Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 47: Đấu kỹ địa cấp



Edit: Tương Ly

Mộc Khuynh Cuồng cũng không lập tức chôn bọn họ, vì không để cho Mộc Chiến phát hiện khác thường, nàng đưa bọn họ trở về.

Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng, Mộc Khuynh Cuồng cùng Mộc Chiến đưa bạch cốt Mộc Kiêu cùng Mộc Hùng vào phần mộ bên cạnh, cuối cùng đem bọn họ an táng.

Một khắc quan tài đóng lại, trong lòng Mộc Khuynh Cuồng là tư vị phức tạp, danh vọng một gia tộc thật sự trọng yếu như vậy sao? Thế nhưng làm cho hai người đã mất đều đặt trong lòng như vậy, xem ra ở thế giới này, không chỉ có lực lượng trọng yếu, quyền thế cũng rất trọng yếu.

Vùi đất tốt lắm, trên mặt Mộc Chiến lộ ra nụ cười thản nhiên.

Mộc Khuynh Cuồng quỳ lạy trên mặt đất, đối với bọn họ dập đầu ba cái, nàng đáp ứng chuyện của bọn họ, nhất định cố gắng hết sức đi làm tốt.

Sau khi về nhà, Mộc Khuynh Cuồng trốn ở trong phòng tinh tế đọc hai bản đấu kỹ cùng sách công pháp, buổi chiều, nàng cải trang cùng Mộc Chiến tiếp tục đi làm nhiệm vụ, buổi tối, nàng liền đi trong rừng rậm tu tập đấu kỹ.

Thiên giai đấu kỹ, lấy cấp bậc đấu khí của nàng bây giờ chỉ sợ khó có thể nắm giữ.

Mộc Khuynh Cuồng ngồi xuống, đem khẩu quyết địa cấp đấu kỹ dẫn dắt, lập tức, chiêu thức địa cấp đấu kỹ như điện ảnh ở bên trong không gian tinh thần của nàng hiện lên.

Nhìn những thứ chiêu thức xuất thần nhập hóa kia, khóe miệng Mộc Khuynh Cuồng khẽ dương lên, tức thì, hai mắt nàng mở ra sắc bén như chim ưng, phi thân hướng trong rừng rậm phóng tới, đồng thời phóng ra địa cấp đấu kỹ, đấu kỹ cộng thêm thanh sắc đấu khí, uy lực so với đấu kỹ trước kia cường đại hơn nhiều.

Dọc theo đường đi, nàng dùng đấu khí đánh qua địa phương nào liền hoàn toàn biến thành đống hoang tàn.

”Khuynh Cuồng, giỏi quá!” Sửu Sửu đi sau lưng Mộc Khuynh Cuồng hô to gọi nhỏ, ai nha, nó nhất định phải dụ dỗ Mộc Khuynh Cuồng thật tốt, chí hướng của nó là trở thành đệ nhất ma sủng của nàng!

Mộc Khuynh Cuồng dừng lại, nhìn rừng rậm bị nàng dùng đấu khí oanh tạc, khóe miệng khẽ nhếch, địa cấp đấu kỹ thật không tồi, thiên giai đấu kỹ chắc chắn lợi hại hơn nhiều lắm, nếu nàng tu luyện được, phỏng đoán uy lực sẽ càng cường đại hơn.

”Miệng ngươi nói thật ngọt.” Cùng Sửu Sửu thân quen, Mộc Khuynh Cuồng cùng nó chung đụng rất tốt, nàng còn cảm thấy may mắn có nó giúp nàng giải buồn, nếu không cũng không có người sau khi nàng luyện công cùng nàng nói chuyện.

”Khuynh Cuồng vốn là rất giỏi, ngươi dự định khi nào thì đi ra ngoài lang bạt a!” Sửu Sửu chạy đến bên cạnh Mộc Khuynh Cuồng vẻ mặt hưng phấn hỏi.

Mộc Khuynh Cuồng đem Sửu Sửu nho nhỏ ôm ở trong tay, tìm một bãi cỏ sạch sẽ ngồi xuống.

”Ngươi cảm thấy lấy thực lực ta như vậy có thể sao?” Mộc Khuynh Cuồng nhất định phải thận trọng, đây là một thế giới nàng không biết, đi nhầm một bước, sẽ vạn kiếp bất phục, cho nên nàng nhất định phải cẩn thận.

Sửu Sửu lăn lộn trong tay nàng, ghét bỏ nói, “Ngươi bây giờ tựa hồ thật sự có chút yếu.”

Mộc Khuynh Cuồng tóm nó một cái, Sửu Sửu chít chít khiển trách, người ta là nói thật mà! Khuynh Cuồng thật không đáng yêu.

”Ta yếu không phải là còn ngươi nữa sao? Ngươi là thánh thú a.” Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng như sao sáng sớm, sáng lạn nhìn chằm chằm Sửu Sửu, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu.

“...” Sửu Sửu nháy mắt, nó biết ngay nàng sẽ nói như thế này mà, “Tiểu gia ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Khuynh Cuồng.”

”Ngốc, về nhà.” Mộc Khuynh Cuồng mím môi cười cười, ôm nó về nhà.

Mỗi một ngày qua đi, Mộc Khuynh Cuồng đem bản địa cấp đấu kỹ luyện đến cảnh giới cao cấp, điều này làm cho nàng mỗi lần làm nhiệm vụ, cũng có thể lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành, đồng thời, nàng cũng vì Mộc gia kiếm rất nhiều tiền, điều này làm cho Mộc Chiến cùng Diêu Uyển vui tươi hớn hở.

”Cuồng nhi của chúng ta rốt cục trưởng thành.” Diêu Uyển nhìn Mộc Khuynh Cuồng một hồi vui mừng, Cuồng nhi có thể lợi hại như thế, về sau nàng có thể an tâm một chút, chỉ là bớt trên mặt nàng thủy chung làm cho nàng lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.