Chân tướng của sự việc cuối cùng cũng sáng tỏ, Lưu Mãng cảm thấy hối hận không thôi. Hắn thế nào cũng không nghĩ ra được công ty Tinh Tinh còn có được vị khách quen mạnh mẽ tới như thế. Lần đả kích này vô cùng lớn, cho tới khi Vu Minh đi làm, gặp được Lưu Mãng ở thang máy, thì đối phương không hề có một chút tinh thần gì, ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc rối bù. Mấy ngày qua đi mà tựa như già đi mười tuổi. Đỗ Thanh Thanh còn đỡ, không có nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng.
Hơn nữa Đỗ Thanh Thanh cũng cảm nhận được ngu xuẩn của bản thân mình, bởi đám Thái Tử này giết người như là ăn cơm vậy đó. Ngẫm lại bản thân mình dám nhận một trăm ngàn Euro làm tiền cọc mà lạnh sống lưng không thôi. Tang lễ này khiến cho lá gan của Đỗ Thanh Thanh nhỏ đi một chút, nhưng lại trưởng thành thêm khá nhiều.
Sau tang lễ khoảng mười ngày thì hai công ty cũng bắt đầu khôi phục lại trạng thái đối địch. Nói đối địch chỉ là Lưu Mãng với Đỗ Thanh Thanh mà thôi, còn đám nhân viên thì vẫn khá là hữu hảo với nhau.
Sau khi ăn cơm trưa, Anh Đào dùng một đôi mắt sùng bái nhìn Lý Phục. Lý Phục vẫn như bình thường, cách nói chuyện khôn khéo, kể một ít chuyện cười. Khiến cho Anh Đào bật cười không thôi, phải lấy tay để che miệng. Nghê Thu ra vẻ đồng tình nhìn Vu Minh bên cạnh Lý Phục. Vu Minh thực sự bị bỏ qua luôn rồi, hắn quả thực là đáng thương, Anh Đào còn không thèm nhìn hắn, hắn vẫn luôn đưa mắt ngắm cô ta.
“Hỏi thế gian tình là chi, tình khiến sinh tử song hướng”
(Trích Lý Mạc Sầu :3)
Anh Đào vui vẻ nói: - Được không? Dạo này em mới bắt đầu học tiếng Anh, Lý Phục anh có thể dạy em tiếng Anh được không?
Lý Phục gật đầu: - Đương nhiên là có thể rồi.
- Vậy… tối nay em tới gặp anh có làm phiền anh không? Anh Đào lại đỏ mặt, giọng nói nhỏ đi rất nhiều.
- Cái này… Lý Phục có chút do dự: - Nếu không thì để cuối tuần này. Hai ngày nay phòng trọ của anh cũng hơi bừa bộn.
- Ưm, cám ơn anh, Lý Phục.
Anh Đào hưng phấn dùng tiếng Anh nói: - Anh là một người tốt.
Lý Phục sửa lại phát âm: - Em là một cô gái tốt.
Anh Đào cầm đĩa của Lý Phục lên: - Để em dọn đĩa cho.
- Cám ơn.
Lý Phục đứng lên nhìn Vu Minh với Nghê Thu: - Chúng tôi ăn xong rồi, hai người cứ từ từ dùng đi.
- Ờm.
Nghê Thu với Vu Minh gật đầu.
Anh Đào đi rồi, Vu Minh mới bắt đầu chuyên tâm ăn cơm. Nghê Thu ngồi xuống chỗ của Lý Phục, vỗ vai Vu Minh: - Cho dù thế nào thì cái này cũng gọi là chết trong trứng nước rồi. Tôi lúc đó trưởng thành rồi chết non cũng không có thảm như thế này. Nào, uống Cô ca đi, kính những người thất bại trong chuyện tình cảm trên đời này.
- Ờm… Vu Minh cầm lấy một lon Cô ca.
Nghê Thu uống một ngụm rồi nói tiếp: - Vu Minh này, Lý Phục hình cũng không hiểu rõ mọi chuyện rồi. Mọi người cùng là đồng sự, quan hệ cũng tốt, cậu đừng có làm quan hệ cứng lên nhé.
Vu Minh hỏi lại: - Quan hệ gì cơ?
Nghê Thu thở dài: - Thằng ngốc cũng có thể thấy được, cậu mỗi ngày đi làm đều mở cửa phòng làm việc không phải là vì muốn thấy Anh Đào sao? Hôm trước, cậu còn mời người ta ăn cơm tối, còn bị cự tuyệt, khinh anh mày không biết chắc?
Vu Minh khinh bỉ nhìn Nghê Thu: - Anh nghe lén tôi.
- Tôi bát quái chút không được sao? Nghê Thu lại nghi hoặc hỏi: - Cái tên Lý Phục này không phải là đã có vợ rồi hay sao nhỉ?
Vu Minh đáp: - Lý Phục chỉ là thuần túy giúp đỡ người khác, càng không nỡ từ chối yêu cầu của chị em mà thôi.
Nghê Thu nói: - Cậu nghĩ vậy thì tôi an tâm rồi. Chờ tới lúc Anh Đào biết Nghê Thu có vợ rồi thì có khi lại hồi tâm chuyển ý, cậu cũng có cơ hội. Nghĩ thoáng ra đi, đoạt gái thì cậu không đấu lại Lý Phục được đâu.
Vu Minh dường như không có nghe Nghê Thu nói chuyện: - Tôi thật sự chỉ muốn mời Anh Đào đi ăn một bữa tôm mà thôi.
- Này, tỉnh lại đi má. Người ta hiện giờ ăn tôm hùm to, chứ làm gì có chuyện để ý tới con tôm nhỏ như cậu. Lý Phục cũng không có hiền hậu thế đâu, không được, để tôi đi bảo cậu ta.
- Ấy đừng.
Vu Minh vò đầu nói: - Trước đừng manh động, còn chưa xác định được tình huống thế nào.
- Tình huống gì chứ? Cuối tuần này kiểu gì cũng muốn ăn Anh Đào rồi. Quên đi. Mặc kệ cậu.
Nghê Thu nói: - Này, bao lâu rồi không hạ hỏa rồi? Có muốn đi ăn hàng cuối tuần này với tôi không?
- Ăn cái gì?
Vu Minh hỏi lại.
- Ăn gái a. Vu Minh này, ăn thịt heo đâu cần phải biết chăn heo đâu.
Nghê Thu nhỏ giọng nói: - Mấy người bạn hàng xóm trước đây của tôi từ bên Singapore về, chung tay đầu tư một câu lạc bộ đêm, vẫn luôn muốn tôi tới giúp vui. Cuối tuần cùng đi đi?
Vu Minh trả lời: - Tôi thấy đi ăn tôm còn tốt hơn.
Nghê Thu thở dài, cái tên này chỉ số thông minh dường như tụt thẳng tới cái mức làm người ta phát ức lên được. Nghê Thu nói tiếp: - Đừng nên nhịn làm cái gì, cứ quyết định như thế. Chi phí là do bạn của tôi trả, có giấy tờ đàng hoàng luôn.
- Ok. Vu Minh bâng quơ đáp.
Nghê Thu khá là hài lòng: - Hộ chiếu lấy được chưa?
- Lấy rồi.
Vu Minh hỏi lại: - Anh ghi danh chưa?
- Tôi còn phải kiểm tra? Kiểm cái kiểm a.
…
Hai ngày cuối tuần, Vu Minh lần đầu tiên đi vào chốn phong nguyệt thành thị. Nguyên bản hắn cho rằng bản thân mình sẽ bình thản được, có thể nghĩ tới nhiều thứ để khắc chế. Chỉ là đám vũ nữ nhảy múa theo nhạc, cùng với những ánh đèn màu sắc đã làm cho người ta say mê rồi.
Một cô gái không tới hai mươi được phân tới phòng của Vu Minh, Nghê Thu thì quen mùi, bắt đầu màn cháo lưỡi với một mỹ nhân khác. Thấy Vu Minh với tiểu thư bên người hắn dường như cả hai không có kinh nghiệm gì, cho nên nói: - Em đi ra với bạn anh đi, còn cô em kia lại đây. Để anh đây dạy cho em một bài.
Mỹ nhân cười tủm tỉm rồi ngồi vào bên cạnh Vu Minh, thân thể dán lên người hắn. Rồi cô nàng cắn môi hắn, bàn tay bắt thẳng xuống dưới. Vu Minh cảm thấy hơi hoảng, không thể không há miệng để thở. Đầu lưỡi của mỹ nhân thuận thế tiến công. Sau khi mở cúc áo ngực thì cô nàng ngồi luôn vào lòng Vu Minh. Rồi nhét mặt hắn vào giữa bộ ngực của mình, khẽ rên rỉ bên tai Vu Minh: - Anh đã tới rồi thì hôm nay không cần phải chịu đựng nữa.
Trước mặt của thằng nhóc Vu Minh hiện giờ có một cái kẹo đường, Vu Minh đang nuốt nước miếng không thôi thì Yến Tam nói: - Hiện giờ tao có việc phải đi, một giờ nữa quay về, nếu trong vòng một tiếng đồng hồ đó mà mày chưa ăn kẹp, thì mày nhận được hai viên kẹo. Vu Minh, một người có được năng lực nhẫn nại thì mới có thể đạt được thành tựu.
Ông chú đi rồi, còn Vu Minh vẫn lẳng lặng ngồi ngắm viên kẹo. Đối với một đứa nhóc sáu tuổi, ở nông thôn thì viên kẹo dưới lớp giấy rực rỡ vô cùng hấp dẫn lấy nó. Trong phòng cũng không có món đồ chơi nào có thể khiến cho nó rời đi sự chú ý của mình.
Một giờ sau, ông chú về, còn viên kẹo vẫn nguyên vẹn: - Thêm một giờ nữa, không ăn hai viên kẹo thì… được bốn viên..
Kỳ thật không có gì là khó rồi, bởi nếu bạn sống được qua một giờ, thì giờ thứ hai cũng không có gì khó khăn. Yến Tam ngạc nhiên vô cùng khi thấy, vượt qua ba tiếng sau bữa cơm trưa, dưới tình huống bụng đói meo rồi, nhưng Vu Minh vẫn như cũ, không bóc một viên kẹo nào, Yến Tam khen: - Giỏi lắm, về sau, mày sẽ có tiền đồ.
Vu Minh thoát khỏi làn sóng mãnh liệt kia, cười với mỹ nhân: - Tôi đi vệ sinh chút.
Mỹ nhân khiêu khích hỏi: - Cần em đi cùng không?
- Không cần.
Vu Minh đặt mỹ nhân lên ghế sô pha, rồi đi vào nhà vệ sinh trong phòng. Sau khi mở cửa sổ thì hắn thở mạnh ra, được lắm, khắc chế được bản thân, thì mình mới được ăn kẹo. Vu Minh cũng không cự tuyệt lên giường với mỹ nhân, chỉ là hắn không chịu được khi bản thân mình lại bị người ta khống chế. Thứ trước là sa đọa, thứ sau lại nguy hiểm vô cùng.