Vương Bài

Chương 84: Phần thưởng



Nếu tên trộm có thể đột nhập vào nhà Đỗ lão tiên sinh, vậy tại sao không trực tiếp vào thẳng nhà hai vị đổng sự kia mà trộm? Nguyên nhân là vì Đỗ lão tiên sinh cũng không có bố trí vệ sĩ, mà hai vị đổng sự thì khác, bọn họ năm nào cũng thuê vệ sĩ. Hơn nữa tên trộm cũng không dám khẳng định hai vị đổng sự này sẽ dùng cách gì để bảo vệ hai bức tranh. Điều mà gã có thể chắc chắn là, người ta xử lý đồ dỏm thường rất tùy tiện. Chỉ cần mọi người tin rằng đây là hàng giả, như vậy gã có thể lấy được. Đây vốn là một âm mưu hoàn mỹ, chỉ là không ngờ bị Vu Minh khám phá.

Đây không phải là vụ trộm nữa, mà là lừa đảo. Lý Phục am hiểu phân tích trộm cướp, mà Vu Minh thì am hiểu phân tích lừa đảo. Khi tiếp xúc vụ án này, Vu Minh liền suy xét theo hướng lừa đảo. Điểm Vu Minh tính sai duy nhất là, kẻ trộm lại là Át Bích. Nhưng với những gì mà Vu Minh biết về Át Bích, nếu Trương Dạ Nam phái người giăng lưới, sẽ có thể khiến Át Bích phát hiện mà không hành động.

Đám người Đỗ lão tiên sinh và Trương Dạ Nam gần như cùng đồng thời tới hiện trường. Trương Dạ Nam hiểu tình hình rồi thì kéo Vu Minh ra làm một bài về tư tưởng chính trị dài tới mười phút. Vu Minh khách khí nói rằng vẫn luôn quấy rầy nên không muốn làm phiền nhiều. Trương Dạ Nam thì tỏ vẻ sau này có chuyện như này thì mặc kệ phiền toái, cứ gọi. Khác với Vu Minh, lập trường của Trương Dạ Nam là không muốn bức tranh bị mất trộm, mà chỉ để ý chuyện bắt được Át Bích. Lần này có thể nói là cơ hội vô cùng tốt, nhưng kết quả lại là con số không, cô nàng thật sự không cam lòng. Cuối cùng nhờ một vị phó giám đốc tới giải vây mà Vu Minh mới được tha.

Đỗ lão tiên sinh nhìn tranh, nói với Đỗ tiên sinh:
- Nhìn thấy chưa?

- Vâng, là cha tinh mắt.
Đỗ tiên sinh nói:
- Con thừa nhận con nhìn người không chuẩn bằng cha, thế được chưa ạ? Nhưng thật không ngờ Vu Minh lại nhảy ra. Nhưng kẻ này thật đúng là quá xấu, đã biết rồi còn giấu mọi người.

Đỗ lão tiên sinh nói:
- Con cảm thấy vụ án này chỉ do tên Bích biếc kia làm sao? Chuyện này trăm phần trăm là có nội ứng, chẳng qua không bắt được tên trộm nên không biết được nội ứng là ai mà thôi. Con hãy nghĩ đi, trước khi bức tranh tới thành phố A này, bao nhiêu người biết tới nó?

Nếu nói về biết thì có rất nhiều người, bao gồm hai vị phó tổng giám đốc, hai vị nguyên chủ tịch và nguyên phó chủ tịch đã nghỉ việc của tập đoàn Lâm Hải, còn có tổng giám đốc công ty bảo hiểm và vài chục nhân viên, ít nhất là có mười mấy người biết chuyện này. Đỗ tiên sinh nói:
- Nhưng con cho rằng Vu Minh chẳng hề quan tâm tới nội ứng, hắn chỉ muốn kiếm thêm hai sao cho công ty Tinh Tinh mà thôi.

Nói tới đây, sắc mặt Đỗ lão tiên sinh trở nên nghiêm túc:
- Đây chính là điểm mà cha đang lo.

- Dạ?

- Vu Minh quá nôn nóng giúp công ty, mà giúp công ty thật ra cũng là giúp Thanh Thanh. Chuyện này rất không phù hợp với tâm lý yêu cầu con tặng comple. Như với bức tranh này, hắn hoàn toàn có thể nói lấy ra phần thưởng hàng triệu để tặng cho người cung cấp manh mối quan trọng, hoặc dứt khoát dùng tiền mặt treo thưởng. Nhưng hắn lại yêu cầu tăng thêm hai sao.

Đỗ lão tiên sinh nghiêm túc nói:
- Bỏ qua lợi ích bản thân mà vì ích lợi của công ty, cho nên cha nghi ngờ Vu Minh mang theo ý đồ gì đó mà người ta không biết.

Đỗ tiên sinh lại nói:
- Cha đa tâm rồi, có ý đồ thì cũng là ý đồ tốt thôi.

Đỗ lão tiên sinh nói:
- Lời nói giết người mới là vô hình. Cha không thể tưởng tượng được bất cứ lý do nào có thể khiến Vu Minh giúp đỡ Thanh Thanh một cách vô tư như vậy.

- Con sẽ lưu ý… Vu Minh.
Đỗ tiên sinh gọi.

- À.
Vu Minh không nhanh không chậm bước tới:
- Đỗ tiên sinh.

Quả nhiên là hắn chẳng mấy cung kính với mình, chẳng có một nhân viên nào lại trả lời “à” với lời gọi của mình cả. Đỗ tiên sinh nói:
- Lần này làm rất tốt, cậu có muốn thưởng cái gì không?

Đứa con này, Đỗ lão tiên sinh thở dài, mày cứ cho người ta một món tiền mặt đi là xong, lại còn hỏi người ta muốn được thưởng gì, kẻ da mặt mỏng sẽ ngại không mở miệng nói, mà kẻ mặt dày sẽ rao giá trên trời, mày liệu có tiện mà từ chối không?

Vu Minh khách khí nói:
- Đỗ tiên sinh khách sáo quá rồi, hiện giờ bốn bộ tôi có đủ cả rồi.

Đỗ lão tiên sinh mới thở ra một hơi, đây là da mặt có vẻ mỏng, dù sao cũng chỉ mới tốt nghiệp.

Vu Minh bổ sung:
- Giờ chỉ thiếu mỗi xe.

Đỗ tiên sinh nghẹn họng, đây cũng quá công phu sư tử ngoạm?

- Đỗ tiên sinh xin đừng hiểu nhầm, xe thì quá đáng quá, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.

Vu Minh tạo dáng, nói:
- Vô tư dâng hiến, không lấy một công một xu gì. Vì của công, tôi cam lòng làm kẻ ngốc của công ty.
Đoạn hắn cười gật đầu rồi đi.

Đỗ lão tiên sinh cười tủm tỉm hỏi con:
- Giờ con liệu có không biết xấu hổ mà không tặng xe cho người ta?

- Con sẽ không tặng.
Đỗ tiên sinh nghiến răng.



- Xe tốt.
Lý Phục chạy một vòng rồi dừng xe ở trước cửa công ty:
- Đỗ tiên sinh, xe này hẳn là cũng phải ba trăm nghìn ấy nhỉ?

Vu Minh khách khí nói:
- Đỗ tiên sinh, thế này thì không tốt cho lắm. Ngài khách sáo quá.

Đỗ tiên sinh cố nặn ra một nụ cười, tuy đây chỉ là chút tiền cỏn con, nhưng mà… đáng hận nhất là thằng nhóc này chẳng nói là xe gì. Mình tự đề ra, Vu Minh liền khách sáo nói rằng thực sự không cần. Được rồi, đã thế đây liền bỏ tiền mua xe luôn… Không phải ba trăm, bốn trăm sao. Đỗ tiên sinh ngẫm lại cũng thấy mình lòng dạ hẹp hòi, dù sao Vu Minh đã cống hiến nhiều như vậy. Nhưng anh ta lại ghét cái thái độ này của Vu Minh, dường như chính anh ta đang ép Vu Minh phải nhận lấy chiếc xe này vậy.

Vu Minh nói:
- Lý Phục, anh dùng xe này trước đi, đừng làm xước.

Đỗ tiên sinh hỏi:
- Vu Minh, cậu không lên đi thử sao?

- Không được đâu.
Vu Minh lắc đầu.

- Vì sao?

- Tôi không có hộ chiếu.

-…
Đỗ tiên sinh cảm thấy mình không thể ở lại nơi này được nữa, nếu không anh ta có khi lại làm ra cái chuyện không phù hợp với thân phận địa vị của mình ở ngay trước cửa công ty này. Đánh thổ hào, mà mình lại chính là vị thổ hào kia.

Đỗ Thanh Thanh xuất hiện ở cửa:
- Thôi về đi, mở sâm banh mừng lên sao. Vu Minh, đi mời giám đốc Lưu Mãng đi. Trong thời gian này tuy giám đốc Lưu không gặt hái được thành quả gì, nhưng dù không có công lao cũng đã bỏ ra công sức, mời người ta tới uống một ly thôi.

Con nhóc kia học xấu rồi. Đỗ tiên sinh nhìn Đỗ Thanh Thanh, không phải Lưu Mãng chỉ cách cô có mười mét thôi sao? Lưu Mãng, đừng trốn, cũng đừng chạy, người ta cố ý nói cho cậu nghe đó.

- Vâng.
Vu Minh đáp.

Đỗ Thanh Thanh nhìn xe:
- Xe này được đấy. Lý Phục, cái xe kia của tôi anh cứ lấy dùng thay đi bộ đi.

Lý Phục là người thành thực, hỏi:
- Vậy Đỗ tiểu thư…

Đỗ Thanh Thanh khoát tay ngắt lời:
- Vừa đặt xe mới rồi.
Lên ba sao là có được một triệu năm trăm ngàn, thừa để mua xe.

Quả đúng là đã học xấu. Đỗ tiên sinh nói:
- Nào, chúng ta đi mở sâm banh thôi.

Mọi người đi vào. Nghê Thu kéo Lý Phục:
- Cho tôi một chiếc xe đi.

Lý Phục lắc đầu:
- Anh không có hộ chiếu.

- Nhưng tôi sẽ làm mà.

- Nhưng anh không có hộ chiếu.
Lý Phục trả lời một cách vô cùng nghiêm túc.

Lần trước mở sâm banh, tâm tình Đỗ tiên sinh rất tốt. Lần này cứu vãn được khoản tổn thất khá lớn, tất nhiên lại càng tốt hơn. Tiếc rằng vừa thấy Vu Minh cầm cốc Coca, chút tâm tình tốt đẹp đó của Đỗ tiên sinh lập tức biến mất hết. Anh ta khách sáo hai ba câu rồi lấy cớ đi về. Đều là người nhà, Đỗ Thanh Thanh bưng một ly sâm banh, cảm thán một lúc lâu, còn chưa mở miệng mà nước mắt đã rơi xuống. Hai tháng, nhảy từ bậc ba lên ba sao, đây đúng là điều mà cô nàng chưa từng nghĩ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.