Vương Bài

Chương 120: Tầm bảo



Từ trong đống lộn xộn ở phòng bếp, mò ra được sợi dây thừng, Vu Minh với Mandy đi đến bên vách núi. Mandy cầm một cái tai nghe đưa cho Vu Minh, Vu Minh liền đeo lên tai. Mandy cảm thấy có chút không đúng, rồi lấy một cái tai nghe khác, điều chỉnh tần số cho đúng. Vu Minh hổ thẹn vô cùng, hai người sau khi kết nối, thử âm, Vu Minh:

- Rất rõ.

Mandy hỏi:

- Vu Minh, anh rất ít khi tiếp xúc với mấy thứ này à?

- Mới chỉ một lần mà thôi.

Vu Minh nói cũng đúng, lần đó là Diệp Chiến đưa thiết bị cho công ty Tinh Tinh điều tra vụ Chân Nhái, nhưng thiết bị cũng điều chỉnh ổn hết rồi. Vu Minh cũng không biết là tần suất của vô tuyến điện có bao nhiêu loại, trong đó còn có những dạng sóng cực ngắn có thể xuyên qua vật chất để kết nối.

Mandy cười:

- Xem ra lần này tôi phải làm cô giáo, để dạy cho chàng cao bồi này một lớp mới được. Tôi xuống đây.

Dây thừng buộc chặt ở bên hông Mandy, hai tay cô nàng nắm chặt dây thừng, nhảy dần xuống, lúc thì kéo nhanh, lúc lại sang trái phải để tuần tra.

Vu Minh hỏi:

- Thế nào?

Hắn cảm giác khá là nhàm chán.

Mandy:

- Tạm thời còn chưa phát hiện gi cả.

- Dây thừng dài 50m, tôi đoán nó nằm trong khoảng 35m thôi.

Mandy hỏi:

- Vì sao?

- Cái này quan trọng là do vật phẩm mấu chốt trong thầnm iếu, sau đó xác định vị trí đại khái của nó. Mà không xác định được vị trí thì sao tìm kiếm được. Quan trọng hơn nữa, nếu mà xuống nữa, thì tôi sợ là không kéo được.

- Ha ha!

Mandy cười:

- Tôi sẽ tự mình lên… à, thấy rồi.

Vu Minh:

- Mandy, tôi muốn lên giường với cô.

- Cái gì?

Mandy sửng sốt một giây.

- Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ cắt đứt dây thừng.

Vu Minh uy hiếp.

Mandy hỏi:

- Vu Minh, có phải có người quanh đó không?

- Đúng, lên giường.

Vu Minh trả lời.

- Mấy người?

- Hai ngày nay tôi vẫn luôn để ý cô, nhưng không biết nên nói thế nào.

Lời này thực là không được tự nhiên.

- Vị trí của bọn họ?

Vu Minh cười gượng, nói:

- Mandy, tôi không biết nên nói thế nào, nhưng mà dù sao thì tôi thích cô.

- Anh biết dùng súng không?

- ………

Vu Minh nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ nói:

- Tôi còn là xử nam.

- Ha ha.

Mandy bị chọc tới mức nhịn không được cười phá lên:

- Được rồi xử nam, tôi xử lý cho, anh kéo tôi lên đi.

Monbi ra điệu bộ:

- Ổn định.

Monni gật đầu.

Hai người cầm súng, ngồi ở sau hai tảng đá hai bên, trước tiên cần phải giám thị Vu Minh với Mandy. Bởi lý luận của bọn họ rất đơn giản, bọn họ cũng không tin là Vu Minh may mắn nhặt được khối thứ nhất, mà có khối thứ nhất rồi thì theo quy luật sẽ nhặt được khối thứ hai.

Mandy xuất hiện, hai người cầm chặt súng trong tay. Mandy đi lên, đột nhiên nhảy lên người Vu Minh, cưỡi trên người hắn, sau đó đưa tay rút thắt lưng của hắn. Hai người hôn nhau thật sâu, Mandy đưa hai tay vào trong áo của Vu Minh. Monbi làm thủ thế, hai người bọn họ chậm rãi tới tiến gần. Đột nhiên một âm thanh trầm thấp vang lên, một viên đạn từ phía vị trí cổ áo sơ mi của Vu Minh bắn ra, trúng thẳng vào Monni.

Mandy ôm Vu Minh lăn một vòng, tránh về sau tảng đá. Monbi bắn lên đá, sau đó Mandy đột nhiên ngẩng đầu lên, bắn một phát trúng thẳng Monbi.

Mandy cầm súng đút vào bên hông, nhìn Vu Minh:

- Xong rồi.

Vu Minh hít môt hơi:

- Cô thật là thuần thục.

Mandy sửng sốt, giải thích:

- Anh đừng hiểu nhầm, tôi không phải là người tùy tiện, những cái này chỉ là nhìn trên phim ảnh mà thôi. Hơn nữa tôi là tín đồ theo đạo Thiên Chúa đó nha,

- Tôi…

Vu Minh chậm rãi nói:

- Tôi nói là cô dùng súng thuần thục a.

- Ừm…

Mandy phát hiện mình không còn gì để nói rồi.

Vu Minh:

- Tôi thấy thế này hơi xấu hổ.

- Tôi cũng cho là như thế.

Mandy cầm cái nón cao bồi đội lên đầu mình, sau đó nhìn hai anh em nhà Mon:

- Tôi đi giao khối sắt đây.

Vu Minh nhắm mắt quay về chỗ cũ, sau đó kéo quần áo tử tế lại, rồi nhìn anh em nhà Mon:

- Không phải là tôi cố ý ném mấy người ở dã ngoại này đâu, mà tôi không kéo nổi.

Vu Minh cầm hai khẩu súng đi về.

….

Mandy từ nhà ăn đi ra, Vu Minh đã về tới hậu viện, cầm súng nhắm một chai co ca ở ngoài mười mét. Mandy đi tới nói:

- Vừa mới bắt đầu thì dùng hai tay nắm súng, hai chân đứng hính chữ bắt, hơi khom người, thân trên thẳng, tay trái khép chặt thắt lưng, thân thể tạo thành một góc 70-80 độ với mục tiêu…

Bóp cò, Vu Minh nhìn ngó:

- Đâu rồi?

- Trước hết phải điều chỉnh độ nhạy của cò súng đã.

Mandy càm súng, sau đó điều chỉnh tư thế.

Vu Minh cầm súng, ngắm, bóp cò, miss !!!

Mandy:

- Trong khi bắn, cần phải khống chế hô hấp từ một đến hai giây.

Nghe cô giáo Mandy dạy, chai coca bay mất, Vu Minh đắc ý cười:

- Tôi là tay súng thiện xạ, tôi đi lấy thêm ít đạn đây.

Mãnh hổ cũng hào phóng, đưa hết lượng đạn chuẩn bị cho ba mươi người đưa cho Vu Minh. Vu Minh bắt đầu luyện bắn súng, có chút thiên phú, thời gian lại ngắn, nên thành tích bình thường. Mandy cầm một lon co ca, ngồi ở một bên nhìn Vu Minh luyện bắn.

Mandy:

- Cộng sự, có muốn học thuật phòng thân cơ bản không?

- Được a.

Vu Minh trả lời, có thể danh chính ngôn thuận đụng chạm với mỹ nữ rồi.

5 giây sau, Vu Minh ngã xuống đất, giọng nói như rít lên:

- Đứng tới a…

- Lần này là anh vật tôi nào.

Mandy

5s sau, Vu Minh ngã xuống đất, khẽ kêu lên:

- Lừa đảo a…



Mandy một tay chống nạnh, bất đắc dĩ nói:

- Tôi không nhúc nhích, chỉ là anh tự sẩy chân thôi mà.

Vu Minh cầm tay Mandy, đứng lên:

- Tôi thấy tốt nhất vẫn nên tập súng thôi… Tôi nghỉ chút đã.

Mandy đỡ Vu Minh dậy hỏi:

- Cộng sự, anh chưa bao giờ nhận được huấn luyện ở phương diện này à?

- Không có, trường học không cho đánh nhau.

Cái này sao trách mình được đây.

- Vậy những phương diện vận động khác thì sao?

Vu Minh:

- Đại học trong nước đều đã bỏ đi việc chạy dài 5 km rồi, tôi vẫn luôn tuân thủ quy định trường học, cho nên chỉ chạy 500m, sau đó đi 4km.

- Ửm… tôi thấy anh nên bắt đầu rèn luyện thân thể đi thôi.

Mandy rất uyển chuyển biểu đạt ý kiến của mình.

- Lần này quay về trong nước, tôi nhất sẽ rèn luyện tăng sức khỏe.

Vu Minh tùy tiện đỡ một câu.

Mandy cười:

- Cộng sự, tôi vừa sờ phải dây chuyền của anh, có thể cho tôi xem không?

Vu Minh cầm ra một ngọc bội dây tơ màu hồng, Mandy lắc đầu. Vu Minh chuẩn bị lấy mặt đát thì Mãnh hổ xuất hiện:

- Bọn họ ở đâu? Chuẩn bị mưa rồi.

Vu Minh đứng lên:

- Bên này.

Mandy vỗ vai Vu Minh:

- Anh nghỉ đi.

- ………………..

Vu Minh rất hiểu chuyện, Mandy cùng Mãnh hổ mỗi người khiêng một người, đưa bọn họ vào trong thần miếu, 5 phút sau, mưa to tầm tã.



Trận mưa này vô cùng mãnh liệt, mọi người cùng về thần miếu. Ở phía sau hậu viện bắt đầu phơi quần áo. Maria phóng khoáng vô cùng, trực tiếp cởi sạch, chỉ để lại đồ lót. Vu Minh ngồi ở trong phòng minh, uống lon co ca cuối cung, đung đưa hai chân mà nhìn bọn họ.

Mandy mặc thêm áo khoác, ngồi ở bên đống lửa, nói chuyện phiếm với mấy người khác. Pegy nhìn hai bên, rồi quay về phòng minh, trong tay cầm hộp xì gà đi tới trước mặt Vu Minh, lấy xì gà ra. Vu Minh cũng không khách khí nhận lấy, Pegy giúp hắn cắt xì gà rồi châm thuốc. Trông vô cùng kiên nhẫn, chứ nào có vẻ nóng giận như trước đây.

Pegy chờ một chút, Vu Minh cũng không nói gì. Nhưng Pegy vẫn khách khí nói:

- Tạm biệt.

- Tôi cảm thấy mảnh đất trồng rau gần phòng nhỏ kia có chút manh mối.

Vu Minh nói.

- Tôi thiếu cậu một cái nhân tình. Pegy chậm rãi đi về phòng của mình, sau đó cầm cốc nước đi về phía phòng bếp. Xuyên qua một phòng bếp thì nhìn thấy mảnh đất trồng rau dưới mưa. Hắn chậm rãi nhìn bố trí trong căn phòng này, mấy phút sau thì nhìn về phía cái xẻng. Trên mặt xẻng có bùn đất, có cỏ. Pegy khẽ hiểu, mặc áo mưa vào, cầm cái xẻng rời khỏi thần miếu, hắn cũng mơ hồ hiểu được quy tắc của cuộc tìm bảo này. Nhưng trận mưa chết tiệt kia có khi sẽ phá hỏng tất cả manh mối, cho nên phải thi tốc độ cùng với trận mưa này thôi.

Vu Minh làm sao lại không ham 800 ngàn đô la, có rất nhiều nguyên nhân. Thứ nhất, cho dù có manh mối thì mốn tìm ra được đồ thì cũng rất mệt. Nguyên nhân thứ hai, cho dù có tìm ra thì mình cũng không có năng lực đưa nó về phần miếu. Nguyên nhân thứ ba, Pegy có năng lực mua, nhưng hắn không khả năng mang đủ tiền mặt. Nơi này lại không thể quẹt thẻ, cũng không thể nào gọi điện trừ phi là viết chi phiếu. Ai mà biết xuống khỏi núi thì chi phiếu kia có thể đổi ra được tiền đây?

Pegy đi rồi thì Maria mặc nội y, chỉ mặc thêm một chiếc áo sơ mi đi tới bên người Vu Minh:

- Nè, có nhắc nhở gì không?

Vu Minh:

- Nhắc nhở bị người cầm đi rồi.

Vẫn là Pegy co được dãn được, còn Maria tuy rằng khách khí nhưng mà thái độ vẫn luôn cao cao tại thượng. Vu Minh tin rằng, mình cũng có thể đạt được hiệp nghị với một người có dáng người nóng bỏng như này, nhưng hắn sẽ không làm thế. Mà hắn cũng không từ chối, cho nên chỉ nói một câu từ chối chứ không phải nói dối.

Maria cũng không nói gì, chỉ quay về phòng mình, lặng lẽ cầm cái kính viễn vọng tới trước thần miếu. Rồi bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Pegy. Hai anh em nhà Mon thì vẫn đang mê man, tựa hư sáng sớm mai mới có thể tỉnh lại được. Mà Bark nhìn hành động của mọi người, tuy có bất an, nhưng vẫn ngồi cười đùa với Maria, tiêu phí thời gian quý giá nhất.

Ngày đầu tiên, mưa liên tục cứ như vậy tới tận ngày hôm sau, bảy giờ sáng, Pegy về đến thần miếu, cầm một khối sắt đặt trước mặt Mãnh hổ, rồi ngất đi. Mọi người nghe động tĩnh thì ra xemm, Mãnh hổ kiểm tra xong thì nói:

- Sốt cao rồi, mang tới phòng tôi để lấy thuốc thôi.

Bark dường như không có hứng muốn động thủ, Vu Minh đành phải đứng lên. Mandy nói:

- Cộng sự, việc nặng cứ để tôi làm thôi.

Cô với Maria cùng nhau mang Pegy tới phòng Mãnh hổ. Mãnh hổ nhanh chóng lấy ra thuốc để truyền nước cho hắn.

Bark, Maria với hai em nhà Mon sau khi tỉnh lại, đều cảm thấy có chút bất an, vì giờ trong bảy người, thì có ba người thăng cấp rồi. Bọn họ vẫn không hề có chút thu hoạch gì hết. Mà cũng không có manh mối gì để tìm kiếm. Maria diễn rất tốt, cho nên Bark vẫn tin rằng cô ta vì tình yêu, cho dù tìm được một khối thì Maria nhất định sẽ cho mình.

Mandy nhìn bọn họ đi xa:

- Bark sẽ không thích ứng được với cái luật rừng tàn khốc như thế đâu.

Mãnh hổ vừa kiểm tra truyền nước vừa nói:

- Chỉ có thắng trong luật rừng, thì mới có tư cách để thay đổi pháp tắc.

Mandy:

- Anh ta đã có cái thói quen phụ nữ hy sinh vì anh ta. Cộng sự, còn anh thì sao? Có người phụ nữ nào chịu hy sinh vì anh không?

Vu Minh:

- Không chỉ có hy sinh đơn giản thế đâu, mà bạn gái tôi lúc trước còn dám chết vì tôi.

Mandy kinh ngạc:

- Thật sao?

Vu Minh nghiêm mặt nói:

- Bạn gái trước của tôi nói, nếu tôi còn dám đi tìm cô ấy thì cô ấy sẽ chết cho tôi xem.

- Ha ha…

Mãnh hổ rất vô lương cười phá lên,

Mandy nói:

- Cô ấy làm thế là để ngăn anh, anh lại trở thành kẻ khuất phục vì tình yêu rồi.

Vu Minh:

- Thực ra không phải là như thế.

- Hửa?

Mãnh hổ với Mandy đều khó hiểu.

- Cô ấy thiếu nợ tôi, cho nên tôi đi đòi thôi.

Vu Minh giải thích:

- Là sau khi chia tay mới mượn, bổ sung một chút, đến giò còn chưa có trả.

- Cộng sự thật keo kẹt.

Mandy cầm cái nón cao bồi úp lên đầu Vu Minh hoi:

- Mãnh hổ, vì sao trong thi đấu lại cổ vũ bọn họ tự giết lân nhau?

Mãnh hổ nhìn Vu Minh:

- Cậu nói đi?

Vu Minh hơi ngẫm:

- Nếu không thể hợp lực lại lực chiến đấu thì thà khôn sống mống chết, lưu lại kẻ mạnh thôi.

- Cậu nói sai rồi. Người của tổ chức là những chiến binh, nhưng môi hở thì răng lạnh. Khi nào chúng ta có bất kỳ một ai phát ra tín hiệu cầu cứu thì chúng sẽ trợ giúp. Cửa thứ hai không chỉ là tìm bảo mà còn là khảo nghiệm ranh giới cuối cùng.

Mandy hỏi:

- Mấu chốt ở chỗ không thể bắn chết người cùng tổ mình chứ gì?

- Đúng, chúng ta rất ít khi liên hợp với nhau làm nhiệm vụ. Nhưng một khi hợp tác thì không được phép phản bội lại. Cho dù là vì nguyên nhân nào mà các người hợp tác, thì nhất định phải kiên trì. Kẻ phản bội là không thể tha thứ.

Mãnh hổ nhìn Mandy:

- Juliet, tôi không quan tâm cô có thân phận gì, cũng không cần biết cô tham gia là vì mục đích gì, nhưng cần phải nhớ kỹ, không nên đưa lưng mình giao cho một kẻ phản bội.

Vu Minh kinh ngạc, trong lời này của Mãnh hổ có ý gì đó, hẳn là mục đích lựa chọn thi đấu của Mandy, Mandy kéo mũ xuống che mắt Vu Minh:

- Đừng nghĩ nhiều, tôi tham gia là vì cần thân phận của Hiệp hội thám tử, tôi cũng không hề có cảm nhận gì với tổ chức. Nếu có thể trúng cử, cũng nguyện làm việc cho tổ chức.

Vu Minh giật mình:

- Nghề tay trái?

- Khó nói lắm. Mong rằng có thể biến thành nghề chính.

Mandy cười.

Mãnh hổ nói:

- Lời của cô ấy cậu có tin không?

Vu Minh:

- Đưa tay cô cho tôi, lặp lại những gì mình nói.

Mandy đưa tay cho Vu Minh, rồi lặp lại một lần. Mãnh hổ nhìn Vu Minh, Vu Minh cười:

- Tay cô ấy sờ thật thích.

- ………

Mãnh hổ với Vu Minh cảm thấy muốn ngất, tưởng là có quái chiêu gì, hóa ra là chơi đùa.

Vu Minh vô tội nói:

- Tôi cũng không phải là người thích nói dối nha.

Bàn tay có chút thô ráp, nhìn Mandy, có thể khiến bàn tay bị biến đổi tới mức này, chỉ có thể là huấn luyện vô cùng nghiêm khắc. Mandy đưa tay cho mình, ánh mắt vô cùng tự tin, hiển nhiên đã trải qua kiểm tra phản phát hiện nói dối. Tổng kết lại, Mandy đã trảu qua một quá trình huấn luyện tàn khốc, chuyên nghiệp, có hệ thống. Biết được chỉ có vậy, Vu Minh hỏi:

- Mandy, người đề cử cô phải chăng cũng là người của tổ chức?

- Tôi cũng không biết là ai, chỉ là có người mời tôi tới. Hơn nữa, tôi cần có cái thân phận này.

Mandy nói,

- Cô không biết ai đề cử mình sao?

Mãnh hổ giật mình.

Mandy hỏi lại:

- Có thể nói cho tôi biết không?

- Không, nhưng mà người đề cử cửa cô thì vô cùng đáng tin. Hắn đã mời cô, thì tôi thấy cô sẽ có lợi cho tổ chức.

Vu Minh mơ hồ:

- Thế sao ông lại hoài nghi cô ấy?

Mãnh hổ:

- Vì… không có Juliet.

Mandy cười:

- Juliet chỉ là một cái họ thôi, chỉ cần đúng người là được.

- Cô nói đúng.

Chứng thực là vậy, Mãnh hổ sau khi lấy tư liệu về Mandy đưa cho người đề cử thì người đó khẳng định với Mãnh hổ, đó là cô ấy, hiện tại gọi là Juliet.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.