Vương Bài

Chương 97: Đùa quá hóa thật



Người đầu tiên đi tới là con gái nhỏ, hai mươi tuổi, cô ta nhìn qua lại, rồi tiến về phía quan tài, nhìn di thể mà nghiến răng nghiến lợi:

- Một triệu, ông điên rồi sao? Một triệu thì còn không đủ cho tôi tiêu một tháng. Ông có tiền mà không để lại cho tôi, mang đi từ thiện làm gì? Ông có bao giờ chịu quan tâm tôi đâu. Ông nói không sai, tôi đang hút thuốc phiện, vì sao hả? Tôi cứ nghĩ ông có phát hiện ra, nhưng mà lại không có, tôi hận ông.

Trần Vũ Phàm ngồi cạnh Vu Minh, vừa nghe vừa nhìn màn hình mà cảm thấy lòng lạnh lẽo, Vu Minh đưa một lon nước ngọt qua an ủi:

- Ai mà không có mấy đứa con nghịch tử chứ.

Người thứ hai là vợ chính:

- Họ Trần kia, tôi theo ông tới bốn mươi năm, sinh con đẻ cái cho ông. Ông chẳng lẽ nghĩ rằng tôi để cho ông có vợ bé đấy chắc? Ông cứ thử hỏi mà xem, ai mà chả ghét người đàn ông của mình có vợ bé chứ? Ông là đồ vương bát đản, lương tâm của ông bị chó nó ăn rồi…

Người thứ ba là đứa con cả:

- Cha, con cũng không cần tiền của cha. Một triệu, con cũng sẽ làm từ thiện như cha. Nhưng mà làm sao cha trả lại Tiểu Nguyệt cho con đây? Chắc cha đã quên rồi nhỉ, lúc con hai mươi tuổi, thì cha chia rẽ bọn con…. Ông có hiểu được cái gì là tốt với tôi không? Ông không phải là cha tôi, chỉ là vì muốn tôi được tốt sao/ Cả đời này của tôi xui xẻo nhất chính là có một người cha như ông.

Kế tiếp, đủ thể loại đều có cả. Chỉ có không có một ai cảm thấy đau lòng cho cái chết của Trần Vũ Phàm. Cái này cơ bản cũng không còn là lễ truy điệu nữa rồi, mà là lễ “truy chửi”. Tất cả mọi người đều phát tiết toàn bộ những gì bất mãn trong lòng với Trần Vũ Phàm ra. Trần Vũ Phàm cũng không ngờ lại ra nông nỗi này, bản thân hóa ra là một người cha thất bại, một người chồng thất bại. Vu Minh nhìn ông ta, cảm thấy như người này già đi thêm mười tuổi. Hắn thở dài, sao phải ngược đãi mình thế chứ? Thời nay, khó nghe nhất quả là lời nói thật mà.

Vu Minh an ủi:

- Ông không thể nào có thể làm cho mọi người dều hài lòng được đâu. Trần tiên sinh à, xin hãy kí cho một cái nào.

Trần Vũ Phàm nhìn màn hình, tay cầm bút lên, thuần thục mà kí tên. Vu Minh thở dài, nói chung là khoản tiền này nắm vào tay rồi.

Lúc này thì tình phụ đã xuất hiện ở linh đường, vừa tới là một ngụm nước bọt:

- Trần Vũ Phàm, mày là đồ súc sinh, có một triệu mà cũng đòi mua ba năm thanh xuân của mày, mày đầu thai sẽ không có lỗ nhị.

Trần Vũ Phàm bóp nát lon cô ca, nước ngọt bắn thẳng lên người nhưng không hề có cảm giác gì. Bởi hiện giờ ngoài nước mắt, chỉ còn là lửa giận mà thôi.

Cuối cùng là vợ bé đi vào, rồi quỳ xuống khóc:

- Sao ông lại có thể chết đi như thế chứ? Ông đã nói muốn sống tới lúc bạc đầu mà, còn muốn đi cùng nhau, sao ông nỡ đi trước…

Trần Vũ Phàm rơi nước mắt không ngừng, Vu Minh khẽ thở ra:

- Hoàn hảo, chí ít vẫn còn có một người có tình có nghĩa với ông.

Trần Vũ Phàm gật đầu nói:

- Bà ấy theo tôi hai mươi lăm năm, một ngày vợ chống, trăm ngày ân mà.

Vợ bé đứng lên, sau đó khinh bỉ nói:

- Tôi mới bốn mươi mà ông đã ghét bỏ tôi. Đã hai năm rồi còn không thèm tìm tới tôi, suốt ngày chỉ hưởng lạc với cái con hồ li tinh kia. Tôi không trách ông, vì ông có thể bỏ vợ cả do dung mạo của tôi, thì cũng sẽ bỏ tôi để đi kiếm những đứa nào xinh đẹp hơn. Chỉ là tôi muốn ông biết rằng, ba đứa con của tôi, chẳng có đứa nào là của ông đâu.

- …….

Trần Vũ Phàm phun thẳng một ngụm máu tươi lên màn hình, Vu Minh kinh hãi vội nói:

- Hãy bình tĩnh, bình tĩnh đi.

Trần Vũ Phàm cười lớn, sau đó sắc mặt tái nhợt, rồi đầu nghẹo qua một bên, người cũng đổ theo. Vu Minh cẩn thận sờ mạch, không thể nào? Vu Minh kêu lên như là thác nước đổ vậy:

- Có chuyện rồi.

- Chuyện gì?

Lý Phục trấn tĩnh hỏi.

- Trần Vũ Phàm sắp chết rồi.

- Đã chết.

Nghê Thu trả lời.

- Tôi nói là sắp chết, lúc trước là chết nhanh, còn đây là chết vì tức. Làm sao đây?

Vu Minh hỏi.

Đỗ Thanh Thanh quát:

- Mau đưa đi bệnh viện.

- Được.

Vu Minh bừng tỉnh, vội vàng lái xe đi.

20 phút sau, bác sĩ báo Trần Vũ Phàm đã chết. Tổ bốn người ở trong bệnh viện đưa mắt nhìn nhau, Đỗ Thanh Thanh hỏi:

- Tiền lấy được chưa?

- Rồi.

Vu Minh đưa hợp đồng cho Đỗ Thanh Thanh, có hợp đồng này thì có thể lấy được tiền rồi.

Nghê Thu hỏi:

- Làm sao giờ?

- Nếu không thì báo người nhà bọn họ tới?

Vu Minh hỏi.

Lý Phục khẽ nói:

- Trần Vũ Phàm cũng không có di chúc thứ hai, cho nên cái di chúc kia là thứ duy nhất hữu hiệu, cho nên toàn bộ tài sản, ông ta đều cúng hết ra ngoài rồi.

Nghê Thu:

- Cũng phải mấy trăm triệu.

- Đỗ tiểu thư, hiện giờ phải lừa tên thư ký của ông ta tới. cũng không cho hắn biết chân tướng, mà chỉ bảo hắn đi giải thích thôi. Chúng ta kiếm cơ hội mà chuồn đi, miễn cho bị chém. Tôi đi tới nhà xác làm thủ tục. Lý Phục lập tức đi công ty của ông ta lấy tiền còn thừa, Nghê Thu đi cùng luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng.

- Ok.

Ba người đáp lại một tiếng rồi bận rộn đi ra.

Vu Minh ở trong nhà xác, nhìn Trần Vũ Phàm đi vào trong ngăn đông lạnh mà thở dài:

- Chơi lớn rồi chứ? Sao phải làm cho mình tức chết hả? Nhưng mà di chúc của ông quả là hợp với cái yêu cầu ban đầu, không có ai thiệt tình đau khổ vì cái chết của ông đâu.

Một nữ y tá đeo mạng che mặt, đầy xe tiến vào trong phòng xác, đột nhiên đi tới sau lưng Vu Minh mà ôm lấy hắn. Sau đó dí thẳng một cái khăn tay vào mặt Vu Minh, hắn kinh hãi, chỉ giãy được vài cái, cuối cùng cũng mất đi tri giác. Y tá bắt lấy hắn, rồi kéo hắn lên xe, sau đó lấy khăn che mặt hắn lại, chậm rãi đẩy xe rời khỏi phòng xác.

Đỗ Thanh Thanh nói chuyện điện thoại xong, nữ y tá đẩy xe qua mặt cô, sau đó tới cửa bãi đỗ xe. Mở ra cốp của một chiếc ô tô, rồi ném Vu Minh vào trong đó.



Vu Minh hơi mở mắt ra, cảm giác thấy bản thân có chút lạnh lẽo, bàn tay cũng thế, cho nên lại muốn nhắm mắt lại lần nữa.

Không biết qua bao lâu, hắn đói tới mức mà tỉnh lại, mở mắt ra, thấy bản thân nằm trên một cái thảm lông. Thảm lông đặt ở trên mặt sàn xi măng, nhìn qua hai bên, Vu Minh ngây ngẩn cả người. Đây là một nhà giam, khoảng năm mét vuông tạo thành một lồng sắt. Giống như thế còn có 9 cái lồng khác. Ở bên trong có một người nằm mê man ở trong. Có người vừa tình lại, vẫn đang nghìn trái phải vì không hiểu là chuyện gì hết. Vu Minh cố gắng dùng chút khí lực, không thì không xong rồi.

- ……

Một âm thanh đạp lồng sắt vang lên bên cạnh. Vu Minh quay đầu lại nhìn:

- Diệp Chiến?

Diệp Chiến ngừng lại, quay đầu qua:

- Tỉnh rồi hả?

Vu Minh nhìn Diệp Chiến, thấy trên người hắn chỉ còn có một cái quần lót đen bó sát. Trên cổ có một cái dây xích. Sau đó hắn nhìn bản thân, mình với mọi người giống nhau, cũng chẳng khác gì, quần lót đen, giầy đen. Trên cổ cũng có một dây xích, Vu Minh hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Quỷ nó biết.

Diệp Chiến đạp một cước lên cửa sắt, sau đó kêu thảm một tiếng, bởi từ dây xích có truyền tới một dòng diện lưu, Diệp Chiến ngã xuống đất run rẩy.

Một âm thanh đã qua biến đổi từ trên đầu truyền tới:

- Đừng có không nghe cảnh cáo.

Diệp Chiến vươn tay, Vu Minh đưa tay qua lồng sắt kéo hắn dậy. Bên ngoài có một cánh cửa sắt mở ra, một người phụ nữ mặc đồ như người Ả rập, đi tới trước từng cái lồng sắt mà ném vào trong một bao bánh quy ép không khí với một bình nước.

Một giọng nữ hô lên:

- Bỏ tôi ra.

Diệp Chiến với Vu Minh nhìn lại:

- Anh Đào?

- Vu Minh? Diệp Chiến?

Anh Đào ngạc nhiên nhìn qua.

- Tỉnh rồi hả? Mở cái hộp của mấy người ra đi.

Một giọng nói vang lên.

Vu Minh xoay người liên thấy có một cái hộp giấy trên ghế đá.

Giọng nói vang lên tiếp:

- Bên trong có một cái bộ đàm, đeo lên, cấm gỡ xuống. Còn một cái thẻ bài, tự đeo lên ngực mình đi.

Vừa nói xong lập tức có kẻ lên tiếng chửi, nhưng đón lấy hắn là một sợi dây diện quật tới, tiếng nói lại vang lên:

- Trong vòng ba mươi giây, không hoàn thành thì hậu quả giống tên đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.