Hiện trường có vẻ hơi lôn xộn, nước văng xuống hết tấm thảm dưới đất. Người quay phim cầm khăn tay lau chùi bàn trà thủy tinh. Sửa sang được ba phút, Monica bước ra. Tin tốt là nhìn chính diện thì trông Monica rất bình thường, tin xấu là nút thắt phía bên trái bị tuột. Vu Minh nói: - Phiền anh lấy mấy chiếc kim băng tới.
Kim băng được đưa tới, Pedro vô cùng phong độ cài lại cho Monica, như vậy có thể cam đoan là nếu không hoạt động mạnh thì quần áo sẽ không rơi xuống.
Monica cũng tỏ ra chuyên nghiệp: - Chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?
- Vâng. Pedro trả lời. Vu Minh thì lui ra hành lang phía sau bình phong đứng nhìn.
Monica nhìn người quay phim: - Kiểu tóc của tôi thế nào?
Người quay phim giơ ngón tay cái lên, sau đó giơ bàn tay ra, bắt đầu đếm ngược.
Monica quay sang nhìn ống kính: - Đây là bản tin sáng Brazil, tôi là Monica. Câu chuyện công ty Vale bán ra cổ phần của quặng sắt Caracas của mình phải nói là có chuyển biến bất ngờ. Mấy ngày nay lại có tin rằng bí mật thương mại của công ty Vale bị đánh cắp, vì thế chúng tôi đã liên lạc với người phụ trách bán cổ phần lần này của Vale, anh Pedro. Xin chào anh, Pedro, hiện giờ điều mà công chúng muốn biết nhất là, công ty Vale có xảy ra chuyện mất trộm tài liệu cơ mật hay không? Các anh đã báo cảnh sát chưa?
Pedro đã có dự tính trước, trả lời: - Tôi có thể lấy thân phận người phụ trách nói cho cô biết, công ty chúng tôi không bị trộm tài liệu mật, cho nên chúng tôi không cách nào báo cảnh sát được. Hiện giờ trên internet và truyền thông đang lan truyền rất nhiều tin đồn, mà theo những gì công ty chúng tôi được biết, phần lớn là tin tức giả mà đối thủ mưu toan cạnh tranh cổ phần tung ra, mục đích chính là để người đầu tư mất đi niềm tin, như vậy anh ta có thể dùng giá đấu thầu cao hơn kẻ khác mà mua được cổ phần.
Monica nói: - Nhưng có một số tin thì lại là những điều có lợi cho Vale. Ví dụ như có tin nói rằng sở dĩ Vale muốn bán cổ phần nhanh như vậy là bởi vì các vị đã phát hiện ra quặng sắt lớn hơn nữa, nên cần nguồn tài chính cấp bách để rót vào. Tôi nhớ vài năm trước, công ty Rio Tinto, một trong ba công ty lớn về khoáng sản, đã từng vội vã bán một phần cổ phần, sau đó chỉnh hợp tài chính rồi mua một quặng sắt cỡ lớn ở Úc. Có phải các anh đang tham khảo thành công đó của công ty Rio Tinto?
Pedro cười, trả lời: - Tất nhiên chúng tôi có lý do khi nóng lòng bán cổ phần, nên mới như vậy. Mà lý do là gì? Tôi nghĩ chỉ cần chuyện kinh doanh phù hợp với pháp luật Brazil là không thành vấn đề. Hoặc có thể nói như vậy, vấn đề cô hỏi có liên quan tới bí mật của công ty, tôi không thể trả lời được.
Nhìn đi, đâu phải chỉ có mình là kẻ lừa đảo. Vu Minh nghe không hiểu tiếng Bồ Đào Nhà, nhưng có thiết bị phiên dịch tức thời. Đội trưởng đội bảo vệ phụ trách việc này. Vu Minh vừa nghe cuộc đối thoại, vừa thầm nghĩ, Pedro cũng đâu có phủ nhân lý do của Monica, nếu có người đấu thầu nào mà ngây thơ… Nhưng nghĩ lại, doanh nhân có tư cách mua cổ phần hình như cũng chẳng phải kẻ dễ bắt nạt. Như Đỗ thị quốc tế và tập đoàn Lâm Hải, cả hai đều là doanh nghiệp tư nhân, nếu không có năng lực và tầm mắt hơn người thì đã chẳng thể đạt được quy mô như bây giờ.
Đội trưởng đội bảo vệ phiên dịch không được giỏi cho lắm, Vu Minh nghe không quá hiểu, mà cũng cảm thấy cuộc nói chuyện quá nhàm chán nên tìm một chỗ ngồi xuống đọc tạp chí tiếng Anh. Mà hắn vừa đọc liền hối hận, bởi đây là tạp chí thời thượng của nam giới trên thế giới. Tạp chí này nói cho Vu Minh biết, những tay đàn ông thành công nhất trên thế giới này đang làm những gì, có mấy siêu xe, có bao nhiêu du thuyền, hẹn hò với bao nhiêu ngôi sao. Một bộ quần áo của bọn họ là bao nhiêu triệu Euro, đồng hồ đeo tay của bọn họ có giá bao nhiêu triệu đô la Mỹ. Mà đểu nhất là một cái bật lửa cũ xì mà cũng tốn bốn mươi nghìn Euro, đây đúng là quyển tạp chí thách thức những kẻ nghèo khó khắp thiên hạ mà. Nhưng căn cứ theo kinh tế học thì, 80% sức mua của cả thế giới nằm trong tay của 20% người, cho nên cơ hội kinh doanh các mặt hàng xa xỉ phải nói là vô hạn.
Sau bốn mươi phút phỏng vấn, Monica và người quay phim cáo từ. Vu Minh đứng một bên nói: - Cô Minica đúng là phóng viên chuyên nghiệp nhất mà tôi từng gặp. Này ngài Pedro, tôi cho rằng chúng ta nên mời cô Monica cùng ăn tối.
Pedro cười nói: - Tôi cũng tính vậy, chỉ sợ cô Monica không nể mặt thôi.
Monica cười đáp lại: - Tôi thì rất vinh hạnh.
Thật kỳ quái, cô ả này vốn không có ý định từ chối, hẹn xong thời gian, Monica và người quay phim đi về. Vu Minh ngồi trên sô pha trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ Nhền Nhện gặp khó nên lui? Không phải Nhền Nhện thích nhất là thách thức sao? Phòng này chính là thách thức tốt nhất, vì sao bọn họ không ứng chiến?
Pedro đưa mấy người Monica ra thang máy rồi quay trở về: - Thế nào, Vu Minh?
Vu Minh lắc đầu: - Hình như không có việc gì.
Pedro nói: - Như vậy sự chuẩn bị trước của chúng ta là uổng phí sao?
Vu Minh cười: - Cẩn thận sẽ không tạo ra sai lầm lớn.
…
Người quay phim bỏ thùng vào ô tô, sau đó tài xế mà khách sạn phái ra lái xe tới khách sạn mà đài truyền hình thuê. Monica không quen thuộc gì người quay phim, hai bên hầu như không nói gì với nhau. Tới bãi đỗ xe ngầm, Monica và người quay phim cùng đi tới thang máy. Khi thang máy tới, người quay phim nói: - Xin lỗi, tôi quên đồ trên xe, cô lên trước đi.
- Ừ. Monica một mình bước vào thang máy.
Người quay phim đi tới phòng bảo vệ ở bãi đỗ xe dưới đất, lúc đi ngang qua một chiếc xe hơi màu đen thì cốp xe đó bật lên. Người quay phim bỏ một thùng vào sau cốp, rồi đi tới phòng bảo vệ. Bảo vệ nghe người quay phim nói rõ thì gọi xe của khách sạn trở về, quả nhiên tìm được một chiếc điện thoại bị để quên trên xe.
Xe hơi màu đen kia chạy đi, tới thẳng bãi đỗ xe trên tầng đỉnh của một khu thương mại. Simon chống gậy đứng chờ. Xe dừng lại, Annie bước xuống xe, bỏ kính râm và mũ ra, gật đầu với Simon. Simon cười nói: - Tình nhân của cô cũng chỉ thế mà thôi.
- Nếu anh không nhờ Nhện con hỗ trợ, tôi không biết anh có thể cười ra tiếng được không. Annie mở cốp xe, rồi mở thùng ra. Tên lùn trong thùng vặn vặn cổ ngồi dậy, chui ra ô tô. Annie đỡ gã xuống đất.
Người lùn lấy ra một cái chip đưa cho Simon, rồi nói: - Tên Vu Minh kia chính là tình nhân của Annie?
Simon lấy máy đọc thẻ ra: - Không thể nói như vậy được, bọn họ còn chưa lên giường với nhau kìa.
Người lùn nói: - Không cần xem nữa, chúng ta thua rồi.
- Thua rồi? – Simon kinh ngạc hỏi – Không phải cậu trộm thành công rồi?
Người lùn lười giải thích: - Rồi, anh cứ nhìn xem bên trong có gì đi.
Annie đi tới nhìn máy tính, máy tính đọc nội dung có trong con chip, là vài bức ảnh chụp. Simon lúc nhìn vài tấm đầu thì tâm tình không tệ lắm, bởi vì đây là tài liệu chính quy mà hội đồng quản trị trao quyền. Nhưng lúc xem thêm thì gã không cười được nữa, bởi vì chỗ này có tất cả bốn phần tài liệu, toàn bộ đều là tài liệu chính quy, nội dung na ná như nhau, chỉ có giá sàn là hoàn toàn khác hẳn, thấp nhất là mười tỷ cho tới cao nhất là hai mươi tỷ. Nói cách khác trong bốn giá sàn này chỉ có một cái là thật, cũng có thể cả bốn đều là giả.
Người lùn nói với Annie: - Cô cười được rồi đó.
Annie nói: - Có gì mà cười? Hắn chỉ là bạn trai cũ của tôi. Tôi hy vọng hắn thành công, chứ không hy vọng hắn đánh thắng tôi.
Simon mất hứng nói: - Tôi muốn kháng nghị, điều này trái với quy tắc cơ bản của trò chơi. Sao hắn có thể làm vậy? Lần nào cũng cho thêm tin tức giả vào tin thật. Hắn có phải gián điệp hay nhân viên an ninh đâu, thuần túy chỉ là một tên lừa đảo mà vô lại. Làm đối thủ với kẻ như vậy, tôi tự cảm thấy xấu hổ cho mình.
- Hắn cũng không phải kỵ sĩ đâu. Annie nói: - Kiểm tra phần chữ ký đi.
Simon lấy chữ ký của chủ tịch công ty Vale ra so với chữ ký trên bốn phần tài liệu kia, sau đó trả lời: - Bốn phần tài liệu này đều do một người ký, nhưng không phải là chủ tịch.
Annie nói: - Nhưng chúng ta đã có tin tức chính xác, Hội đồng quản trị của Vale đã gửi bản trao quyền và báo giá tới tay Pedro rồi. Mà trong phòng chỉ có một két an toàn, vậy tài liệu thật sự sẽ đặt ở đâu?
Vu Minh nói với Pedro: - Địa điểm giấu tài liệu tốt nhất không phải là két sắt an toàn, mà là để ở chỗ để tài liệu.
Với cao thủ chuyên nghiệp thì két sắt an toàn của khách sạn là một thứ có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Mọi người thường cứ có thứ gì quý trọng thì mới bỏ vào két sắt an toàn. Tài liệu trao quyền thật sự không được để vào trong két sắt, mà để cùng một đống tài liệu khác trên bàn làm việc của Pedro. Phòng của Pedro chính là một cái két sắt vô cùng an toàn, còn cần két sắt gì nữa.
Vu Minh vốn tính toán, hay là chỉ để một phần tài liệu trong két sắt thôi, như vậy sẽ khiến bọn trộm cắp hiểu lầm rằng tài liệu đó là thật. Tên trộm công bố báo giá trong tài liệu này, sẽ tăng cao giá sàn cạnh tranh. Nhưng ủy thác Kiếm sắt này thực sự có thù lao quá thấp, hơn nữa cũng không có nội dung công tác này. Còn nữa, giá thu mua càng cao, giá sắt thép lại càng cao, như vậy giá nhà cũng sẽ tăng lên. Vu Minh liền bỏ qua tính toán đó, trực tiếp nói cho đối phương rằng, thứ các người trộm được là giả đó.
Pedro tiễn Vu Minh tới cửa thang máy. Vu Minh nói: - Pedro, công việc của tôi cơ bản là đã xong. Hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác tiếp.
Pedro gật đầu nói: - Vu Minh, tôi cho rằng cái tài của cậu cần không gian rộng lớn hơn. Đây là danh thiếp của tôi, trên có phương thức liên lạc với tôi ở Brazil. Nếu cậu muốn đổi việc thì cứ liên hệ với tôi trước, tôi chắc chắn sẽ không để cậu thất vọng.
- Cảm ơn, rất vui khi được quen anh. Vu Minh nhận lấy danh thiếp, hai người bắt tay và ôm một cái đầy hữu hảo, sau đó hắn bước vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại, Vu Minh gửi email cho ủy ban chủ tịch của Hiệp hội thám tử: - Đã hoàn thành công việc.
Ủy ban chủ tịch liên hệ với người ủy thác, nửa giờ sau trả lời: - Nghiệm thu thành công, anh đạt được thêm một nghìn điểm danh dự nữa. Chúc mừng anh đã đạt tới hội viên Vàng.
Vàng rồi? Vu Minh lấy điện thoại ra kiểm tra. Ủy thác Kiếm sắt chỉ đạt được năm mươi điểm danh vọng, thất bại cũng không trừ danh vọng, vốn là ủy thác tốt nhất cho người mới. Nhưng do Pedro và công ty Vale đánh giá Vu Minh rất cao, theo thực tế thì Vu Minh đã làm công việc ngang với cấp cao. Nên sau khi trải qua sự đồng ý của Ủy ban chủ tịch, đã tăng danh vọng mà Vu Minh nhận được từ ủy thác. Từ ủy thác Kiếm sắt tăng lên ủy thác Xanh, từ đó đạt được một nghìn điểm danh vọng. Ủy thác ở cấp cao nhất là Ngôi sao, danh vọng mười nghìn điểm, thấp nhất là Kiếm sắt. Ở giữa còn các cấp bậc như Đỏ, Cam, Lục, Lam và Tím.
Được tăng lên làm hội viên Vàng có nghĩa là kỳ thực tập của Vu Minh đã chấm dứt. Hội viên Bạc chỉ có thể tiếp nhận ủy thác trong nước, mà hội viên Vàng thì có thể nhận ủy thác trong nước làm ở nước ngoài. Ví dụ như Đỗ thị quốc tế liên hệ tổ chức yêu cầu điều tra bến tàu Hà Lan, Bạc không có tư cách điều tra một mình, mà cấp bậc Vàng lại có thể đảm nhận. Hội viên Đá quý thì lại ở cấp cao hơn, có thể nhận ủy thác trong châu lục của mình. Nếu là Kim cương thì trâu bò rồi, bọn họ có thể biết tất cả các ủy thác, sau đó lựa chọn ủy thác nào mà mình thích hoặc phù hợp với bản thân. Bọn họ chọn xong rồi, còn lại mà không cần thì mới tới lượt Đá quý. Ủy thác mà Đá quý không nhận mới tới lượt Vàng và Bạc.
Đồng thời có email hỏi cách thức xử lý thù lao của ủy thác, Vu Minh lựa chọn gửi vào trong quỹ. Hiện tại hắn vẫn chưa thiếu tiền tiêu, thôi thì cứ dự trữ cho lúc khốn khó đi. Vu Minh điền quỹ, đồng ý khởi động quỹ báo thù khi mình bị mưu sát hoặc bị hại. Ngoài ra hắn còn điền người được lợi là Đỗ Thanh Thanh. Nếu Vu Minh tử vong ngoài ý muốn, hoặc quỹ báo thù còn thừa, thì số còn thừa đó tổ chức sẽ giao lại cho người được lợi.
Vu Minh lái xe, nghe điện thoại: - Alo!
Là giọng của Yến Tam, chú của Vu Minh: - Nhãi ranh, Thanh Thanh thế nào rồi?
- Oa, cái từ nhãi ranh này là mắng cả cháu và cha cháu đấy. Vu Minh bất mãn nói.
- Ha ha, mày vốn trôi xuống đây, chứng tỏ cha mày cũng chả phải thứ tốt đẹp gì. Yến Tam hỏi: - Chuyện sao rồi?
Vu Minh trả lời: - Hiện tại thì tài sản đã có một triệu, sự nghiệp cũng coi như thành công, về một nửa khác thì chưa có tin tức gì.
Yến Tam nói: - Thôi mày cứ tự lo đi, dù sao tao cũng chỉ có mày. Trừ phi mày ngồi tù, không thì tiền còn không để lại cho mày sao?
Vu Minh cười nói: - Chú nói thế là không đúng. Chú nuôi cháu, cháu trả nợ, đó là chuyện bình thường. Tất nhiên chú cũng phải giúp cháu chút. Chú có một người bạn ở Mỹ đúng không? Giúp cháu tra một người.
- Ai?
Vu Minh nói: - Mẹ của Đỗ Thanh Thanh tái giá với một doanh nhân họ Vương, tên là gì thì Đỗ Thanh Thanh không nhớ rõ. Sinh ra một đứa trẻ, cũng chính là em trai cùng mẹ khác cha của Đỗ Thanh Thanh, tầm tám tuổi thì theo bố đi Mỹ. Chú giúp cháu điều tra thêm tin tức về cậu em trai này.
- Chuyện này có gì khó, rồi, để tao làm cho. – Yến Tam nói – Tao gọi tới chủ yếu muốn bảo mày làm thay tao một chuyện.
- Chuyện gì ạ? Vu Minh hỏi.
- Có nghe nói tới Sở Hà, Hán Giới chưa?
Vu Minh trả lời: - Có, nghe nói chết hết rồi, lần trước chú còn bảo cháu đi tế bái Sở Hà thay chú.
Yến Tam nói: - Chết cái rắm ấy. Lão già Sở Hà kia giả chết trốn kẻ thù, ngày nào cũng chui tịt trong nhà. Nhưng dạo này hình như có vấn đề. Hai ba tháng nay lão bị giám thị. Lão xin tao giúp đỡ, tao muốn mày đi xem kẻ giám thị lão là ai.
- Sở Hà chưa chết? Vu Minh nhớ tới con gái của Sở Hà, Nhiếp Nguyên Tử. Hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, một cô nhóc tuổi còn trẻ như vậy mà thủ pháp sao lại lão luyện đến thế, té ra là có lão tặc ở sau lưng chỉ điểm.
Yến Tam nói: - Sở Hà là lão tặc rồi, lão báo cho tao một cái biển số xe khả nghi. Tao tra xét thì ra đó là một công ty cho thuê ô tô, người thuê tên là Kha Lam Nhi.
- Cái gì? Vu Minh sửng sốt: - Lại là Kha Lam Nhi, người này rốt cuộc là ai?
Trong vụ án của ông chủ Điêu, đội tội phạm kia dùng thân phận Kha Lam Nhi vào ở khách sạn. Tên tiếng Trung của Mandy là Kha Lam Nhi.
Hiện giờ lại nhảy ra một Kha Lam Nhi theo dõi Sở Hà.
Yến Tam nói: - Chỉ cần mày biết rõ thân phận của kẻ theo dõi này là được, đừng tới gây rắc rối cho người ta. Sau Tết tao sẽ gọi tới nghe tiến triển.
Vu Minh nói: - Chú, tết năm nay chú định ăn ở đâu? Có tới ăn tết cùng cháu không?
- Ăn cùng mày mười mấy năm, ngán lắm rồi. Yến Tam đáp: - Tao nghe nghóng được thím mày từng bị đưa tới một bệnh viện tâm thần tiến hành trị liệu. Giờ tao đang ở thành phố B tìm bệnh viện này. Không còn việc gì nữa, tao cúp đây.