Sáng ba mươi, Vu Minh chạy bộ về tới ký túc xá, Đỗ Thanh Thanh bắt đầu bố trí nhiệm vụ, nhiệm vụ sáng nay là tổng vệ sinh, hai người bận rộn hơn mười phút, Đỗ Thanh Thanh nghe đề nghị của Vu Minh, gọi điện thoại cho công ty gia dụng.
Thành thị càng lớn thì càng không có không khí tết, so với ngày thường thì ngày ba mươi đã giàm lượng xe cộ đi rất nhiều. Không ít cửa hàng đóng cửa, dán thông báo mở cửa vào năm sau. Vu Minh lái xe tới biệt thự của Đỗ lão tiên sinh, biệt thự của Đỗ lão tiên sinh tại trong Hồ Đảo, nơi này đều là nhà giàu có, một biệt thự rẻ nhất cũng có giá trên 15.000.000. Đương nhiên, xung quanh trung tâm A thị đã có giá bình quân là 80.000/m2 rồi, 1002 cũng đã 8.000.000. muốn mua nhà thì tổng giá trị vượt qua 10.000.000.
Nửa năm này Vu Minh thu nhập cũng không tệ, trong ngân hàng cũng gởi được trên triệu rồi, coi như là có chút tiền, nhưng một nửa tiền cọc mua nhà cũng không đủ, chứ đừng nói là còn phải trả cho Mãnh Hổ 87.000 đô la nữa. Vu Minh lái xe tiến vào trong Hồ Đảo, bảo vệ liền ra ngăn đón, sau một phen trình bày, quản gia của Đỗ lão tiên sinh gọi điện thoại tới mới được cho vào.
Hôm nay là lễ trừ tịch của Đỗ gia, Hải gia cùng Lâm gia. Người gia đều thích náo nhiệt, đặc biệt là giao thừa. Vài năm trước, ba ông lão về hưu này, liền đã tổ chức lễ trừ tịch này rồi, mỗi năm đều làm một lần.
Vu Minh vào biệt thự, ngoài cửa còn bảo vệ, sau khi nghiệm chứng thiệp mời của Vu Minh rồi mới cho hắn vào. Vào cửa chính là sân, hai bên là hai hàng cây thẳng tắp, trong sân có nhân viên công tác đang bận rộn dọn dẹp khán đài, nối điện, bày bố bàn ghế. Vu Minh qua sân, tới cạnh biệt thự, nơi đó còn đang chơi bóng rỗ. Đỗ tiên sinh, Lâm tiên sinh, Hải tiên sinh, hai vị công tử Hải gia chia ra mà đấu. Khả Nhi cùng Đỗ Tiểu Ảnh cùng cùng ba vị lão gia vừa nói chuyện xem trận đấu.
Phía sau biệt thự là bể bơi, bên cạnh có xếp hai bàn mạt chược. Hải lão thái thái, Hải Na, Đỗ Thanh Thanh, Lâm lão thái thái, Lâm Hà Y đang bồi hai vị lão thái thái chơi mạt chược. Lý Phục cùng với một tên nhóc mười mấy tuổi đánh cờ vua, Nghê Thu thì đứng bên làm khán giả.
Ngoài người của ba nhà, còn mời thành viên công ty điều tra, người nhà Đỗ thị, người nhà Đỗ Lôi, cùng người nhà của mấy quản lý cao cấp nước ngoài của tập đoàn Lâm Hải, còn một ít thanh niên có công trạng xuất sắc.
Ngày hôm qua công ty Vale chính thức ký kết hiệp nghị với Đỗ thị quốc tế. Đỗ Lôi lập tức bay qua Brazil, cho nên hôm nay chỉ có Đỗ Tiểu Ảnh và mẹ cô tham dự lễ giao thừa này. Đỗ Tiểu Ảnh rất khéo léo nhu thuận, cô đã làm cho ba lão già kia rất vui vẻ.
- Vu Minh, lại đây! Đỗ lão tiên sinh hô một câu, vỗ vỗ lên chỗ ngồi bên người.
- Ưm! Vu Minh đi tới, chào mọi người rồi ngồi xuống.
Đỗ lão tiên sinh hỏi: - Vu Minh, cậu thấy trận bóng này ai thắng?
Khả Nhi nói: - Chúng ta đều nói Đỗ tiên sinh sẽ thắng, vừa ký kết với Vale, phát triển tất thuận lợi.
Vu Minh nói: - Đỗ tiên sinh tất thua!
- Vì sao? Đỗ lão tiên sinh hỏi.
- Bởi vì cổ quyền của Vale, Đỗ tiên sinh đã bôn ba không nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay lại phải bồi ngài mừng năm mới, không rảnh nghỉ ngơi.
- Đúng vậy. Hải lãi tiên sinh nói: - Tử Bình, trước tiên tắm rửa nghỉ ngơi đi, đừng để tối lại ngơ ngơ đù đù.
Đỗ tiên sinh thuận thế xuống thang, rời khỏi sân, nhận lấy khăn lau mồ hôi: - Vẫn là Hải bá phụ quan tâm con, Vu Minh, cậu thay tôi đi!
Vu Minh vội nói: - Không được, tôi không biết chơi bóng rỗ.
Nhìn ba người còn lại trên sân bóng, Đỗ lão tiên sinh nói: - Thằng con của ta đâu!
Lâm lão tiên sinh nói: - Lại đang nhớ đích tôn à?
Đỗ lão tiên sinh nói: - Các ngươi biết cái gì, mới đây Tử Bình cùng với một minh tinh tên là Hạ Tri Vũ rất nồng nhiệt. Cái cô Hạ Tri Vũ kia không phải đang ở bệnh viện sao? Hai ba ngày lại tới!
Hải lão tiên sinh: - Minh tinh cũng không tệ a!
Đỗ lão tiên sinh nói: - Hai người hơn kém nhau mười một tuổi, minh tinh này, ngoài xinh đẹp một chút thì còn gì tốt chứ? Vu Minh, nếu cho cậu chọn, cậu sẽ chọn minh tinh làm bạn gái không?
- Chọn chứ! Vu Minh trả lời: - có tiền!
- Đi, đi! Đỗ lão tiên sinh quay đầu nhìn thoáng qua: - Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới rồi.
Vu Minh quay đầu nhìn lại, Hạ Tri Vũ bó bột chân trái, ôm gậy tiến tới. Đỗ tiên sinh nhiệt tình bước tới nghênh đón, đỡ Hạ Tri Vũ qua ngồi một bên. Khả Nhi nói: - Đỗ thúc thúc, Hạ Tri Vũ cũng không tệ lắm, là người thông minh, rất được.
Lâm lão tiên sinh hỏi: - Khả Nhi, con thấy Hà Y thế nào?
- Không tệ a, có năng lực, lại thông minh, còn xinh đẹp nữa.
Lâm lão tiên sinh nói tiếp: - Nhưng vì sao lại không có đối tượng thích hợp chứ? Khó tìm đối tượng, lại còn là một kẻ lừa gạt. Nếu không phải Tử Bình hỗ trợ điều tra, không biết hậu quả sẽ thế nào. Ta cảm thấy, Đỗ Hành nói rất đúng, với điều kiện của Tử Bình, tìm cô nào mà không được? Không nên tìm minh tinh!
- Mỗi nhà đều có chỗ khó của mình! Hải lão tiên sinh nhìn Hải Na phía xa, thở dài: - Hai đứa con trai của tôi thì không cần quan tâm, chỉ là đứa con gái này… Đỗ Hành, con của ông có muốn không? Nếu muốn thì chúng ta năm sau liền làm cái hôn sự chơi!
Đỗ lão tiên sinh cười to: - Lão Hải, tôi cảm thấy được cứ duy trì cho Hải Na như trước là được. Có thể trưởng thành dưới áp lực của ngươi, Hải Na còn chưa đủ lớn à, hai mươi lăm rồi nhỉ?
- Hai mươi sáu, đến lúc lo lắng rồi. Hải lão gia tử giận dữ nói: - Kỳ thật chúng ta khó tìm dâu rể, ông căn bản không biết đối phương hướng tới cái gì! Hai đứa con trai của tôi đều rất nghe lời, mà Hải Na a, chuyện mà nó đã chọn, ta muốn trở mặt cũng không ăn thua. Nó nói nó sợ ta, ta mới sợ nó đây.
Lâm lão tiên sinh cười: - Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh! Đỗ tiên sinh Đỗ gia, Lâm Hà Y Lâm gia cùng Hải Na Hải gia, ba người này đều có được quyền tự chủ hoàn toàn, cũng là ba người được ba ông già này đau đầu nhất.
Thật nhàm chán, sao lại cứ mãi nói tới mấy chuyện này. Vu Minh rất hối hận để Đỗ tiên sinh gặp được. Nhưng tối nay nhắc sẽ có bao lì xì, làm vãn bối, bao lì xì dày hay mỏng đều phụ thuộc vào mức độ cao hứng hay không của ba lão già này. Nghe nói năm trước đều là vàng thỏi (chu choa, đã), năm nay là cái gì nhỉ?
Quản gia tới gần, nói: - Lão gia, Bạch Tiêu San tiểu thư tới!
Đỗ lão tiên sinh đứng lên: - Mấy người ngồi chờ chút!
Vu Minh nhìn Hải lão tiên sinh, nhíu mày như muốn nói chuyện, mà Lâm lão tiên sinh cũng có chút lo nghĩ, Vu Minh tò mò hỏi: - Bạch Tiểu San này là ai?
Đỗ Tiểu Ảnh tò mò: - Vu Minh, anh không biết Bạch Tiểu San thật à?
Vu Minh nói: - Minh tinh? Chưa nghe nói qua!
- Cô ta đương nhiên không thể hiện diện trên tin tức truyền thông. Hải lão tiên sinh mất hứng nói: - Nói dễ nghe một chút thì gọi là thầy tướng số, mà nói khó nghe thì chính là Vu bà!
Khả Nhi giải thích: - Cô ta rất có danh tiếng trong giới thượng lưu, am hiểu coi bói cùng thông linh.
Vu Minh hỏi: - Thông linh thuật? Triệu hồi ếch nhái?
Đỗ Tiểu Ảnh phun hẳn một ngụm nước, nói: - Không phải đâu, cô ta có thể câu thông với người chết, Đỗ lão tiên sinh vẫn luôn nhớ tới người vợ đã mất, giao thừa hằng năm đều thông qua Bạch Tiểu San nói chuyện với vợ.
Vu Minh kinh ngạc hỏi: - Thật vậy chăng?
Đỗ Tiểu Ảnh nói: - Năm trước Đỗ tiên sinh không tin, vì thế đã đặt máy nghe trộm trong phòng thông linh, kết quả thì anh có đoán được không?
- Thế nào? Vu Minh tò mò hỏi
- Thật sự nghe giống thanh âm của bá mẫu! Đỗ Tiểu Ảnh hạ thấp giọng nói: - Tuyệt nhất là buổi tối thứ hai, vong linh của Đỗ bá mẫu nói cho Đỗ bá phụ, bởi vì năm trước đã câu thông với bá phụ, có người ngoài ở đây, cho nên sẽ có tai họa, nói Đỗ bá phụ nên cẩn thận. Đỗ bá phụ đương nhiên đề cao cảnh giác, nhưng không nghĩ tới Đỗ tiên sinh lại gặp chuyện không may trong tết nguyên tiêu. Bị đụng xe trong một lần tiệc rượu, may mắn là không sao. Từ đó, Đỗ tiên sinh thà tin là có, chứ không dám tin là không có, cũng không phản đối cha mình tiếp xúc cùng Bạch Tiểu San.
Vu Minh nhìn vị thần côn cao cấp Bạch Tiểu San này, khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, một thân áo trắng, thoạt nhìn rất động lòng người. Giỏi, nữ nhân này có cấp bậc tương đối cao, mắt nhìn bát phương, nhìn mà không lộ, trong lúc mỉm cười lại để ý chi tiết từng người. Vu Minh đột nhiên quẹt giày lên mặt cỏ, để lộ ra một đám tầng bùn đất
Bạch Tiểu San nhẹ nhàng quay người, ôn nhu nói: - Xin chào mọi người! Cô vừa xoay người liền thấy vết bùn trên giày.
- Ngồi! Đỗ lão tiên sinh cao hứng nói: - Đều là người quen, Vu Minh, Bạch tiểu thư!
- Xin chào! Vu Minh vươn tay.
Bạch Tiểu San nhẹ nhàng xoay người, dùng lễ tiết như là nữ tử thời phong kiến: - Rất xin lỗi, tôi không có thói quen bắt tay với người khác.
- À, không sao! Vu Minh nhìn tay Bạch Tiểu San, trên tay có một đôi bao tay trắng. Thích sạch sẽ?
…
- Thần côn cao cấp là người khó đối phó nhất! Yến Tam nói với Vu Minh: - Bọn họ khác với mê tin, mê tín là tiến hành âm thầm kín kẽ, có thể dùng phép phản chứng mà bóc trần. Nhưng thần côn cao cấp dùng là mê tín, nhưng lại phù hợp với đạo lý logic. Thần côn cao cấp phi thường ít ỏi, bởi vì cần phải có thiên phú hơn người, nhìn mặt đoán lời, là căn bản sinh tồn của bọn họ.
Tiểu Vu Minh hỏi: - Cái gì là nhìn mặt đoán lời!
- Nhìn mặt đoán lời (sát ngôn quan sắc), sát, không phải là tra trong kiểm tra, mà là sát trong cảnh sát, tra là quan sát hiện trường, mà sát thì đề cập tới điều tra. Giống như Lão Thiên, sát của thần côn tức là nghiên cứu địa hình của Lão Thiên. Hiểu rõ bối cảnh của anh, hiểu biết người bên cạnh anh, hiểu biết thói quen cùng sở thích của anh. Lão Thiên nghiên cứu địa hình lúc bình thường điểm tới là dừng, sau đó thông qua tiếp xúc mà tiến hành phân tích. Mà thần côn quan sát thì xem xét tư liệu mười tám đời tổ tông của anh, sau học thuộc trong đầu, chuẩn bị cho mọi tình huống. Một thần côn không có khả năng sinh tồn, sau lưng một tên thần côn nổi danh phải có một đoàn đội nhỏ, mà đoàn đội nhỏ này chính là phục vụ cho quan sát.
- Ngôn: Lời của thần côn phải có sức ám chỉ phi thường thuyết phục, nói chuyện với bọn họ như là được tắm trong gió xuân, nhưng không phải mỗi một thần côn đều có thể nắm chắc chừng mực. Chữ Ngôn là điểm phân chia giữa thần côn bình thường cùng thần côn ưu tú, bình thường bọn họ nói chuyện tương đối chậm, bởi vì trong đầu phải tổ chức ngôn từ, suy nghĩ từng chữ một, lại phân tích nói câu đó bằng giọng điệu thế nào. Bọn họ phải tùy theo hoàn cảnh, tùy theo người mà nói chuyện khác nhau. Ví dụ người tin tưởng thần côn, hắn sẽ nói cho ngươi biết sẽ được cái gì, mà gặp người không tin thần côn thì hắn cũng sẽ thiện ý nhắc nhở, mà sẽ không giáo huấn dạy dỗ, gây ra đối phương phản cảm.
- Quan: Bọn họ quan sát rất tinh tế, nút áo của ngươi hơi lỏng, bọn họ cũng nhìn ra được. Năng lực quan sát biểu cảm của bọn họ rất tệ, nhưng sức nhìn nhận vật thể lại phi thường mạnh. Bởi vì nếu quan sát biểu cảm quá nhiều sẽ làm cho NGÔN của bọn họ mất cân đối, quan sát thực thể, dung hợp với ngữ cảnh, mới là năng lực cơ bản của bọn họ.
- Sắc: Vì sao thần côn cao cấp lại rất ít ỏi? Chữ sắc này là nguyên nhân chính, Diện mạo cùng ăn mặc của hắn rất thoải mái, làm cho người khác thả lỏng cảnh giác. Bình thường bọn họ đã có khí chất xuất chúng, khi nói chuyện với người khác lại luôn lộ ra ánh mắt biết lắng nghe. Bọn họ sẽ không lộ ra vẻ mặt phản đối, ví dụ như chán ghét, phản cảm… vẫn luôn duy trì tôn trọng bất luận kẻ nào.