Vương Bài

Chương 100: Trở về



Ngô Du Du có chút đau đầu, chuyện này cuối cùng lại vì một mình Diệp Chiến mà kết thúc:

- Ba tổ chức lớn kia cũng không dễ chọc mà.

Nhện, Băng Tuyết liên minh cùng với Hiệp hội Thám tử. Một cái là tà ác, một cái chính nghĩa, còn một cái là lợi ích. Vụ Chân Nhái lần trước quả là máu chó, chỉ có mỗi Nhện là được lợi mà an toàn rút lui.

Chuối đồng ý nói:

- Chí ít không phải là thứ mà chúng ta có thể đối kháng chính diện được. Theo như tôi thấy thì khả năng mà Diệp Chiến báo cảnh sát vô cùng nhỏ, lớn nhất chính là vận dụng tài nguyên của tổ chức để vây bắt chúng ta. Khoảng hai giờ nữa thì chúng ta sẽ không còn là thợ săn mà đổi thành con mồi rồi. Cho nên tôi mới muốn chấm dứt lần tuyển chọn này.

Ngô Du Du gọi điện:

- Chuyển qua kế hoạch B, đưa mọi người quay về hết, tạm thời ngừng lại, đám người của Hiệp hội Thám tử sẽ rất nhanh liên hợp các thế lực ở Châu Âu để truy đuổi chúng ta, cho nên mọi người cần phải cẩn thận.

Vu Minh khi tỉnh lại thì phát hiện bản thân mình đang nằm trên bờ biển, có một xe cảnh sát mới tới hiện trường. Hai người nhảy xuống khỏi xe, bắt đầu cầm loa đuổi đám người trên bờ cát đi. Khoảng chừng mười phút sau, xe cảnh sát với xe cứu thương tới không ngừng, đưa chín người đang nắm trên bờ biển, thân thể khá là suy yếu kia vào trong bệnh viện.

Vu Minh cũng không biết là lần mất tích này đã khiến cho toàn bộ thành phố A chấn động. Trừ hắn, Diệp Chiến và Anh Đào ra thì còn có quán quân súng lục, tán đả vương cấp thành phố, một tên học sinh đại học năm hai, cũng là một hacker nổi danh, diễn viên phim đóng thế có tiếng… của thành phố A.

Khi đám bọn họ mất tích được ba ngày, thì cảnh sát hình sự quốc tế ở Châu Âu nhận được thông tin tin cậy, phái một lượng lớn cảnh sát tham gia điều tra, ở một cái nhà xưởng vứt đi, họ phát hiện ra manh mối của những người Trung Quốc mất tích, nhưng rồi cũng không có được tung tích gì.

Cảnh sát cũng không thể nào phán nhận tính chất của vụ án này, thậm chí sau khi lấy được khẩu cung của chín người thì cũng không thể kết luận, chín người này bị bắt cóc là vì cái gì.

Nghê Thu vừa bóc cam vừa nói:

- Bác sĩ nói, đã không có vấn đề gì rồi, chỉ là mấy ngày phải truyền dịch để duy trì sức sống, với dùng thuốc an thần, cho nên thể lực tương đối kém, nghỉ ngơi một ngày, mai có thể xuất viện được rồi.

Vu Minh hỏi:

- Mấy người Lý Phục đâu?

- Lý Phục với sếp đang lấy bản khai, cảnh sát muốn hỏi bọn họ xem có người nào khả nghi hay không. Đúng rồi, hai tiếng trước Diệp Chiến có gọi điện thoại tới hỏi tình huống cậu rồi cúp máy luôn.

- Chúng tôi tới rồi nè.

Đỗ Thanh Thanh mang theo một bó hoa vào trong phòng bệnh, Lý Phục cúi người nhìn đồng tử của Vu Minh, Đỗ Thanh Thanh hỏi:

- Vu Minh cảm giác thế nào?

- Cũng được.

Vu Minh trả lời.

Lý Phục hỏi:

- Đám người kia là sao?

- Không biết, nhưng hẳn là người Hoa. Chỉ là đưa chúng ta qua Châu Âu rồi mang về, có ý gì nhỉ?

Không có bất kỳ ai tử vong, cho nên đây có thể coi là một chuyến du lịch kỳ lạ.

Lý Phục:

- Tôi cho rằng ở Châu Âu hẳn là có chuyện gì đó. Nhưng mà Diệp Chiến cầu cứu đã vượt qua khỏi dự liệu của bọn họ. Chỉ là bọn họ có thể dưới sự kiểm tra nghiêm ngặt của cảnh sát Châu Âu mang mấy người về, thì cũng đã cho thấy bọn họ không phải là người thường rồi. Tôi đoán bọn họ đang lựa chọn thành viên cho đội ngũ của mình. Cảnh sát Trương cũng đồng ý với cái nhìn của tôi. Đám người mất tích đều có một hạng kỹ năng nào đó. Hơn nữa tôi thấy chuyện này vẫn còn chưa xong đâu.

- Hử?

Vu Minh khó hiểu.

- Tôi nghĩ bọn họ đã chọn ra được một vài người. Hẳn là sẽ tiếp tục nhắm vào những người được chọn để lựa chọn tiếp. Trong khẩu cung mà cảnh sát Trương nhận được thì trong mười người này, cậu, Diệp Chiến với Anh Đào có vẻ xuất sắc nhất.

Vu Minh cả kinh:

- Anh Đào… bị bắt rồi?

- Ừ. Cảnh sát Trương hi vọng tôi có thể ra tòa làm chứng.

Vu Minh:

- Cô ấy nhận tội vu hãm sao?

- Tội vu hãm cũng chính là bịa đặt sự thật nhằm đổ cho người khác, khiến cho người đó phải chịu sự truy cứu hình sự. Tình tiết nghiêm trọng thì thời gian ở tù khoảng ba năm, còn không thì giam ngắn hạn rồi quản chế, có hậu quả nghiêm trọng thì giam từ ba đến mười năm tù. Tội danh đã có, Anh Đào lại từ chối hợp tác với cảnh sát, tôi thấy cô ấy sẽ bị khởi tố thật. Nếu như đương sự là tôi cầu tình cho cô ấy thì có lẽ án phạm sẽ không quá mức nghiêm trọng.

Nghê Thu cười:

- Người ta muốn đẩy anh vào chỗ chết, mà anh còn khoan dung đại lượng được.

Lý Phục:

- Tôi không nói như vậy, người phạm tội thì phải bị trừng phạt, chỉ là tôi nghe khẩu khí của cảnh sát Trương thì dường như đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Anh Đào. Nếu như Anh Đào có thể lập công, thì tôi sẽ cầu tình cho cô ấy, để cô ấy khỏi phải ngồi tù.

Nhắc Tào Tháo thì Trương Dạ Nam đã tới, cô ta gõ cửa rồi vào luôn:

- Vu Minh, làm lại khẩu cung nào.

- Không cần chứ?

Vu Minh hỏi.

- Tôi thấy trong lời khai của cậu, khi một nữ đạo tặc tập kích cậu thì Diệp Chiến thốt lên một câu “hóa ra là mày” cho nên, tôi muốn hiểu rõ hơn.

Vu Minh ngẫm lại:

- Tôi dù sao cũng không ấn tượng, mấy người có thể đi tìm Diệp Chiến để hỏi.

Trương Dạ Nam:

- Tôi đã nói chuyện với Diệp Chiến rồi, nhưng anh ta nói là nói nhầm, chẳng qua tôi không thấy đơn giản như thế.

Trương Dạ Nam nhìn những người khác, Nghê Thu hiểu ý nói:

- Vu Minh, ngày mai chúng tôi tới đón cậu sau.


Vu Minh hỏi:

- Tại sao lại lại là tôi?

- Bởi vì lần trước cậu cứu Lý Phục. cho nên tôi tin rằng hắn ta sẽ giúp cậu nếu cậu nhờ.

Vu Minh hỏi:

- Vì sao?

- Cậu nghe nói tới Nam Sở Hà, Bắc Hán Giới chưa?

Trương Dạ Nam giải thích tiếp:

- Hán Giới là một cao thủ chế tạo mặt nạ da người. Chúng tôi hoài nghi rằng hắn có quan hệ khá sâu với Thái Tử, cũng vì Thái Tử liên tiếp thay đổi khuôn mặt cho nên mới không thể nào tóm được hắn. Anh Đào muốn giao dịch với chúng tôi, cô ấy biết Hán Giới đang ở đâu. Chỉ cần điều kiện là cô ấy không phải ngồi tù và hồ sơ được làm sạch. Chúng tôi không thể khống chế tư pháp, trừ phi Lý Phục tự mình chủ động kháng án lên tòa, còn cần phải được Kiểm sát trưởng đồng ý nữa.

Vu Minh nói:

- Cảnh sát Trương, saoo cô không trực tiếp nói chuyện này với Lý Phục luôn cho rồi.

Trương Dạ Nam nói tiếp:

- Chúng tôi cũng biết Lý Phục là công dân Mỹ, hơn nữa còn là một thành viên đang tạm nghỉ của FBI. Cho nên chúng tôi khó có thể tiếp xúc được với anh ta.

- Ừm. ý của cô tôi hiểu rồi.

Vu Minh gật đầu:

- Tôi sẽ nói chuyện với anh ta. Nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?

Vu Minh:

- Tôi không phải vừa mới có được giấy phép lái xe sao? Mà mới đi xe, có đôi lúc sẽ vi phạm luật giao thông a…

Trương Dạ Nam cười:

- Được, chỉ cần cậu không đâm người, hay là uống rượu lái xe, vượt đèn đỏ, quá tốc độ, lấn tuyến, vượt rào… Tôi cam đoan trong vòng ba năm cậu sẽ không bị tổn hại gì tới giấy phép lái xe.

Trí nhớ của cô ta thực là tốt.

- Cảnh sát Trương, cô có thấy tôi nhàm chán tới mức đi đâm cây sao?

- Nếu như tôi có thể bắt được Thái Tử, thì chúng tôi sẽ chống đỡ cho cái giấy phép của cậu, hài lòng chưa?

Trương Dạ Nam vỗ vai Vu Minh:

- Nghỉ ngơi cho tốt, đi đây.

Vu Minh hiểu được vì sao Nghê Thu lại ghét làm việc với cảnh sát, cảm thấy hơi mệt cho nên cũng không muốn ăn. Vu Minh mở ti vi, bắt đầu ngồi dậy ăn trái cây. Lòng người dễ đổi, một đám người tới mà sao không ai nghĩ tới gọt táo hay bóc cam cho một bệnh nhân là hắn đây?

Buổi chiều, Hải Na tới thăm Vu Minh, sau khi chiến hết mấy quả chuối liền đi. Chạng vạng, Đỗ Thanh Thanh với Ngô Du Du tới thăm Vu Minh, thuận tiện mang cơm chiều tới. Vu Minh nhìn qua, là Đỗ Thanh Thanh làm, cho nên không có đói bụng, để qua một bên, chờ hai người rời đi thì kêu một phần đồ ăn nhanh mang tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.