Vương Bài

Chương 91: Đá thử vàng



Hai ngày qua đi, Anh Đào cũng không hề lộ diện, Đỗ Thanh Thanh có gọi điện báo cho Vu Minh, rằng phân bộ ở thành phố C của Đỗ thị quốc tế cũng không có ai kêu là Anh Đào hết. Đỗ Lôi quả nhiên đã nói dối, nhưng mà người ta nói dối thì bản thân mình có thể làm gì được đây?

Sáng sớm, Vu Minh cảm thấy thắt lưng mình đau đau, cho nên vỗ vỗ Diệp Chiến ở bên cạnh:

- Thay ca đê.

Diệp Chiến bỏ cái mũ trên mặt xuống, nhìn màn hình, bóc một thanh sô cô la ra ăn rồi nói:

- Cả đêm không có động tĩnh gì?

Vu Minh gác chân lên bàn, đốt một điều thuốc:

- Tôi cảm thấy chúng ta sai lầm rồi.

- Hử?

Vu Minh nói tiếp:

- Tôi vẫn luôn nghĩ, tại sao số di động kia lại gọi cho Hoa Mãn Lâu? Thật sự không cần phải cận thận đến mức đó chứ?

- Ý của cậu là?

- Cái tên Hoa Mãn Lâu này chỉ là một hòn đá thử vàng mà thôi.

Vu Minh giải thích rõ hơn:

- Một cái âm mưu, có thể bị nhìn thấu, hay khi nào bị nhìn thấu, thì đám lừa đảo là người biết đầu tiên. Nếu không thì kết cục vô cùng bi thảm, mà như vậy thì làm thế nào để âm mưu của mình không bị vạch trần đây? Cái này cần phải có một hòn đá thử vàng, cố ý để lộ ra một manh mối chỉ đường, để cho người khác khi điều tra hoặc giám thị thì sẽ khiến cho kẻ lừa đảo phải cảnh giác.

- Đồng ý.

Diệp Chiến nghĩ một chút rồi gật đầu.

Vu Minh cầm lấy lon cô ca:

- Cho nên mới nói chúng ta sai lầm rồi, đá thử vàng không có cái giá trị nào hết.

- Nhưng đây lại là đầu mối duy nhất của chúng ta.

Diệp Chiến trả lời.

Tin nhắn tới, sau khi Vu Minh xem tin nhắn thì nói:

- Nghê Thu đã giúp tôi tra được tin tức về Vương Đào, đang học năm thứ ba ở một trường cao đẳng bên thành phố B. Xem ra phán đoán của tôi là đúng, chúng ta có hai phương án, một là tôi gọi điện cho cô con gái này, yêu cầu tắt di động trong nửa giờ, sau đó gọi cho Hoa Mãn Lâu nói là con gái của ông bị chúng tôi bắt cóc, yêu cầu trong vòng nửa giờ phải thông báo ra vị trí của Anh Đào nếu không thì giết con tin.

- Á đù, cái này không phải là kỹ xảo đám lừa đảo hay dùng sao?

Nghe nói đám người bị trúng chiêu này vô số, đương nhiên cũng không phải là bắt cóc, mà là tai nạn xe cộ, rồi yêu cầu gửi tiền để cấp cứu.

- Dùng được là được. Phương án thứ hai, là phá hỏng điện thoại di động cùng với điện thoại cố định, tôi đoán là Hoa Mãn Lâu trong một ngày thì phải gọi điện thoại trong một vài khoảng nhất định để thông báo tình huống cho Anh Đào. Hắn sẽ mang chúng ta đi tìm cô ấy.

- Di động, điện tín, có dây, không dây… Cậu tính phá hư thế nào mà làm cho đối phương không nghi ngờ được?

Diệp Chiến lấy cô ca để súc miệng rồi hỏi:

- Hoa Mãn Lâu có cái bệnh đa nghi nặng.

Vu Minh nói:

- Đầu tiên là trộm điện thoại, tiếp theo là ném vào trong nhà của hắn, rồi thứ ba, phá hư cửa không cho hắn vào nhà.

- Cửa mà bị phá hư thì hắn sẽ nghi ngờ.

- Nhưng nếu trên lầu, dưới lầu, toàn bộ đều bị hư, thì chưa chắc hắn sẽ nghi ngờ. Chỉ cần một chút thuốc AB hay là keo 502 (con voi kìa), thì không thể nào mà mở khóa bình thường được, chỉ có dỡ khóa cửa ra mà thôi. Mà cửa chống trộm của những nơi như này là một dạng không đơn giản.

Vu Minh cầm lấy di động:

- Nghê Thu, tôi cần trợ giúp, cần mở cửa một căn phòng, trộm cái di động… ừm..

Vu Minh gác điện thoại, sau đó phát ra một giọng nữ hồn hậu:

- Chồng à, đi xem camera của tiểu khu đi.

- Buồn nôn quá. Mấy cái tiểu khu kiểu cũ này mà cũng có camera à?

Diệp Chiến lười biếng nói.

- Đi đi mà.

- Mày mà tởm nữa là ông chém mày.

Diệp Chiến bất đắc dĩ đứng lên, cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, nếu như nhằm nhằm vào Lý Phục thì tin tưởng là Hoa Mãn Lâu đã nhìn thấy ảnh của Vu Minh rồi.

Hoa Mãn Lâu đúng thời gian lại đi chợ, rời khỏi tiểu khu thì di động bị thó mất. Nghê Thu lấy điện thoại xong thì mò về nhà của Hoa Mãn Lâu, mở cửa chống trộm ra, rồi ném điện thoại lên ghế sô pha. Sau đó đóng cửa đi ra, lấy 502 rót vào trong lỗ khóa, rồi đổ vào cửa nhà hàng xóm đối diện, sau đó xuống hai tầng lầu, các phòng khác cũng cho vào, xong xuôi thì bỏ chạy té khói.

Chuyện này thì cảnh sát bất lực luôn, bởi muốn đối phó với những kẻ phá khóa như này thì chỉ có thể trang bị camera, sau đó đưa băng hình cho cảnh sát, cho nên Nghê Thu làm việc này mà chả có tí áp lực nào hết.

Hoa Mãn Lâu khi tới chợ thì phát hiện không thấy điện thoại, hắn vô cùng khẩn trương. Nhìn ngó hai bên rồi quay về nhà ngay. Chỉ là phát hiện cửa chống trộm không mở ra được. Trùng hợp có một cô gái từ tầng trên xuống, hắn mới mượn điện thoại gọi cho mình, thì thấy tiếng kêu vang lên trong nhà, hóa ra là hắn để quên ở nhà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm hạ thấp lòng cảnh giác xuống.

Hoa Mãn Lâu tiếp tục giằng co một hồi, khoảng mười phút mà cửa không mở. Bác gái ở bên cũng đã về, bắt đầu cố mở cửa. Dươi lầu có một đôi vợ chồng đang mắng chửi gì đó. Ba nhà bên cạnh nhau nói chuyện một hồi, rồi kiếm cái điện thoại, gọi người tới cắt khóa. Diệp Chiến cầm điện thoại, gọi lại cho công ty đó.

- Chúng tôi là người bên tiểu khu Thiên Nga, khóa đã mở rồi, các anh không cần tới nữa đâu.

Nhìn đồng hồ, hẳn là tới thời gian để phơi quần áo rồi.

Trên màn hình là cảnh Hoa Mãn Lâu đang nóng nảy nhìn đồng hồ, sinh hoạt nơi đô thị vô cùng náo loạn, cho nên không có điện thoại di động cũng coi như là không có số rồi. Diệp Chiến nói:

- Tôi thấy có vấn đề, nếu như Hoa Mãn Lâu đi ra quán gửi mail thì sao?

- Người Trung Quốc bình thường không thích cầm chứng minh thư đi mua đồ ăn. Mà không có chứng minh thân phận thì so ri bây bi, cho dù là sáu mươi tuổi cũng không cho vào.

Trên màn hình Hoa Mãn Lâu cuối cùng không nhịn được, bắt đầu đi ra khỏi tiểu khu.

- Anh hai, lên sàn thôi.

- Lại là tôi.

Diệp Chiến cầm lấy một cái cặp văn công nam rồi ra khỏi cửa.



Ước chừng nửa giờ sau, Diệp Chiến nói:

- Tiểu khu Song Thủy, nhà số 6. Đi thang máy lên tầng 11, còn phòng nào thì không biết.

- Tôi qua ngay đây.

Tiểu khu Song Thủy cách tiểu khu Thiên Nga có hai cây, Vu Minh đi bộ tới, Diệp Chiến lái xe qua đón. Hoa Mãn Lâu từ tiểu khu đó đi ra, quay về nhà mình ,còn Diệp Chiến thì lái xe vào tiểu khu, đám bảo vệ cũng mặc kệ, bởi đám xe mà không ở trong đây muốn ra thì phải thu tiền, bãi đỗ xe ở bên cạnh nhà số 7.

Vu Minh nhận kính viễn vọng từ chỗ Diệp Chiến rồi nhìn tầng 11, chỉ lại:

- Cái phòng kia số bao nhiêu?

- 1101.

Vu Minh nói:

- Đúng là nó đấy.

- Làm sao mà đoán ra được?

Diệp Chiến ngạc nhiên hỏi.

- Nội y.

Vu Minh ngừng chút rồi nói:

- Trên ban công phơi toàn đồ của nữ, nhưng ba nhà khác chỉ có mấy bác gái với đám trẻ con mà thôi, còn bên này có người ở độ tuổi thanh xuân. Còn có khả nghi chính là, cửa sổ nhà người ta đều mở hết rèm ra cho thông thoáng, chỉ có phòng 1101 kia là đóng chặt rèm cửa.

- Cược sai là cô ta chạy mất đấy, rồi không tìm được nữa đâu.

Vu Minh trả lời:

- Tôi nói cái này tuy hơi đáng khinh một chút, nhưng mà khi đi làm ở công ty Tinh Tinh, cô ấy mặc qua ba cái áo ngực, thì hiện giờ đang có hai cái tung bay trên kia kìa.

- Cậu biến thái nhỉ?

- Là vì cô ấy mặc áo sơ mi, rồi áo sơ mi gập lại, ở giữa cúc áo có khe hở, chỉ là trí nhớ tôi tốt mà thôi.

- Trí nhớ dùng trên phương diện còn dám nói không phải là biến thái sao?

Diệp Chiến cầm một cái kích điện ta từ trong cặp công văn:

- Đi thôi, có sao thì cho một phát là được.

Vu Minh ấn chuông bên cửa, một giọng bác gái vang lên:

- Ai đấy?

Vu Minh nói:

- Tôi ở bên bảo trì điện tín đây, có thể mở cửa được không.

Bác gái không hỏi lại, gác điện thoại, rồi ra mở cửa. Hai người tiến vào bên trong nhà, rồi lên thang máy, trực tiếp đi tới lầu 11. Vu Minh nhìn bên hông Diệp Chiến:

- Có phải đám cảnh sát bên Mỹ thường dùng mấy cái kích điện đó không?

- Muốn không? Chờ tới khi cậu gia nhập Quốc tế độc lập thì cho dù là Barrett cũng mua được nữa là. (Một dạng súng ngắm trâu văn bò, cái gì nó cũng đục được)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.