Vương Bài

Chương 168: Người trừng phạt



Vu Minh đi đến bên cạnh bợm rượu, nắm tóc gã đang định kéo thì bợm rượu lập tức ngẩng đầu lên, cười ha ha:
- Ha ha, ở trước mặt Chúa thì đừng sử dụng bạo lực. Tôi là Mandelson, rất hân hạnh được biết hai người.

Nào còn tí xíu nào vẻ say rượu nữa.

Mandy giơ chân đạp lên ghế:
- Tốt nhất là nói cho rõ, không tôi bán anh sang Mexico đó.

- A!
Vu Minh khoát tay không chút để bụng, sau đó móc ra hai tờ danh thiếp đưa cho hai người:
- Đây là danh thiếp của tôi.

Vu Minh nhận danh thiếp, lẩm nhẩm:
- Công ty bảo hiểm Sao Thủy của Mỹ.

Mandelson vẫn cười hớ hớ như trước:
- Đúng vậy. Bản kinh thánh này vốn được mua ở công ty chúng tôi. Tôi cũng không muốn phá người khác kiếm tiền, nếu cô Juliet chịu thu hồi kinh thánh thì coi như tôi tới đây du lịch. Nếu cô không muốn thu hồi… Tôi là người rất chuyên nghiệp, nhưng tôi lo lắng sau khi tôi giao nộp bản báo cáo của mình lên, công ty sẽ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ bắt cha Loka với tội danh trộm cắp.

Mandy hỏi:
- Anh muốn thế nào?

Mandelson thở dài:
- Tôi cũng thấy khó xử lắm chứ, vì biết quá nhiều mà. Chi bằng cô chỉ điểm cho tôi đi?

Mandy nói:
- Anh Mandelson, kinh thánh…

Mandelson vội xua tay ngắt lời:
- Cô Juliet, đừng nói đạo lý với tôi, tôi với cô đều không phải người như vậy. Cô vừa nói cô là con chiên ngoan đạo, nhưng một bên lại dùng hôn lễ để đùa bỡn. Tôi hy vọng cô có thể lấy kinh thánh đi, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Lời Mandelson nói đúng là những gì Vu Minh nghi ngờ, vì sao Mandy lại giựt giây mình với cô ta kết hôn tôn giáo? Nhưng đây là đề tài nội bộ, giờ nhất trí đối ngoại đã. Vu Minh nghi hoặc hỏi Mandelson:
- Vì sao anh không trực tiếp lấy? Như vậy anh còn đạt được hoa hồng.

Mandelson hơi co người lại, nói:
- Tôi đâu dám đắc tội cô Juliet. Hơn nữa tôi có quen biết cũng như rất kính trọng cha của cô. Cô không cần phải nghĩ nữa, chỉ có hai con đường thôi. Hoặc là cô lấy lại, hoặc là tôi đi báo cảnh sát lấy giùm.

- Tôi nhớ ra rồi, cha tôi có nhắc tới anh.
Mandy cười nói:
- Mandelson, là thám tử tư và thợ săn tiền thưởng giỏi nhất bờ tây nước Mỹ, vì sao giờ lại làm cho một công ty bảo hiểm.

Mandelson đứng lên:
- Không nói chuyện với hai người nữa, đi đây.

Nói đi là đi, Mandelson không hề lo lắng kế tiếp sẽ xảy ra vấn đề gì. Nếu Mandy không giao kinh thánh cho người ủy thác thì gã có thể dẫn cảnh sát tới bất cứ lúc nào. Đi tới cửa nhà thờ, Mandelson quay đầu nói:
- Chúc mừng hai người, tân hôn hạnh phúc. Ha ha.

Vu Minh nhìn Mandy:
- Cô bị người ta bẫy rồi.

Mandy lắc đầu, trong giọng nói có vài phần đồng tình:
- Mandelson này từng là thám tử tư giỏi nhất bờ tây, có quen biết cha tôi, lúc hắn kết hôn cha tôi còn tới dự. Cho tới khi vợ của hắn bị ai đó sát hại để trả thù, hắn vào bệnh viện tâm thần một năm, sau khi hắn ra thì hung thủ chết. Cảnh sát tuy nghi ngờ hắn, nhưng hắn làm rất sạch sẽ, không thể tìm được chứng cứ chính xác nào để khởi tố hắn. Không ngờ lại tới công ty bảo hiểm. Vu Minh, anh chờ chút, tôi đi gặp cha xứ.

Chỉ có thể nói sự thật cho cha xứ, nếu không cả cô ta và cha xứ đều không giữ được kinh thánh.

***

Nửa giờ sau, Mandy cầm một hộp gỗ đi ra. Hai người tới sân bay gần nhất, sau đó mỗi người một ngả. Mandy phải đi New York trả lại kinh thánh cho người bị mất, hoàn thành ủy thác của mình. Mà Vu Minh thì tới Washington chờ kết quả ngày mai.

Đến Washington thì đã về đêm, Vu Minh ở lại khách sạn, sáng hôm sau thì gọi cho Lý Phục. Lý Phục lái xe tới đưa Vu Minh tới tòa nhà thí nghiệm kia trước. Mà không ngờ Lý Phục lại biết Mandelson:
- Vụ án của anh ta là do cảnh sát liên bang điều tra, chứng cớ chủ quan, kể cả nhân chứng, thời gian gây án, động cơ gây án dều đã thành lập, nhưng lại không hề có bất kỳ chứng cứ khách quan nào. Tòa án nói cho công tố viên rằng với chứng cứ hiện tại, tòa án không thể nào phán Mandelson có tội được. Cảnh sát phá án dùng đủ mọi biện pháp, như lợi dụng người nhà kẻ bị hại, như ký ức của người vợ hòng khiến Mandelson nhận tội, nhưng đều không thành công. Vụ án báo thù này cực kỳ quái lạ, nên tôi vẫn nhớ mãi.

- Quái lạ như nào cơ?

Lý Phục trả lời:
- Người bị hại bị trói vào xe rồi bị kéo cho tới chết. Mandelson kéo người bị hại đi dạo bốn con phố thì mới bị xe cảnh sát chặn lại. Nhưng Mandelson một mực nói rằng mình không hề trói người bị hại vào sau xe, nhất định là có kẻ cố ý hãm hại hắn. Chứng cứ chủ quan đều có, chỉ là không có cách nào chứng minh Mandelson trói người bị hại vào xe. Hành vi này của hắn không chỉ là trả thù, mà còn là thách thức luật pháp. Bởi vì người bị hại là nghi phạm duy nhất trong vụ án vợ của Mandelson bị giết, có không ít chứng cứ chủ quan, chỉ là không có chứng cứ khách quan. Mandelson đã dùng đúng cách đó để công nhiên trào phúng tư pháp vô dụng.

Lý Phục kể tiếp:
- Một năm trước đã xảy ra một vụ án tương tự như vậy, hung thủ được tòa án phán vô tội. Vợ của người bị hại dùng ô tô kéo chết hung thủ, bước đầu hoài nghi rằng Mandelson là kẻ ra tay. Chúng tôi lo Mandelson sẽ biến thành một tên sát thủ liên hoàn.

Vu Minh nói:
- Không phải thế là rất tốt sao? Nếu cảnh sát không thể trừng phạt kẻ xấu thì cần kẻ xấu tới trừng phạt kẻ xấu rồi.

Lý Phục cười ha ha:
- Vu Minh, lời anh nói chính là mâu thuẫn tồn tại trong xã hội Mỹ hiện đại này. Nhiều bộ phim điện ảnh và đề tài truyền hình đều ca tụng người đi trừng phạt người khác như vậy, và trên thực tế cũng có nhiều người Mỹ đồng cảm và kính trọng người trừng phạt. Nhưng với tư cách là nhân viên tư pháp, tôi không thể gật đầu với cách làm của hắn. Tôi có lập trường của mình.

Vu Minh nghĩ rồi nói:
- Bản thân tôi lại thấy Mandelson có vẻ giống Băng Tuyết.

- Không, Băng Tuyết điều tra manh mối rồi mới thông báo cho cảnh sát, chứ không đảm đương vai trò người trừng phạt.

- Nhưng tôi nghe nói Băng Tuyết hiện nay có vẻ khá cấp tiến. Băng Tuyết trước kia thường mặc kệ Nhện, khi có vụ án nào trọng yếu xảy ra bọn họ mới nhúng tay. Mà lần này ở trong vụ chuyển nhượng cổ phần của công ty Vale ở thành phố A, Băng Tuyết đã coi Nhện thành mục tiêu. Không chừng vị Mandelson này chính là một thành viên của Băng Tuyết.

Lý Phục không nói gì, vừa lái xe vừa suy nghĩ. Anh ta vẫn luôn kính trọng Băng Tuyết, nhưng nếu Vu Minh nói không sai thì Băng Tuyết bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo an toàn, dùng thân phận người trừng phạt xuất hiện, đây không phải là điều cảnh sát ở các quốc gia muốn thấy. Anh ta thấy mình phải nhắc cấp trên chú ý xu thế biến chuyển của Băng Tuyết mới được.

Dừng xe lại trước cửa tòa nhà, Lý Phục xuống xe đi vào trong, chừng mười lăm phút sau anh ta cầm một túi tài liệu đóng kín trở lại xe. Lý Phục đưa túi tài liệu cho Vu Minh, nói:
- Cậu tự xem đi, cũng tự quyết định xem chúng ta bay tới Nam Phi hay là về Trung Quốc.

Vu Minh hít sâu một hơi, dùng đôi tay run run xé miệng túi, rút tài liệu bên trong ra. Trong này có báo cáo kiểm tra của ba mẫu vật, còn có báo cáo về ty thể của hai mẫu vật, cuối cùng kết luận, mẫu vật số 1, mẫu vật số 2 và số 3 có liên hệ máu mủ, dựa theo độ ăn khớp thì số 1 và số 2 hẳn là cha mẹ của số 3.

Vu Minh bình thản hơn rất nhiều, cũng phải cảm ơn Mandy, nhờ cô nàng mà hắn mới chuyển dời lực chú ý sang chuyện khác. Điều này cũng giống như chơi game. Như một cửa game mà bạn đánh tới đánh lui cũng không cách nào phá được, thế là tức quá hóa giận. Khi bạn quăng nó đi một thời gian, lúc quay lại chơi thì bạn sẽ thấy là qua cửa đó dễ dàng hơn rất nhiều. Nói đơn giản thì đây là vấn đề về tâm tình, nếu Vu Minh cứ luôn suy nghĩ về chuyện này thì sẽ cứ mãi u mê, nhưng khi đã tỉnh táo một phần rồi lại nghĩ tới chuyện này, sẽ khách quan hơn nhiều.

Vu Minh nói:
- Đi Nam Phi gặp bọn họ.

Lý Phục hỏi:
- Chuẩn bị xong?

Vu Minh cười:
- Không cần chuẩn bị.

Điện thoại rung, Vu Minh nghe máy:
- Alo Mandy.

Mandy nói:
- Chồng yêu, có kết quả chưa?

Vu Minh cười:
- Cẩn thận không ai thèm lấy cô đâu đấy, Mandy.

- Không ai lấy, thì tôi lập tức đi Trung Quốc, làm một tờ giấy chứng minh chưa kết hôn của anh rồi cầm giấy kết hôn mà cha xứ đưa cho, tìm một chỗ nào đó làm thành giấy kết hôn hợp pháp thôi.

- Ha ha, ok.
Vu Minh cười nói:
- Vậy cô phải nhanh lên, không biết khi nào tôi sẽ lấy vợ đâu.

Mandy nói:
- Không có khả năng.

- Vì sao?

- Thu nhập của anh hiện giờ có tích cóp mấy năm cũng không đủ mua nhà.

- …
Vu Minh xấu hổ:
- Điều này cô cũng biết?

- Hay anh cho rằng truyền thông Mỹ không đưa tin Trung Quốc?

Vu Minh hỏi:
- Mandy, cô gọi cho tôi không phải là để giục tôi mau kết hôn đấy chứ?

- Tất nhiên là không phải. Tôi gửi mail cho anh đó, trong có địa chỉ của tôi, lần sau tới Mỹ nhớ cho tôi sự kinh ngạc đầy vui mừng.

- Yên tâm, nhất định sẽ có kinh hãi.

Lý Phục nghe mà nhận thấy Vu Minh với cô gái này rất tốt. Lúc Vu Minh cúp máy đọc tin nhắn, Lý Phục muốn nói lại thôi. Vu Minh vừa đọc vừa nói:
- Lý Phục, anh định nói gì?

- Tôi… kiểm tra rồi, không có ai tên là Juliet Mandy cả.
Lý Phục nói:
- Căn cứ biển số xe mà cô ta lái, tôi kiểm tra liền kinh động Cục An ninh quốc gia.

- Cục an ninh quốc gia?
Vu Minh kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy, bố của cô ta là một nhân viên kỹ thuật cao cấp của Cục An ninh Quốc gia, được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Vợ của người này là người Úc, nhưng hai người đã ly hôn từ lâu, có hai cô con gái. Một người theo họ mẹ, tên là Alice Mandy. Một người theo họ Kha của cha, tên là Emily Kha.

Vu Minh thán phục:
- Gia thế hoành tráng vậy à.

Lý Phục nói:
- Trọng điểm không phải điều này, trọng điểm là tôi không điều tra chi tiết được về Alice Mandy. Chỉ biết là cô ta học tiểu học ở Washington, sau đó tới Úc. Bên Úc cũng không có tư liệu gì về cô ta.

- Có thể là tới Úc rồi thì người ta đổi tên.
Vu Minh cất điện thoại đi:
- Tôi với cô ấy chỉ là vì công việc thôi.

- Thật không?
Lý Phục cười:
- Sao tôi lại thấy cậu rất muốn lên giường với cô ta.

- Đúng vậy, quả thật là rất muốn.
Vu Minh dùng vẻ bằng phẳng rộng rãi của quân tử để nói về cái suy nghĩ muốn lên giường của kẻ tiểu nhân.

Lý Phục lắc đầu nói:
- Cậu không nhận ra sao? Lúc ở cùng Đỗ tiểu thư, Hải Na, cậu không thoải mái như khi ở cùng Mandy. Ở trước mặt Mandy, cậu không phải cố ý thu mình, hoặc là lựa ý hùa theo người khác.

Vu Minh kinh ngạc:
- Anh biết cũng không ít nhỉ.

Lý Phục chán nản nói:
- Tôi là người đàn ông đã ly hôn mà.

- Ha ha.
Vu Minh cười hỏi:
- Lần này anh trở về, có gặp… vợ cũ không?

- Không, nghe nói cô ấy đang làm bác sĩ.

- Oa, bác sĩ có phẩm hạnh cao lắm đó.

- …
Lý Phục cười không đáp. Bởi anh ta biết nếu anh ta trả lời, Vu Minh sẽ muốn hỏi thêm, muốn đối phó với Vu Minh, không trả lời là biện pháp tốt nhấ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.