Vương Bài

Chương 98: Ngoan cố chống cự



Diệp Chiến số 1, Vu Minh số 2, Anh Đào số 5. Vu Minh ngẩng đầu lên nhìn, trên trần nhà cao sáu mét có bốn cái camera, đánh giá tổng thể thì hẳn đây là một cái nhà xưởng đã bỏ đi từ hồi lâu.

Thanh âm kia lại vang lên tiếp:

- Cho 10 phút để ăn cơm, vượt qua 10 phút mà còn ăn thì sẽ bị điện giật.

Vu Minh cầm bánh bích quy tựa vào lồng sắt, Diệp Chiến cũng ngồi xuống cạnh đó:

- Sao cậu tới đây?

Vu Minh trả lời:

- Nhà xác, bị người đánh lén.

- Cậu cũng không cho hai cái chữ đánh trộm đó đâu.

Diệp Chiến buồn bực:

- Tôi mới là bị đánh lén đây này.

- Không được nói chuyện.

Diệp Chiến lại bị giật ngay sau ba giây.

Diệp Chiến giãy dụa rồi đứng lên rống lớn:

- Bọn tao nói chuyện, sao chỉ có tao bị giật hả?

Vu Minh cười hàm hậu, sờ sờ cái mặt mình, tỏ vẻ thuần túy là vấn đề mặt mũi thôi.

Người kia cũng không thèm trả lời vấn đề của Diệp Chiến.

10 phút sau, âm thanh cảnh báo vang lên, mọi người buông bánh xuống.

Tiếng nói kia vang lên:

- Thật là vui mừng khi thấy các vị tới đây. Chúng tôi không hề có ác ý, chỉ là muốn mời mọi người chơi một cái trò chơi mà thôi. Chỉ có năm người được phép sống sót tiến vào vòng tiếp theo. Nếu như thông qua khảo hạch thì mọi người có thể chọn 100 ngàn đô la tiền thưởng, hoặc là chọn gia nhập vào chúng tôi.

- Mỗi người đều có một vị quan chỉ huy. Nếu tôi là mọi người thì phải sống sót, và tất nhiên là nghe theo an bài của quan chỉ huy. Số lẻ mở cửa.

Lồng sắt số 1, 3, 5, 7, 9 mở ra, năm người bọn họ hơi ngừng một chút, rồi bắt đầu bỏ chạy, biến mất trước mặt đám tuyển thủ còn lại. Chừng 10 phút sau đã truyền tới âm thanh tiếng súng. Một phút đồng hồ sau, liên tục vang lên tiếng súng, cuối cùng là một mảnh yên tĩnh.

Tiếng nói vang lên tiếp:

- Số 2, 4, 6, 8, 10 mở cửa.

Cánh cửa sắt ở trước mặt Vu Minh mở ra, một âm thanh vang bên tai của hắn:

- Tôi là quan chỉ huy của cậu, nếu muốn sống sót thì phải làm theo như tôi nói. Hiện giờ lập tức chạy về phía trước, chọn lối rẽ bên trái.

Bốn người còn lại vừa ra khỏi nhà giam liền bỏ chạy không ngừng, Vu Minh cứ chậm rãi mà tiến về phía trước. Quan chỉ huy nói:

- Làm cái gì thế, nhanh lên chút đi.

- Tôi đói.

Vu Minh chậm rãi, tiêu sái đi tới thông đạo bên trái.

Thông đạo rất là hẹp, Vu Minh phải nghiêng người mới đi vào được, khi bước vào trong một gian phòng toàn đồ tạp nham thì quan chỉ huy nói:

- Trong phòng có một khẩu súng, hãy tìm ra nó.

Vu Minh nhìn quanh một hồi, rồi vươn tay tới một đống hộp giấy, mò mò bên dưới, cuối cùng lấy ra được một khẩu súng.

Quan chỉ huy nói tiếp:

- Rất tốt, hãy tranh thủ thời gian. Tiếp theo cần phải giết chết một người là tôi có thể cho cậu biết biện pháp rời khỏi nơi này.

- Lần trước cũng chính là các người muốn bắt cóc tôi phải không? Mục đích của các người là gì?

Quan chỉ huy:

- Vu Minh, người thông minh không chắc đã sống được lâu đâu. Mở chốt bảo hiểm ra.

Vu Minh mở chốt bảo hiểm, sau đó nâng súng lên đi về phía trước. Ngay sau đó là một con đường nhỏ, đột nhiên một trận gió vút qua, Vu Minh kinh hãi quay đầu, Diệp Chiến đưa tay che miệng hắn, làm động tác cấm khẩu. Sau đó dùng một thanh sắt cuốn đám xích kia lại, lấy ra một mảnh sắt khác, cắt dây xích cho Vu Minh, khi Vu Minh ngẩng đầu lên thì đây đúng lại là góc chết của camera.

Quan chỉ huy thúc giục:

- Vu Minh tăng tốc.

Dây xích bị gỡ ra, Diệp Chiến giật tai nghe của Vu Minh xuống rồi bẻ gẫy.

- Được lắm, dám đánh lén ông mày. Ông sẽ cho chúng mày biết thế nào là lễ độ.

Diệp Chiến vô cùng uất ức.

Vu Minh hỏi:

- Phá hỏng camera anh có định dùng súng không?

- Ừm… tôi thề không dùng súng.

Diệp Chiến cầm lên một tảng đá, ném về phía trước, một cái camera ra đi:

- Tôi không cần dùng súng.

Quan chỉ huy nói:

- Khu vực số 2 có vấn đề, khu vực số 2 có vấn đề.

- Đi xem đi.

- Vâng.

Quan chỉ huy đẩy cái bàn, đứng lên, tay cầm theo một khẩu súng.

Quan chỉ huy hai tay cầm súng, xuất hiện tại vị trí mà Vu Minh biến mất, rồi chậm rãi đi tới. Nghe thấy bên trái mình có âm thanh nói chuyện, liền đi gần về phía đó. Hẳn là tiếng của một người phụ nữ ở sau thùng. Đột nhiên chiếc thùng bay qua một bên, Diệp Chiến lao thẳng về phía quan chỉ huy, Diệp Chiến đánh ngã người đó, sau đó đập thẳng hắn lên vách tường, một tay bắt lấy khẩu súng, tay còn lại thì không ngừng cho quan chỉ huy ăn cùi chỏ. Sau ba phát, vị quan chỉ huy khả kính đã lăn ra bất tỉnh.

Vu Minh từ phía sau thùng đi ra, Diệp Chiến cảnh giác nói:

- Tìm di dộng.

Vu Minh mò mò trên người quan chỉ huy, kiếm được một chiếc di động:

- Gọi 110 à? Chúng ta không biết bản thân đang ở đâu mà?

Diệp Chiến:

- Gọi số này, 123456789.

Vu Minh bấm xong thì bên trong vang lên một tiếng tích, Vu Minh hỏi:

- Số gì thế?

- Số điện thoại đặc biệt xin trợ giúp của Hiệp hội Thám tử Quốc tế. Chậm nhất là tám tiếng, viện quân sẽ tới.

- Tám tiếng?

Thi thể cũng lạnh rồi.

Diệp Chiến:

- Tôi cho dù có phải tìm người nhặt xác báo thù thì cũng không thể để cho chúng yên được.

Một tiếng “keng” vang lên ở phía đông, Diệp Chiến liền lùi lại, Vu Minh ngăn cản, ra thủ thế, Diệp Chiến gật đầu, Vu Minh liền lùi về phía tây.

Một người chừng 25, đeo khăn trùm đầu kiểu khủng bố, đi theo bước chân của Vu Minh mà truy đuổi. Diệp Chiến dùng một chiêu hồ lô đập ruồi đánh ngã hắn, Vu Minh nghe tiếng thì lập tức quay lại, đã thấy Diệp Chiến đánh ngã người trẻ tuổi kia thì cười nói:

- Chiêu không cần mới, cứ dùng được là được.

Nhưng Vu Minh cũng không ngờ tới, tên kia cũng khá là dũng mãnh, nện cho Diệp Chiến một quyền vào bụng, giơ Diệp Chiến lên rồi ném đi. Diệp Chiến xoay người lại, một quyền nện thẳng lên mặt đối phương, tên kia cũng không tránh né, chỉ trả lại một quyền. Song phương so đấu, Diệp Chiến thật là chịu thiệt rồi.

- Aaaaa!

Vu Minh cầm một cây gậy lao tới, người trẻ tuổi kia khinh thường quay người lại. Diệp Chiến một quyền nện thẳng vào mặt người này, hắn lùi lại vài bước.

- Aaaaaa!

Vu Minh lại hú lên một tràng, người trẻ tuổi quay người, nhưng lại bị Diệp Chiến cho một cú nữa.

- Aaaaaa!

Lần này người trẻ tuổi kia không quay lại nữa, bắt đầu vật lộn với Diệp Chiến. Diệp Chiến chịu một quyền, đem đối phương ôm chặt. Vu Minh nện thẳng một gậy lên đầu hắn, võ công cao tới đâu, thì cũng sợ thái đao mà thôi.

Người trẻ tuổi ngã xuống, Vu Minh mỉm cười tủm rỉm:

- KO.

Diệp Chiến không nói gì, chỉ quỳ xuống bắt đầu vẽ vẽ trên mặt đất:

- Bọn họ rất nhanh sẽ tiếp cận chúng ta, chứng tỏ có mấy cái cửa vào liền, trong khoảng 5 phút thôi.

Vu Minh bổ sung thêm:

- Đối phương thả ra năm người, chứng minh rằng nhân số của bọn họ không có nhiều, hiện giờ tôi đoán là không quá bảy người. Đợt thứ nhất đã mất 2 người, còn chúng ta đánh ngã 2 người. Bọn họ nhiều nhất chỉ còn 4 người mà thôi. Tính ra quan chỉ huy của tôi với tên này thì sức chiến đấu của bọn họ cũng không phải là rất mạnh, cho nên phán đoán sơ bộ là, bảy người này không phải là ai cũng có năng lực chiến đấu mạnh đâu. Bên này có hai con đường, cho nên họ sẽ không khinh địch, theo như tôi đoán thì bọn họ sẽ bao vây chúng ta lại. Chúng cần thoát ly được nơi này, phân tán đám người truy kích của bọn họ, sau đó phá hư mấy cái máy giám thị là được.

- Đi thôi!

Diệp Chiến cầm hai khẩu súng lục, chạy chậm rãi trên đường. Thấy camera thì phi súng tới mà đập.

Vu Minh nói:

- Kỳ thực tôi cảm thấy mấy cái lời thề này thì lúc trọng yếu có thể tạm dừng lại.

Diệp Chiến đưa mắt nhìn Vu Minh:

- Có biết vì sao tôi thề không cần súng không?

Vu Minh trả lời:

- Không biết.

Diệp Chiến thản nhiên nói:

- Bởi vì tôi từng bắn nhầm đồng bạn, còn là 2 người.

- Ặc… thế thì vẫn nên tuân thủ lời thề đi.

Vu Minh nhìn Diệp Chiến tựa như gặp tai tinh vậy đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.