“Hừ.” Khóe mắt Yunho lườm hai tên đang cười đùa, đến trước mặt Jaejoong: “Mèo con tạc mao.” Hoàn toàn không có chút tức giận nào vì câu nói của Jaejoong, mà ngược lại còn thấy vui vẻ tiếp tục đùa: “Mèo con.”
ở trong mắt Yunho lúc này, Jaejoong chính là một con mèo con xinh đẹp đang giơ móng vuốt lên cào cào, vẻ mặt hung ác nghiến răng nghiến lợi, phỏng chừng lúc này quăng cho cậu một cuộn len, chắc chắn sẽ loạn thất bát tao mà đuổi theo chơi đùa.
“Ai là mèo con?!” Rống xong Jaejoong hoàn toàn hối hận, nhìn đến ánh mắt ý cười ‘không phải cậu’ kia của Yunho, Jaejoong mặt đầy hắc tuyến.
Tiếng chuông di động vang lên thật sự rất trùng hợp, hiện tại cậu rất cảm kích người gọi tới cứu cậu một bàn thua trông thấy, A, là mẹ đẹp, cậu vui vẻ nhận điện: “Ju Ah noona.”
“Jaejoonggie….” Thanh âm kích động từ đầu kia vang tới khiến cho mọi người nhất thời đều nghe được.
“Mẹ nói nhỏ chút.” Jaejoong đã sớm quen với cao âm như vậy.
“Hắc hắc, người ta kích động thôi…” vừa nghe tiếng cười này, Jaejoong liền có dự cảm bất hảo, tuy rằng chuyện gì liên quan tới mẹ đẹp, cậu cũng chưa từng sống dễ chịu gì. Ai chả biết mẹ đẹp chính là chuyên gia gây rắc rối trong nhà.
“Ta nghe Man Man nói, con cùng Yunho đang yêu đương nồng nhiệt có phải không?! Ju Ah noona thật là cao hứng nha, con đưa thằng bé về nhà đi.”
Jaejoong nắm chặt tay thành quyền, thậm chí còn nghe được tiếng xương khớp kêu rắc rắc, Man Man??? Nếu nhớ không lầm thì giám đốc học viện hình như tên Lee SoMan thì phải.
“Con không muốn.”
“Vì sao?? Ông xã~~ Jaejoong khi dễ em này….ô ô ….” Câu trước còn bình thường hỏi Jaejoong, câu sau đã trở thành Mạnh Khương nữ khóc đổ tường thành*: “Jaejoong à, con dẫn cậu ta về nhà thì mẹ con sẽ không ồn ào nữa.” Ba Kim tiếp điện thoại nói hộ vợ đang giả bộ khóc nức nở bên cạnh. (*: các bạn tự sợt gúc gồ là ra bà này)
Liếc nhìn Yunho đang nói chuyện với Yoochun, Jaejoong cúp điện thoại, từng bước đi tựa như bước lên pháp trường tới bên cạnh Yunho: “Yah, hôm nay về nhà với tôi.”
Changmin nháy mắt ngẩng đầu, hai mắt lập lòe phát sáng, ồ, đã tới mức ra mắt trưởng bối rồi cơ à, đúng là tốc chiến tốc thắng, đánh nhanh thắng nhanh mà, hai ông này quả nhiên lợi hại, bất tri bất giác Changmin đem tiềm năng hóng hớt phát huy tối đa.
Yunho nhìn Jaejoong không nói lời nào, Jaejoong vươn tay giật giật áo Yunho: “Yah…” còn lấy chân đá đá hắn mấy cái, chọc Yunho ‘xì’ một tiếng bật cười. hắn thực sự rất muốn nói cho Jaejoong biết, bộ dạng hiện tại của cậu y hệt cô vợ nhỏ làm nũng.
Nắm tay mềm mại Jaejoong, liền bị người nào đó xem thường mà giật tay lại.
“Anh biết rồi.”
Có một số việc không thể làm lớn được, đặc biệt đối với Jaejoong, Yunho hắn luôn cẩn thận cân nhắc đúng mực, mèo con tạc mao này cũng khá dễ dụ, nhưng mà khi cắn người cũng rất đau đấy.
Jaejoong cố gắng trì hoãn thời gian về nhà, nhưng không nghĩ tới lúc đó tới đặc biệt mau, Jaejoong buồn khổ khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, không cam lòng cùng Yunho lên xe quản gia đã chờ sẵn.
Trong xe không khí thập phần quỷ dị, hai người ngồi hai đầu ghế, ai cũng không nhìn ai, cũng may ghế hai người ngăn cách với ghế lái xe bằng một lớp kính đen, người khác không nhìn thấy, bằng không khẳng định sẽ bị mẹ đẹp chỉ trích thật lâu.
Jaejoong chu chu cái miệng nhỏ oán thần lái xe đi quá nhanh, oán giận hôm sau sao không thấy tắc đường, tất cả biểu tình đáng yêu của người bên cạnh đều được Yunho nhìn qua ảnh phản chiếu lên kính đen trước mặt thu hết vào tầm mắt, càng nhìn càng thấy tiểu thiên hạ này thú vị, càng thêm chờ mong cùng cậu ấy giả yêu đương.
Xe vững vàng dừng trước cửa nhà Jaejoong, Yunho và Jaejoong cùng bước xuống, liền nhìn thấy mẹ đẹp đứng trước cửa tươi cười đón bọn họ, nụ cười này so với dĩ vãng còn sáng lạn hơn mười phần, thực sự rất chói mắt.
“Hắc hắc, Yunnie thật lễ phép, mau vào nhà, muaz ha ha ha…” Rồi mẹ đẹp hớn hở cầm tay thằng con rể tương lai đi vào bên trong, bỏ quên thằng con đẻ vẫn phụng phịu đứng một bên. Có thằng con rể thế này, mẹ đẹp vừa lòng vô cùng.
Lúc trước biết được thiếu gia nhà họ Jung đang học ở Thần Đế, mới nghĩ cách đem Jaejoonggie lừa gạt tới, khẳng định thu hoạch không nhỏ, không nghĩ tới phải nói là đại thu hoạch khiến mẹ đẹp cười phớ lớ.