Nghê Thu nhìn Đỗ Thanh Thanh, khi nào thì Lý Phục và quản lý cấp cao của Đỗ thị quốc tế lại có quan hệ thân thiết như này? Đỗ Thanh Thanh cũng không hiểu ra sao. Cha của Tiểu Ảnh, Đỗ Lôi, là Tổng giám đốc bộ phận Hải ngoại của Đỗ thị quốc tế, là nhân vật có thực quyền ở Đỗ thị quốc tế, đồng thời cũng là một thành viên quan trọng của Hội đồng quản trị.
Đỗ Lôi là nhân vật xếp thứ bốn trong số các nhân viên còn đang tại chức. Dựa theo một bảng danh sách ngầm của bộ phận hành chính ở tầng mười, Đỗ tiên sinh xếp vị trí số một, anh ta có nhiều cổ phần nhất, cũng là người nhàn nhất. Chủ yếu phụ trách chiến lược mang tầm vĩ mô cho công ty. Ở vị trí thứ hai là ông tổng của Đỗ thị Trung Quốc, nhiều nhân viên tạm thời nhất, công ty và sản nghiệp phân bố toàn quốc, có bốn công ty được đưa ra thị trường, lại còn vươn tay sang các ngành sẳn xuất về bất động sản hay khách sạn. Nhân vật ở vị trí thứ ba: Giám đốc bộ phận xuất nhập khẩu mậu dịch, bao quát các vật phẩm xa xỉ như ô tô, âu phục, kim cương… cũng bao gồm cả các sản phẩm năng nguyên như khoáng sản, dầu mỏ. Đỗ Lôi chính là nhân vật thứ bốn, cùng với mức độ coi trọng của Đỗ thị quốc tế với thị trường nước ngoài, vị Tổng giám đốc Đỗ Lôi bốn mươi bảy tuổi này có thể coi là nhân vật rất quyền thế.
Lý Phục thấy hai người nghi hoặc nên giới thiệu: - Cha của Tiểu Ảnh với cha tôi là bạn cùng đại học, sau còn cùng nhau làm việc ở một xí nghiệp nhà nước năm năm. Mãi cho tới khi Đỗ tổng về Đỗ thị quốc tế đảm nhiệm khu vực ngoại quốc, lúc ấy mới mỗi người một ngả. Nhưng Đỗ tiên sinh vẫn giữ liên lạc với cha tôi. Mãi cho tới vài năm trước, cha tôi bị quấn vào một vụ hung án liên quan tới xã hội đen, được tòa án Mỹ đưa vào kế hoạch bảo vệ nhân chứng. Lần này tôi về Trung Quốc, thứ nhất là tìm mẹ ruột, thứ hai chính là gửi lời hỏi thăm của cha tới Đỗ tổng.
Nghê Thu hỏi: - Vậy sao anh không tham gia kế hoạch bảo vệ đó?
- Lúc ấy tôi đã trưởng thành, nên từ chối. Nhưng tôi cũng sửa lại tên, họ Lý này chính là họ của mẹ tôi. Tên tiếng anh của tôi là: Brown Lee.
Đỗ Thanh Thanh gật đầu: - Thì ra là vậy.
Đây không phải là tin tốt. Lý Phục là vị đại tướng số một của mình, công ty Tinh Tinh cũng nhờ có anh ta khai hỏa mà nổi tiếng. Nhưng người ta là con của bạn của Đỗ Lôi, lại có thành tích cao như vậy, sao có thể chịu ở lại tòa miếu nhỏ nhà mình?
Nghê Thu cũng hiểu được điểm ấy. Nói thực ra, văn phòng mà có sinh vật ở cấp bậc cao như vậy cũng không phải chuyện tốt gì. Đi thì đi đi… Tâm tình của anh còn chưa hoàn toàn bình phục, ngày hôm qua chạy điên cuồng như muốn trút hết ra mà cũng không có khiến mình thoải mái chút nào. Đêm qua cả một đêm mất ngủ. Anh còn lâu mới chúc Khả Nhi đã kiếm được một bến bờ bình yên, thậm chí còn luôn ảo tưởng rằng Lâm công tử đột nhiên bị xe đụng chết…
Nghê Thu chỉ có thể buồn bực, bởi vì mình đã đùa bỡn vợ của người ta, kiểu nói thế này thật không tự nhiên chút nào, khiến Nghê Thu khó có thể chấp nhận. Anh ta ngó nghiêng xung quanh, thiếu Vu Minh đúng là cảm thấy thiếu người nói chuyện cùng.
Lý Phục thì có vẻ bận rộn. Anh ta nhận một vụ, tìm kiếm hai thiếu nữ bị mất tích. Căn cứ theo phán đoán thì hai thiếu nữ này hẳn là đi gặp bạn trên mạng. Anh ta đang hack tài khoản QQ, rồi account game của hai thiếu nữ kia để thu thập thông tin. Anh ta không chú ý tới Nghê Thu và Đỗ Thanh Thanh, vừa làm vừa nghĩ, cho rằng luật pháp của Trung Quốc không hề coi trọng chuyện bảo vệ nhân chứng cho lắm.
Lúc này, điện thoại của Vu Minh reo lên. Vì tránh bị quấy nhiễu, trước khi đi ngủ Vu Minh lại chuyển cuộc gọi tới công ty.
Lúc này Đỗ Thanh Thanh vừa đi ra từ phòng trà nước, liền nghe điện thoại: - Xin chào.
- Tôi muốn tìm người. Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Sắc mặt Đỗ Thanh Thanh lập tức thay đổi, ống nghe điện thoại trượt khỏi tay. Nghê Thu nhanh tay bắt lấy tai nghe, nghi hoặc nhìn Đỗ Thanh Thanh, sau đó ấn vào nút mở loa. Giọng nói khàn khàn kia lặp lại lần nữa: - Tôi muốn tìm một người.
Lý Phục giật mình, đi tới hỏi: - Xin chào, xin hỏi anh muốn tìm ai?
Nếu không lầm, đây là giọng của sát thủ Thái Tử.
- Ha ha, một trăm nghìn tệ lần trước bị cảnh sát lấy mất, xin lỗi nhé. Thái Tử rất lịch sự xin lỗi trước.
- Tôi không biết một trăm nghìn tệ gì cả, xin hỏi anh muốn tìm ai?
- Át Bích. Tôi tin rằng lần này cảnh sát không có lý do gì giữ tiền đặt cọc và thù lao.
Thái Tử đáp: - Đây là một vụ tìm người vô cùng bình thường…
Đỗ Thanh Thanh vội nói: - Chúng tôi không tìm người.
- Tôi trả một triệu.
Nghê Thu và Lý Phục cùng nhìn Đỗ Thanh Thanh, cùng lắc đầu. Át Bích và Thái Tử đều là những kẻ không nên chọc tới.
Đỗ Thanh Thanh hít sâu một hơi: - Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi không tìm người.
- Tôi đang nói là đồng Euro.
Lúc này Đỗ Thanh Thanh thật sự muốn khóc, một triệu Euro. Lý Phục và Nghê Thu điên cuồng lắc đầu, tiền này có mạng để kiếm, nhưng làm gì có mạng để tiêu. Đỗ Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nói: - Dự chi 10% thù lao làm tiền đặt cọc.
Lý Phục và Nghê Thu cùng ôm đầu.
- Ok. Thái Tử nói: - Từng hợp tác với các người nên tôi rất tin tưởng vào danh dự của các người. Đưa cho tôi số tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ.
- A… Đỗ Thanh Thanh ngẩn ra một lát: - Tối nay anh lại gọi tới được không, tôi quên mất số tài khoản ngân hàng bên Thụy Sĩ rồi.
- Được thôi, hai giờ sau tôi sẽ gọi lại. À đúng rồi, tôi không ưa cảnh sát. Tôi nghĩ các anh chị cũng không thích đám cảnh sát đã thu mất thù lao của các người. Tạm biệt.
Lý Phục và Nghê Thu cùng nhìn Đỗ Thanh Thanh, Đỗ Thanh Thanh ngẫm nghĩ rồi nói: - Chúng ta bắt đầu kiếm ngoại tệ. Át Bích cũng là tội phạm bị truy nã. Vì sự an toàn cho xã hội, dù không được trả thù lao thì chúng ta cũng phải có nghĩa vụ đào Át Bích ra cho bằng được.
Lý Phục nói: - Đỗ tiểu thư, vậy có phải báo cảnh sát không?
- Chờ chút nữa đã, xem chúng ta thu được tiền rồi tính sau.
Người chết vì tiền, chim chết vì đồ ăn. Một triệu Euro, ôi thượng đế, xin người hãy tha thứ cho con. Đỗ Thanh Thanh nói: - Tôi đi mở tài khoản nước ngoài đã.
Đỗ Thanh Thanh đi rồi, Nghê Thu quay sang nhìn Lý Phục: - Anh, thấy thế nào?
Lý Phục trầm tư rồi nói: - Kỳ thật bản thân tôi rất hứng thú với Át Bích và Thái Tử.
- Anh đúng là biến thái mà! Quả nhiên mình và cái tay người Mỹ này không có tiếng nói chung.
- Đừng sợ, sát thủ chuyên nghiệp có nguyên tắc của mình. Bọn họ sẽ không làm hại tới người vô tội.
- Sếp của chúng ta lấy một trăm nghìn Euro, anh vẫn cảm thấy là vô tội?
Lý Phục lại trả lời một nẻo: - Bản thân tôi rất hiếu kỳ, Thái Tử chi bạo tay như vậy là vì sao. Cho dù tiền đặt cọc một trăm nghìn Euro kia thì cũng không phải con số nhỏ gì.
Nghê Thu nói: - Tôi mặc kệ các người làm gì, công việc của anh chỉ có: tìm chó tìm mèo.
…
Vu Minh đang ngơ ngác ngồi trên sô pha xem ti vi. Cả một đêm không ngủ nên hắn ngủ bù tới mức không rõ lúc này là lúc nào. Đỗ Thanh Thanh đang ngồi bên cạnh, giới thiệu cho hắn vụ ủy thác mới nhận. Vu Minh không chút phản ứng, hắn đi tới tủ lạnh trong nhà bếp, lấy một lon coca ra, uống vài ngụm cho tỉnh táo hơn rồi nghĩ lại lời Đỗ Thanh Thanh nói, thế là phụt luôn Cô ca ra ngoài: - Cô nhận ủy thác tìm Át Bích của Thái Tử?
- Có phải là không thích hợp hay không?
- Đỗ tiểu thư, tôi nể cô rồi đấy, thế mà cũng dám nhận. Tôi phải nói rằng tôi đã đánh giá thấp dũng khí của cô rồi.
Cô ả này đúng là thèm tiền đến mức không cần mạng sống nữa rồi. Ừm… Nếu có một tay sát thủ đưa cho mình một trăm nghìn Euro, có khi mình đã ôm tiền bỏ trốn rồi ấy chứ. Động cơ thì có thể lý giải. Nhưng động cơ của Thái Tử là gì? Vì sao lại muốn nện tiền vào công ty Tinh Tinh mà không phải Vạn Sự Thông?
- Anh đang châm chọc tôi đó hả?
- Không phải. Nhân vô hoành tài bất phú*. Cho dù tìm mèo hay chó thì cũng có thể bị lây bệnh chó dại. Tôi chẳng qua cảm thấy chỉ có một mình Lý Phục thì có phần lực bất tòng tâm.
Vu Minh nói: - Một trăm nghìn Euro này có thể kiếm, nhưng chín trăm nghìn còn lại thì tôi thấy đừng kiếm nữa. Ngày hôm qua cảnh sát tìm thấy tàn thuốc để lại ở gần hiện trường. Tôi cho rằng cảnh sát sẽ có thu hoạch. Dùng tình báo của cảnh sát để giao dịch một trăm nghìn này hẳn là có thể khiến Thái Tử hài lòng. Cao, sếp quả thật quá cao tay.
*: tức là người mà không có tiền bất nghĩa thì chẳng thể giàu được.