Vương Bài

Chương 89: Nhân viên kỹ thuật



Diệp Chiến nhận được điện thoại của Vu Minh, Vu Minh hỏi luôn:
- Diệp Chiến, có giúp được không?

Diệp Chiến nghe nói mà đắng lòng, lại muốn làm gì nữa đây? Lần trước, không giúp, thì bị thằng khỉ này nó gài… Lần này, Diệp Chiến kiên quyết trả lời:
- Có.

Hai người gặp nhau bên trong một tiệm cơm Tây, Diệp Chiến im lặng nghe Vu Minh thuật lại toàn bộ:
- Cậu tin rằng Lý Phục vô tội?

- Tôi… khá là tin.
Vu Minh thực ra cũng có chút do dự.

- Ảnh.

Vu Minh cầm anh của Anh Đào đưa tới, Diệp Chiến sau khi nhìn qua thì hỏi:
- Tôi có thể giúp được cái gì?

- Anh có thể giúp được cái gì?

- Tôi làm sao mà biết được cậu muốn tôi giúp cái gì?

- Tôi không biết cần anh giúp cái gì, cho nên mới biết anh có thể giúp được những gì.

Diệp Chiến thực là không nói nổi nữa, chỉ quan sát tấm ảnh kia rồi mới nói:
- Tôi cần có giấy tờ liên quan tới thân phận của cô ta.

Vu Minh nói tiếp:
- Chứng minh thư hẳn là giả rồi.

Diệp Chiến nói:
- Cậu thì biết cái khỉ gì, cậu biết tại sao chúng tôi lại làm giả giấy tờ ở Nhật Bản không? Cơ bản là vì Trung Quốc không có người nào có thể làm được những kỹ thuật như thế. Cũng như vậy, chúng ta làm chứng minh thư ở đầu đường, người ta nhìn qua một cái là biết. Thành phố A chỉ có hai nơi có thể làm được chứng minh thư giả mà có thể bằng với thật. Hơn nữa, thông tin ở đó không thể nào moi ra được. Cậu lấy được thông tin rằng những thứ ấy là giả có lẽ là nhận được từ phía cảnh sát nhỉ.

- Được rồi!

Vu Minh đứng lên:
- Tôi không tính tiền được chứ?

Diệp Chiến phất tay, để cho Vu Minh phắn nhanh cho rồi. Vu Minh cười, gọi điện thoại người phụ trách bộ phận nhân sự:
- Mỹ nữ, tôi có việc cần nhờ đây, giúp tôi sao chép một phần chứng minh thư của nhân viên trong công ty được không?

Mỹ nữ trả lời:
- Là ai?

- Anh Đào.

- Được.

Vu Minh thuê xe tới công ty, buổi trưa thì tới nhà ăn để gặp mỹ nữ. Thì hắn thấy cô nàng đã đi tới nhà vệ sinh nữ, điện thoại của Vu Minh vang lên, hắn bắt máy:
- Mỹ nữ, tôi tới rồi đây.

- Tôi biết rồi, khi tôi vừa sao chép tư liệu về Anh Đào xong thì, Đỗ Lôi lấy thân phận giám đốc tới muốn lấy đi tư liệu nhân sự của Lý Phục và Anh Đào, nói là giao cho cảnh sát. Còn hỏi tôi, có sao chép văn bản nào không. Nửa giờ sau, người của cảnh sát với Đỗ Lôi cùng nhau tới chỗ tôi hỏi vì việc vì sao lại không có lưu trữ giấy tờ của Anh Đào, tôi mới bảo là không có.

- Mỹ nữ, rất cảm ơn.

Vu Minh cảm thấy may mắn, xem ra làn này chủ mưu chín phần mười là tên Đỗ Lôi này rồi.

- Đồ ở dưới đĩa của tôi đó.

Vu Minh đi tới bàn ăn của mỹ nữ, ngó hai bên, cuối tuần không có mấy người tăng ca, tiện tay hắn lấy một phần văn kiện dưới đĩa của mỹ nữ. Rồi gọi điện thoại cho Diệp Chiến:
- Lấy được đồ rồi.

Diệp Chiến trả lời:
- Tôi ở gần với công ty của cậu đây.

- Sặc, thế mà không nói sớm? Để tôi phải gọi…

Vu Minh nói xong thì đi về phía thanh máy, cửa thang máy mở ra, Đỗ Lôi cùng với một thư ký xuất hiện ở bên trong, Vu Minh lễ phép chào:
- Đỗ tổng.

Sau đó bước vào.

Đỗ Lôi gật đầu, nhìn Vu Minh hỏi:
- Nghe nói sáng nay Lý Phục có chuyện gì đó? Cảnh sát mới tới công ty.

Vu Minh kinh ngạc quay qua hỏi:
- Lý Phục? Anh ta làm chuyện gì sao?

- Cậu không biết?
Đỗ Lôi hỏi lại.

- Tôi không.
Vu Minh lắc đầu.

- À…

Thang máy đi xuống tầng một, Vu Minh tránh qua một bên, Đỗ Lôi đi ra ngoài trước, rồi Vu Minh mới rời đi sau. Lái xe đánh xe tới, Đỗ Lôi liền lên xen rời đi. Vu Minh đi đến ven đường, một chiếc xe màu đen lao tới dừng trước mặt hắn, Diệp Chiến hạ cửa thủy tinh xuống:
- Lên đi, mang cậu đi kiến thức một chút.

Hắn vẫn không hiểu được Vu Minh có thân phận gì, bối cảnh ra sao. Chỉ là lần này mang Vu Minh tới hang ổ xem thử, có khi sẽ có được kết luận. Nếu Vu Minh là một người bình thường thì rất thích hợp làm trợ thủ của mình.



Trong tưởng tượng của Vu Minh thì chỗ làm giấy chứng nhận giả phải là một nơi bẩn thỉu, khả năng là ở một cái tầng hầm ngầm, hoặc là một gian kho hàng thuê nào đó. Ít nhất là lúc trước hắn làm giấy tờ giả cũng là ở những nơi như thế. Nhưng thật sự không ngờ tới, nơi làm chứng nhận giả, lại có thể ở một căn biệt thự như thế này.

Ở ngoại thành có một dạng biệt thự nhỏ như này, có thể nói giá trị của nó cũng bằng với phòng thuê trong trung tâm thành phố rồi. Nếu có xe, mà không khí nơi đây tốt, giao thông thuận lợi, sống khá là dễ dàng, thì đều là mục tiêu cho đám có thu nhập cao hêt.

Diệp Chiến nói rất ít, Vu Minh mà không hỏi thì hắn cũng thèm lên tiếng, mãi cho tới khi tới được tiểu khu, Thiên Hà biệt thự. Lái xe vào bên trong tiểu khu, có thể thấy các kiểu kiến trúc biệt thự, có lớn có nhỏ. Hôm nay là cuối tuần, có gia đình tổ chức tiệc nướng, có một số nhà thì tổ chức thi đấu cho đám con cháu. Ở đây cũng có người hưởng thụ cuộc sống về già của mình với gia đình.

Ô tô đi tới trước một căn biệt thự thì ngừng lại, Diệp Chiến xuống xe, Vu Minh xuống theo. Diệp Chiến nắm tay gõ cửa. Sau đó ở trên đầu chớp nháy ánh đèn, vài giây sau, đèn tắt, cửa mở ra. Diệp Chiến đẩy cửa đi vào, Đón Diệp Chiến và Vu Minh là một cô gái trẻ tuổi, đi xe lăn điện.

Diệp Chiến giới thiệu:
- Nhiếp Nguyên Tử, Vu Minh.

Hai người Vu Minh, Nhiếp Nguyên Tử bắt tay nhau:
- Xin chào.

Diệp Chiến lấy ra văn bẳn được sao chép kia:
- Có phải do cô làm không?

- Xem đã.

Nhiếp Nguyên Tử ấn một cái nút, xe lăn tự động xoay 180°, sau đó lăn đi, Diệp Chiến ngồi lại, còn Vu Minh thì đi theo cô ta vào trong phòng. Bên trong phòng là một dạng phòng thí nghiệm, Nhiếp Nguyên Tử đem văn kiện sao chép để vào một cái máy rồi nói:
- Chỉ được nhìn, cấm sờ lung tung.

- Ừm.

Vu Minh hỏi:
- Nơi này làm được những gì?

- Mấu chốt là ở chỗ anh cần gì?

Nhiếp Nguyên Tử nhìn màn hình phóng lớn tên chứng mnh, sau đó trên máy tính xuất hiện một trình tự tổ hợp số, Nhiếp Nguyên Tử lấy dãy số ra tra, rồi nói:
- Tử nhân, vào đây.

Diệp Chiến lặng lẽ đi vào hỏi:
- Cô làm?

- Không phải, là ba tôi làm.

- Ba cô không phải là ngỏm rồi sao?

- Hai năm trước.

Nhiếp Nguyên Tử trợn mắt nhìn Diệp Chiến một cái, rồi hướng lên màn hình máy tính:
- Cô ta tổng cộng làm bốn tấm chứng minh giả, trong đó còn cần một cái chip tư liệu

- Tư liệu chip cũng có thể làm?

- Chip là một dạng vỏ bọc cho số liệu, nhưng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, chứ bên trong khác biệt, Theo tôi thấy thì người gọi là Anh Đào này, sống ở số 3021 đường Đông Sơn, chính là thân phận thật sự. Chứng minh giả cũng có thể quét ra tin tức này, cho nên chúng tôi gọi đó là đồng bộ hóa.

Nhiếp Nguyên Tử giải thích cho Vu Minh.

Diệp Chiến nói:
- Thế có ích quái gì, chúng tôi cần tìm là người dùng cái chứng minh giả này.

- Không biết được.

Nhiếp Nguyên Tử gõ bàn phím rồi nói tiếp:
- Nếu có chip tư liệu thì cần phải cắm vào trong máy mới được. Cho nên chỉ cần cô ta cắm vào cái gì đó thôi liền có thể biết được tin tức. Có rồi, một năm trước, Tiền Anh Đào thống báo cho đồn cảnh sát, bởi đồ bị mất được một người tài xế nhặt được là một vòng tay phí thúy, hơn nữa Anh Đào đưa ảnh chụp tới, cho nên sau bảy ngày thì đồn cảnh sát đem vòng tay trả lại cho cô ta.

Diệp Chiến hỏi:
- Thế thì phải làm sao?

- Người tên Tiền Anh Đào này khẳng định phải lưu lại số điện thoại, thời gian trò chuyện được ghi nhận là trong hai năm qua. Trên ghi chép của điện thoại của đồn cảnh sát, cô ta đã dùng qua ba số, một là đánh cho đồn cảnh sát, chắc là tìm kiếm đồ vật bị mất. Thứ hai là một số điện thoại di động ,đã bị bỏ đi, còn lại, là một số điện thoại cố định, địa chỉ là ở tiểu khu Thiên Nga, nhà số 5, phòng số 302.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.