Vương Bài

Chương 118: Khế ước tinh thần



Vu Minh đặt hành lý xuống, cầm khăn mặt với quần áo đi tắm rửa, cuối cùng có thể nghỉ ngơi tốt rồi. Phòng tắm khá là khó coi, không có vòi hoa sen, chỉ có nước được đưa tới một cái ao. Trong ao có một cái gáo, Vu Minh đối với mấy cái này cũng chẳng lạ lùng gì, nước suối tưới lên người, quả là sảng khoái.

Tắm xong, thay quần áo thoải mái, Vu Minh làm điếu thuốc chờ tóc khô. Mandy với Bark đang ngồi dưới gốc cây đánh cờ vua. Nhìn hai người vừa nói vừa cười. Vu Minh cảm thấy có một tia ghen tuông, nhưng mà rất nhanh Vu Minh đã cười. Người da đen Pegy thì đi luyện quyền, còn mỹ nữ Maria đang lấy quần áo để đi tắm, ngừng việc huấn luyện hôm nay.

Vu Minh hút thuốc xong, rồi bắt đầu du đãng bên trong thần miếu, Mãnh hổ đang ngồi ở sảnh, trên một chiếc bồ đoàn, hai mắt khép hờ, lần tràng hạt. Bên trong miếu đã không còn tượng phật, Mãnh hổ cũng không mở mắt nói:

- Ngôi miếu này cũng đã có lịch sử trăm năm rồi.

Vu Minh hỏi:

- Nó thực sự được gọi là Lạp Cổ (Ruga) thần miếu phải không?

Mãnh hổ:

- Đúng mà cũng không đúng.

Vu Minh ngẫm nghĩ:

- Tôi hiểu rồi.

- Là sao?

Mãnh hổ hỏi.

- Ngôi miếu này có lịch sự trên trăm năm, cho nên được gọi là Cổ, mà thần miếu là dùng để cung phụng thần. Nhưng Lạp… có nghĩa gì?

Con em nó, mình đang thêu dệt ra cái tên của một ngôi chùa.

Mãnh hổ cười nhẹ:

- Lạp, trong tiếng Thái có nghĩa là bỏ đi, một ngôi đền cổ cung phụng thần đã bị vứt bỏ. Xem ra cậu còn xuất sắc hơn bọn họ mấy lần.

- Hử?

Mãnh hổ cũng không giải thích gì:

- Cậu biết ba tổ chức lớn trên thế giới chứ? Tri Chu, Băng Tuyết với chúng ta, cậu nghĩ tổ chức nào mạnh nhất?

Vu Minh nói:

- Tôi nghe nói Băng Tuyết với Tri Chu đều mạnh mẽ.

- Đúng thế.

Mãnh hổ khẽ thở dài:

- Cậu không biết, ba tổ chức chúng ta từng có một lần xung đột, chúng ta thua hoàn toàn, còn Băng Tuyết với Tri Chu thì bất phân thắng bại. Cậu biết vì sao không?

- Vì sao?

- Tri Chu tuy làm chuyện phi pháp, nhưng trước tới nay chúng không hề dùng tới bạo lực. Mà bọn họ rất thông minh, vô cùng xuất sắc. Băng Tuyết có được kinh nghiệm phong phú, ít khi dùng bạo lực. Còn Hiệp hội thám tử thì hầu như ai cũng có thể chiến đấu được, gần như ai cũng tinh thông súng ống, tinh thông chiến đấu. Nhưng hoàn toàn lại thua trên tay của Tri Chu. Hiệp hội thám tử cũng không hề thiếu đả thủ, hoặc nói cả ba tổ chức không ai là thiếu đả thủ. Tri Chu thì tùy thời sẽ có đả thủ, Băng Tuyết thì thích hợp tham gia công việc của đả thủ, còn Hiệp hội thám tử thì người chỉ huy cũng đồng thời là đả thủ. Trái lại, so ý nghĩ thì chúng ta không bằng Tri Chu, so về công kích thì cũng không bằng được nhóm đả thủ mà Tri Chu có.

Vu Minh lại nhớ lại vụ Chân Nhái, khi mọi người mệt mỏi, còn Tri Chu thì thoải mái bán đi Chân Nhái, đồng thời không để lại bất kỳ một chút dấu vết nào. Diệp Chiến hay mình, thậm chí liên minh hoa quả cũng bị tính toán trong cái vòng này. Ngay cả khi bọn họ không có dùng vũ lực, mà cũng không cần dùng bất kỳ vũ lực nào, Vu Minh nói:

- Nhưng mà trong đám đả thủ cũng có người chỉ huy ưu tú mà.

- Đúng. Nhưng mà không có ai phục ai hết, Bark ,Pedy và Maria đều có năng lực, nhưng lại không có ai chỉ huy để cho bọn họ phục tùng. Tổ chức Hiệp hội thám tử chỉ vì tính đặc thù mà khó có thể quyết định thắng lợi, vì thế cần có một người có năng lực chông lại Tri Chu hoặc là Băng Tuyêt.

- Yêu cầu này không phải hơi cao sao?

- Ở Canada có hai gia tộc Mafia, cùng với ba mươi lăn liên minh. Có một lần bọn họ chọc giận một nhân viên điều tra, hắn chỉ dùng một giờ mà đánh bại toàn bộ. Hắn chỉ cần sửa lại một phần đơn từ, sau đó khiến cho song phương khai hỏa. Tôi cảm thấy trong chuyện này có khá nhiều người tham gia, bon họ khi nói tới hai gia tộc Mafia thì trước hết đếu là muốn ám sát, còn có kẻ nghĩ tới thuê sát thủ hoặc dong binh, chỉ có ít người cân nhắc xem bản thân mình có thể nào đơn độc một người mà giết hết được không.

Vu Minh:

- Tôi cũng không thể nào làm được.

- Tôi chỉ nói là cậu xuất sắc hơn, chứ không phải là rất xuất sắc, nhưng cậu còn trẻ. Có biết vì sao tôi lại nói những vấn đề này với cậu không?

Mãnh hổ sau khi trả lời liền hỏi lại.

Vu Minh lắc đầu.

- Tôi đã quan sát cậu mấy tháng nay. Đừng hiểu nhầm nhé, vf Diệp Chiến là người mà tôi đề cử, mà cậu lại được Diệp Chiến đề cử. Cho nên tôi mới chú ý. Diệp Chiến là người mà tôi thấy có linh tính nhất, nhưng Diệp Chiến lại thiếu một khuyết điểm, Dùng tiếng Trung mà nói thì đó là có thù tất báo, hắn lại đi theo con đường cảm xúc hóa, cho nên không trưởng thành theo hướng mà tôi nghĩ.

Mãnh hổ đột nhiên im lặng.

Vài giây sau, Mandy xuất hiện:

- Vu Minh, anh ở đây à? Xin chào Mãnh hổ, Vu Minh, bọn họ muốn đi săn, anh có muốn không?

- Tôi thì thôi đi vậy.

- Được rồi. Thế thì tạm biệt.

Mãnh hổ nhẹ gật đầu, Vu Minh cũng nói:

- Tạm biệt.

Mãnh hổ hỏi:

- Cậu có biết sao tôi biết có người tới gần không?

- Tiếng gió. Gió luôn có tần suất thổi của mình, nhưng có người xuất hiện thì sẽ làm biến đổi tiếng gió thổi.

- Đúng, nếu như là Diệp Chiến thì hắn sẽ nói là do thanh âm, hắn nói là tai hắn nghe được tiếng gió, còn đây là cậu cho rằng tiếng gió thay đổi. Từ điểm này có thể thấy hắn là cảm tính, còn cậu là lý tính. Vậy Juliet, cậu có ý kiến gì về cô ấy không?

- Không nhìn thấu.

Vu Minh trả lời.

- Ha ha, thật sao?

Mãnh hổ ngẫm một chút rồi nói:

- Cậu đi đi thôi.

Vu Minh gật đầu chào, rồi quay về hậu viện, bốn người đã chuẩn bị đủ hết, trong tay Bark có mấy cây gậy vót nhọn, chiều dài cũng thích hợp làm lao. Maria mang theo cung, cùng mười mấy mũi tên, Pegy không mang gì, còn Mandy mang theo dây thừng.

Mandy hỏi:

- Vu Minh anh thực sự không muốn đi?

Ba người khác nhìn Vu Minh, cũng không mời, Vu Minh gật đầu:

- Tôi còn nhiều đồ ăn lắm.

Ngủ, năm giờ chiều, bốn người đi săn về, đều có thu hoạch. Có rùa, có thằn lằn, gà rừng… Bốn người bọn họ cũng không hứng thú ăn cơm, vừa nhóm lửa, vừa cười nói, chuẩn bị làm một bữa lửa trại ban đêm. Vu Minh tiếp ngủ tới bảy giờ, rồi đi qua nhà ăn.

Một người bản địa mang đồ ăn tới, người ăn cũng chỉ có Vu Minh cùng Mãnh hổ. Đồ ăn cũng không nhiều, đa phần là thịt khô, thịt hun khói là một thứ không cần phải giữ tươi.

Mãnh hổ nhìn Vu Minh cười:

- Có phải có cảm giác bản thân bị cô lập không?

- Đúng.

Vu Minh chỉ cười rồi ăn tiếp, không để ý.

Mãnh hổ thở dài:

- Đây quả là những gì tôi lo lắng, người trẻ tuổi rất dễ phát hiện bản thân mình cùng với người khác không giống nhau. Chỉ là khó có thể tìm được ưu điểm của người khác, cậu có một khối thịt, nhưng cậu không chia xẻ với kẻ có rau, mà lại đi chia cho người cũng có thịt heo, chả có ý nghĩa gì.

Vu Minh:

- Tôi có rau xanh, nhưng mà tôi cũng không tìm đám bạn hữu có thịt lợn để chia xẻ.

- Nhưng mà cậu có thu hoạch.

Mãnh hổ trả lời.

Vu Minh cười, đem một khối sắt hình tròn đặt lên bàn, bên trên viết một số 5.

- Tôi nói không sai nhé.

Mãnh hổ cầm miếng sắt hình tròn lên:

- Bọn họ căn bản không để ý người bên cạnh, đặc biệt là một gian phòng không chút hấp dẫn nào, nhưng cậu thì khác, cậu thấy được sự kỳ lạ của nó.

Vu Minh hỏi:

- Mãnh hổ, sao ông vẫn luôn khen tôi vậy?

- Ha ha, được rồi, tôi cảm thấy hiếu kỳ vì sao cậu không kiêu ngạo. Nhưng mà làm một kẻ quá lý tính, có đôi khi không thú vị lắm. Ồ… Không đúng, tinh thần đề phòng của cậu biến đổi thì mới có lý tính. Nếu như tinh thần cậu thả lỏng thì cậu vẫn là một người cảm tính.

- Ông đang muốn kiểm tra tôi sao?

Vu Minh hỏi,

- Số lượng miếng sắt là theo số lượng người tham gia mà chuẩn bị. Cậu đã thông qua khảo hạch rồi, tôi cũng phải nói rõ cho cậu biết, rồi thông báo cho tổ chức biết. Nhưng mà cậu không thể nào để lộ ra vị trí mà nó xuất hiện được không?

Vu Minh hỏi:

- Là quy tắc sao?

Mãnh hổ lắc đầu:

- Không, là khẩn cầu, bỏi chúng tôi muốn dùng phương thức công bằng để có thể chọn lựa người mà chúng tôi cần.

- Tôi hiểu, tôi sẽ không nói đâu.

Vu Minh cười nói:

- Kỳ thật không cần phải cầu tôi làm gì, chỉ cần cho tôi mấy vạn đô la là tôi thủ khẩu như bình luôn. Hì hì.

- ……………

Mãnh hổ ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi thấy tôi trả tiền có khi vẫn hơn.

Nói xong từ trong túi lấy ra một chi phiếu, viết lên đó con số năm ngàn đô.

- …………..

Vu Minh nhìn chi phiếu.

Mãnh hổ trả lời:

- Đây không chỉ đại biểu cho năm ngàn đô la mà cũng đại biểu cho danh dự của cậu.

- Thành giao.

Vu Minh thu chi phiếu lại, chắp tay trước ngực:

- Cám ơn.

- Đi ăn cơm thôi.

Vu Minh cảm ơn Mãnh hổ, vì Mãnh hổ cho hắn một bài học, đơn giản là một khế ước tinh thần. Ngươi có thể nói dối, có thể bậy bạ, nhưng danh dự của ngươi có giá trị, khi danh dự của ngươi bị buộc vào tài sản, thì ngươi phải có trách nhiệm với danh dự. Mà là một kẻ lừa đảo thì cũng cần có người tin mình, bởi sự tín nhiệm đó chính là khế ước danh dự của mình,

- Cám ơn, đồ ăn rất ngon.

Vu Minh nhìn vị đầu bếp bản địa nói cảm ơn, sau đó bật đèn pin, đi về phía phòng của mình.

Ở bên chỗ lửa trại, Mandy đội nón cao bòi, đang gảy đàn Ukulele, cô đưa mắt nhìn Vu Minh. Vu Minh cũng khôn chú ý tới Mandy, hắn về phòng mình thì thấy ở đó có một cái đĩa đựng thịt gà rừng nướng, trên còn một tờ giấy:

- Tôi tự làm đó, hy vọng anh thích.

Vu Minh cười, cầm cái đĩa, nhìn Mandy vẫy tay, Mandy khẽ ngâm nga mà gật đầu. Quả nhiên khế ước danh dự chính là đang khảo nghiệm bản thân, mình chẳng lẽ không nên nói cho Mandy biết trong phòng cô ấy có một miếng sắt ư? Vu Minh ngồi trên giường, nhìn tờ chi phiếu năm ngàn đô, cùng với những gì bàn luận về Diệp Chiến với Mãnh hổ. Có thù tất báo, dường như là Mãnh hổ đang nhắc nhở mình vậy đó.

Vu Minh cất chi phiếu đi, cái này chính là điểm mấu chốt của mình. Mãnh hổ nói cũng đúng, bản thân mình không phải chỉ là một kẻ lý trí, Vu Minh biết mình cũng quan tâm Mandy với Bark vào buổi tối liệu có phát sinh chuyện gì không, là tình yêu sao? Điều đó là không thể nào, Mandy hẳn là gặp mình từ trước, quen mình thời gian dài hơn, lại là người mình muốn có quan hệ nhiều hơn. Bình tĩnh, bình tĩnh… bản thân đang trong một trận chiến chọn lựa. Làm sao có thể bỏ qua những thứ này đây?

Hôm nay tiếp xúc với Mãnh hổ, Vu Minh đối với người bên trong Hiệp hội thám tử càng thêm hiểu biết hơn. Như lời của Mãnh hổ thì từng người bên trong tổ chức có năng lực mạnh, bọn họ trên vũ lực cũng có thể thắng được Tri Chu với Băng Tuyêt, hiệu suất nghiệp vụ cũng cao hơn. Nhưng mà phần lớn chỉ là người độc lai độc vãng, tổ chức có nhuệ khí như Trương Vô Kỵ, Băng Tuyết ổn trọng như là Minh Giáo, còn Tri Chu thì lại trơn tuột không tiếng động, có thể sánh với Thành Côn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.