Vương Gia Bá Đạo

Chương 17



Liễu Húc thấy nàng được ăn thì vô cùng hào hứng, đôi lúc còn lộ ra một nụ cười thỏa mãn, tự đáy lòng hắn chợt cảm thấy thật ấm áp, một hạnh phúc bất tận, đây là một cảm giác mà cả đời hắn chưa từng trải qua.

Nàng thật sự rất dễ thương, thẳng thắn đáng yêu, hỉ nộ ái ố tất cả đều hiện rõ trên mặt không một chút che giấu, làm cho người ta thật thoải mái mỗi khi ở bên nàng.

Kì thật hắn cũng đã cùng từng nhiều vị thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc đến tửu quán này dùng bữa, nhưng các nữ nhân đó nếu không phải chê món ăn không ngon rồi từ chối đùn đẩy thì chỉ ăn cầm hơi vài miếng, khuôn mặt luôn giả vờ yểu điệu, dịu dàng, làm cho hắn vô cùng chán ngán, không vì giữ lại chút lễ nghĩa với họ thì hắn đã thẳng thừng đứng dậy phẩy tay bỏ đi.

“Thật sự cảm thấy món ăn ngon lắm sao?” Hắn hỏi.

“Đương nhiên.” Nàng liên tục gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.”

Thật ra đã no ngang lưng lửng bụng, tay nàng còn ráng với lấy chiếc bánh ngọt, tay còn lại hí hửng rót chung trà hoa lộ, cái miệng nhỏ không ngừng hoạt động, “Cửu gia, có một chuyện ta vẫn nghĩ không thông a.”

“Chuyện gì?” Hắn cảnh giác nhìn nàng – sẽ không đề cập tới những chuyện liên quan đến cố hương của nàng chứ?

“Tân la diệp kia…. Làm thế nào mà ngươi vận chuyển được hết ra ngoài?”

“Tất nhiên là sai người chuyên chở ra ngoài.” Hắn thở dài nhẹ nhõm, thì ra là muốn hỏi vấn đề này.

Nàng đảo qua đảo lại cặp mắt, “Ta đương nhiên biết, ý ta là, ngươi làm cách nào che giấu được tai mắt của người khác? Tân la diệp có hương khí, ngươi đã quên sao?”

“Nhuận Ngọc, có lẽ bổn vương không biết cách trồng nó như thế nào, nhưng nếu là việc che giấu đi hương khí thì tự động bổn vương có cách khắc phục.”

Làm thế nào? Dùng phân sao? Nàng buồn cười tưởng tượng.

Chỉ vừa nghĩ đến thế, nàng lập tức cảm thấy kinh tởm – nàng đang dùng cơm a, sao lại nghĩ đến mấy cái thứ bẩn thỉu như thế. Phì!

“Ngươi đều đã xử lý thỏa đáng thì ta cũng không còn gì nói nữa.” Nếu đã bại lộ ra điều gì, nàng nhất định đá hắn sang một bên rồi bỏ trốn biệt dạng.

Liễu Húc thấy nàng bỗng dưng trầm mặc, trong đĩa còn sót lại một cái bánh ngọt, liền đưa cho nàng, “Ăn luôn đi. Đừng nên lãng phí, điểm tâm ở đây đến cửa hàng khác không mua được đâu.”

“Ta không phải là trư nha.” Nói là nói như vậy, nhưng nàng vẫn tiếp nhận cắn cắn một miếng.

“Có thể ăn được chính là phúc rồi.” Hắn có ý định muốn cùng nàng tranh cãi một phen.

“Thế tại sao ngươi lại kiêng cữ như thế?” Hắn muốn chống đối nàng tới chết sao?

“Sức ăn của bổn vương làm sao lớn như cô nương đây.” Trong lời nói của hắn chứa đầy sự chế nhạo.

“Liễu Húc, ngươi dám cười nhạo ta. Còn cười nữa hả? Không cho phép.” Nàng cảm thấy có chút xấu hổ, không để ý đến cấp bậc lễ nghi, trực tiếp gọi thẳng tên hắn, thuận tiện thẳng tay ném miếng bánh ngọt dang dở về phía hắn.

Không nghĩ tới lại quá vừa vặn trúng ngay trán của hắn, trên mặt dính toàn mảnh vụn rơi vỡ.

Nàng hoảng sợ, ngầm bực tức chính mình sao quá lỗ mãng, vạn nhất hắn sinh khí thì nàng phải làm sao bây giờ? Nghĩ nghĩ, không khỏi liếc mắt sang nhìn sắc mặt của hắn.

Hắn dường như không giống suy nghĩ của nàng hất bàn dựng ngược lên, ngược lại khoanh tay, từ tốn lấy ra chiếc khăn lau sạch lại gương mặt, sau đó còn khoái trá cười ha hả.

Sao lại cao hứng như thế? Có muốn nàng tiếp tục ném thêm mấy cái nữa không? Nàng tức giận suy nghĩ.

Hắn ngừng cười, nhìn sang hỏi nàng, “Ăn no chưa? Chúng ta cần phải đi.”

Nàng gật gật đầu, đứng dậy rời khỏi ghế đi theo hắn; cũng vẫn như thế, lần thứ hai nàng nhận được không ít ánh mắt tò mò soi mói.

Nàng giả vờ không biết, thậm chí còn cố ý không nhìn sang xung quanh – muốn xem thì cứ xem. Nàng không sợ đâu a. Nàng chỉ tới đây dùng cơm thôi.

“Cửu gia, về sau ta còn muốn đến đây ăn vài lần nữa có được không?” Giọng không quá lớn nhưng đủ để tất cả mọi người trong quá đều nghe thấy.

Liễu Húc nở nụ cười ôn nhu nói, “Nếu nàng đã thích đến thì sau này bổn vương sẽ thường xuyên mang nàng đi.” Sau đó hướng về phía chưởng quầy hô lớn, “Chưởng quầy, tính tiền.”

Lúc này từ trong những người khách có một cặp mắt hướng nhìn về phía nàng với vẻ hung ác nguy hiểm, chỉ là nàng vẫn không hề cảm nhận được.

Thần sắc nàng hoàn toàn tự nhiên, bước ra cửa tửu lâu, chỉ thấy Thái Bình đang túc trực liền hô một tiếng, “Thái Bình.”

Thái Bình quay đầu lại nhìn thấy nàng, lập tức chạy lại ngay, quỳ xuống cúi đầu , “Tiểu thư có gì phân phó ạ? Nô tài xin lắng nghe.”

Nàng cau mày không vui. “Thái Bình, ta không phải là Vương gia của ngươi, ngươi không cần động một chút liền quỳ trước mặt ta, mau đứng lên đi.”

Thái Bình vẫn không có chút động tĩnh.

“Ngươi không nghe thấy lời nói của ta sao hả?”

“Người là khách quý của Cửu gia, nô tài phải biết kính trọng.”

“Nhưng nếu ngươi đứng lên nói chuyện thì đâu có gì bất kính. Ta không thích nhìn thấy ngươi quỳ mãi, mau đứng lên đi.”

“Đây là quy củ.” Thái Bình không chút động đậy.

“Thỉnh thoảng phá vỡ một chút quy củ thì đã làm sao đâu.”

“Cửu gia có thể giết chết nô tài.”

Nghiêm trọng như vậy sao! Nàng nhất thời ngậm miệng, không biết phải nên nói thế nào nữa, những quy củ như vậy nàng thật khó tiêu hóa nổi mà.

Lúc này Liễu Húc đã ra đến cửa, toàn bộ sự việc đã lọt vào tầm mắt của hắn, nhưng hắn vẫn tỉnh bơ, đi về phía trước, ra lệnh cho Thái Bình, “Đừng ở đây lải nhải nữa, đi đánh xe đến mau, chúng ta phải về phủ rồi.”

Thái Bình nhận lệnh liền đi ngay.

Chỉ chốc lát sau xe ngựa đã đến trước mặt bọn họ, “Lên xe đi Nhuận Ngọc.”

Trong lòng nàng đầy những khó chịu và khuất mắt, bước lên xe cũng chọn chỗ gần cửa sổ một chút.

“Đi thôi.” Liễu Húc đập đập vào thành xe hạ lệnh, thân xe phía trước lập tức chuyển động. “Nhuận Ngọc.” Hắn đến ngồi bên cạnh nàng.

“Ân?”

“Khi nãy những lời lúc kia ta vẫn chưa nói xong a!” Hắn ám chỉ cuộc đối thoại trước khi dùng bữa.

Mà nàng hoàn toàn không đáp lại – thật sự nàng không nghĩ muốn trả lời lại.

“Nhuận Ngọc, bổn vương thật sự yêu nàng.”

Những lời này thật kinh động lòng người, nàng vội vàng quay người lại nhìn hắn, vẻ mặt đầy hoảng sợ, “Không… Không thể có khả năng này.”

Nàng cực lực tránh xa những chuyện tiến tới lâu dài này.

Nàng sợ hãi, run rẩy người nhìn hắn, “Ngươi tại sao lại thích ta? Bên cạnh ngươi…. bên cạnh ngươi không phải có rất nhiều mỹ nữ khác sao? Ta làm sao có thể so sánh được với các nàng? Liễu Húc, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói lung tung! Ngươi đừng đùa giỡn với ta như thế, ta rất tức giận a, đừng xem ta là con mèo nhỏ yếu ớt để chơi đùa.” Nói xong lời cuối cùng, cơ hồ giọng nàng đã hét lên thật to.

“Đúng vậy, bên cạnh bổn vương có hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ, so với họ nàng đều thua kém xa, nhưng mà….” Hắn dừng lại một chút, lấy thêm nghị lực dứt khoát rồi tiếp tục, “Bổn vương chỉ nhìn trúng được nàng, chỉ toàn tâm toàn ý yêu thương nàng.”

Nghe vậy, cả người nàng đờ đẫn ra.

Hắn mở rộng vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giọng khàn khàn bên tai, “Nhuận Ngọc, cho dù nàng muốn bất kì cái gì, bổn vương đều ưng thuận lấy cho nàng. Nàng bằng lòng ở lại bên cạnh ta có được không?” Trong ngữ điệu thiết tha sự khẩn cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.