫn nộ cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, hắc y nhân đáng chết, nàng nhất định phải rút da của hắn, ném hắn vào rừng cho bầy ma thú xé xác.
Mộc Khuynh Cuồng làm sao có thể không đoán được suy nghĩ của Liễu Hương, nàng ta coi như là một người thông minh, biết rõ lúc này chính mình không chỗ nương tựa, liền giả vờ yếu ớt.
”Lần sau ta còn thấy ngươi khi dễ người, kết cục cũng sẽ không đơn giản như thế này.” Mộc Khuynh Cuồng từng chữ lạnh lùng cảnh cáo, rồi sau đó huy động dao nhỏ hướng về trên mặt Liễu Hương vạch tới.
Nàng còn chưa chạm tới, Liễu Hương liền hôn mê bất tỉnh, Mộc Khuynh Cuồng thu hồi chủy thủ, xoay người rời đi, vừa rồi chỉ là muốn dọa nàng ta mà thôi.
Đêm, Phổ Đà trấn một mảnh yên tĩnh, chỉ thấy một đạo bóng dáng màu đen thật nhanh ẩn vào sân nhỏ trưởng trấn gia.
”Tiểu thư, ngươi nhanh nghỉ ngơi đi, như vậy miệng vết thương mới khép lại tốt.”
Trong phòng, một nha hoàn nhìn Liễu Hương ôn tồn khuyên bảo.
Liễu Hương nhìn mặt của mình trong gương, trên mặt tất cả đều là tức giận, rồi sau đó một cái tát hướng nha đầu bên cạnh, “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi là nói trên mặt ta về sau sẽ để lại sẹo?”
”Tiểu thư, ta, ta sai rồi, tiểu thư trên mặt không có vết thương.” Nha hoàn gò má đau rát, vội vàng quỳ xuống đất nhận sai.
”Cút ra ngoài.” Liễu Hương cầm lấy hộp phấn son hướng trên đầu nha hoàn đập tới, nha hoàn tuân lệnh thật nhanh lui ra ngoài, nàng mỗi ngày hầu hạ Liễu Hương đều là lo lắng đề phòng, chỉ cần phạm một điểm sai nhỏ, sẽ bị mắng bị đánh.
Trên nóc nhà Mộc Khuynh Cuồng xem một màn này, đáy mắt sát ý càng đậm, thật sự là bại hoại.
Lúc Liễu Hương đang buồn ngủ, Mộc Khuynh Cuồng một thân hắc y xuất hiện ở mép giường nàng, nàng ta vừa định thét chói tai, Mộc Khuynh Cuồng cầm lấy y phục nhét vào miệng nàng ta, rồi sau đó đem hai tay của nàng ta trói lại.
Chuẩn bị xong hết thảy, Mộc Khuynh Cuồng mới gỡ mặt nạ trên mặt xuống.
”Liễu tiểu thư, xin hỏi ngươi còn nhớ rõ Mộc Khuynh Cuồng trước kia liên tục bị ngươi khi dễ sao?” Mộc Khuynh Cuồng nháy mắt, cười tươi như hoa nhìn Liễu Hương sắc mặt trắng bệch.