Vương Gia Bá Đạo

Chương 26



Nàng có thể nghe thấy tim hắn đập nhanh ngày càng trở nên dồn dập, trong lòng đau xót nói: “Liễu Húc, ta đã từng đề cập qua với chàng, từ khi ta bảy tuổi đã bị mẫu thân vứt bỏ, sau đó nhờ họ hàng thân thích thu nhận và giúp đỡ, kỳ thật những chuỗi ngày đó thật là thống khổ, không ai thực sự quan tâm ta, chiếu cố ta, bản thân luôn phải xem chừng sắc mặt của người khác, khi đó ta thậm chí cho rằng có lẽ về sau thì mình vẫn phải một mình cô độc, nhưng dù sao ta cũng….quen rồi! Chính là từ sau khi gặp gỡ chàng, ta phải thừa nhận với chàng rằng, tuy chàng lúc nào cũng bá đạo, ngang ngược, không nói lý lẽ, hơn nữa lại còn âm hiểm, cay độc, luôn đem tính mạng người khác ra uy hiếp ta, nhưng chàng là người đối xử tốt nhất với ta, chàng lo lắng cho ta, làm lòng ta biết thống khổ, làm ta phải rơi lệ, từ trước đến giờ hầu như chưa từng có người nào ở bên ta như vậy, ta thực may mắn, tại nơi này gặp gỡ được chàng.” Không thể phủ nhận, chí nguyện hồi hương của nàng dần phai nhạt, tuy rằng hết thảy mọi thứ nơi này đều không hợp với nàng, nhưng mà…

Nàng có thể thử xem.

Liễu Húc nghe xong lời của nàng, vẻ mặt trở nên kích động, giọng nói khàn khàn: “Hiện tại nàng nói với bổn vương những điều này, có phải …là ám chỉ nàng cũng bắt đầu có chút để ý bổn vương hay không? Bổn vương….Bổn vương thật cao hứng, vì những lời này của nàng, bổn vương tuyệt đối sẽ nghĩ ra biện pháp cứu nàng, nàng đừng nản lòng; hết thảy điều này không chỉ vì nàng, cũng là vì ta, ta thật sự không thể mất đi nàng.”

Hắn thật sự lo lắng, vạn nhất nàng có gì bất trắc, hắn từ nay về sau phải sống thế nào? Có lẽ sẽ làm một chuyện gì đáng sợ chăng…không…Chắc chắn sẽ như thế!

Trước đây hắn đã nghe phụ hoàng nói qua, có nữ nhân tuy rằng không phải là đẹp nhất, nhưng giống như tân la diệp, toàn thân tản ra một loại độc hương, khi mà người ta trót ăn vào, thì bản thân dừng không được tránh không xong, cuối cùng dẫn đến lựa chọn con đường tự hủy hoại, đây là dạng nữ nhân, nam nhân không nên chạm vào nhất.

Lời nói kia tuy còn văng vẳng bên tai, nhưng hắn đã lún vào rất sâu rồi, hắn biết hắn mê luyến nàng, bị cuốn hút đến nỗi e rằng vô phương kiềm chế.

Nàng nhẹ nhàng vòng tay lấy ôm thắt lưng hắn, “Liễu Húc, chỉ cần sử dụng nhiều tân la diệp thì sẽ không vấn đề gì nữa sao?”

“Trước mắt chỉ có thể như vậy, nhưng bổn vương sẽ tiếp tục đi hỏi đại phu khác, tin rằng sẽ có biện pháp tốt hơn.”

Chỉ sợ là không có tác dụng! nàng nghĩ như vậy, nhưng không thể đem lời này thốt ra. “Liễu Húc, ta không muốn lại phải uống cái loại thuốc đau khổ chết người này.”

“Không có cách nào, nàng chịu khó nhẫn nại đi!”Hắn dỗ dành nàng.

“Không được, trừ phi nói cho ta biết chàng muốn làm gì, nếu không ta không uống.” Nàng cứng cỏi nói.

“Ý nàng là sao?”

“Chàng cất trữ loại tân la diệp này rốt cuộc là muốn làm gì?” Nàng trực tiếp đánh vào điểm chính.

“…………”

Thấy hắn không nói gì, nàng thất vọng nói: “Không thể nói với ta sao?” Nguyên lại địa vị của nàng trong lòng hắn chẳng qua cũng chỉ như thế.

“Không phải không thể nói cho nàng, mà là nàng không cần biết, đó là tự rước thêm phiền toái.” Hắn không muốn làm cho nàng bận tâm, dù sao đây cũng là chuyện của nam nhân.

“Ta muốn biết.” Nàng thật kiên trì nói.

“Được, vậy bổn vương liền nói cho nàng, bổn vương là đem đi bán.” Hắn cũng không dài dòng, trực tiếp trả lời.

“Bán? Bán cho ai?”

“Ở vùng biên cương phía Đông, có vài người cần mua tân la diệp.”

“Chuyện này….Đổi lại chàng chiếm được cái gì?” Đừng nói với nàng là vàng bạc tiền bạc châu báu, nàng sẽ không tin.

“Vũ khí! Ở vùng biên cương phía Đông có không ít dân tộc nhỏ, bọn họ thập phần nhanh nhẹn dũng mãnh, quanh năm kiếm sống bằng cách cướp bóc các vùng biên giới của nước ta, vốn dĩ quân đội của chúng ta cũng không là đối thủ của họ, một trong những nguyên nhân là ở chỗ đao kiếm và cung nỏ của nước ta không thể tinh xảo sắc bén bằng bọn hắn; bổn vương sau lần chinh phạt Liêu phiên, đã nghĩ tìm mọi cách có được vũ khí của bọn hắn, vừa vặn đúng lúc đối phương cũng phái sứ giả đến đàm phán, dùng vũ khí trao đổi tân la diệp, bổn vương liền lập tức đáp ứng.” Hắn một năm một mười, thẳng thắn nói ra sự tình từ đầu đến cuối. (Vivi: nguyên văn luôn á, ko có chém =”=).

“Chàng…chàng lấy vũ khí làm gì?” nàng đại khái đã có thể đoán ra được chuyện tiếp theo.

Lúc này đổi lại là hắn không nói, chính là nhìn nàng.

“Tốt lắm ta đổi vấn đề, chàng muốn được kế nhiệm ngôi vị hoàng đế kia sao?”

“Tại sao lại không được kia chứ? Một khi bổn vương đã ngồi vững trên chỗ kia, thì nàng chính là hoàng hậu của ta, là mẫu nghi thiên hạ.” Hắn nói với sắc mặt không đổi.

“Còn vị Thái tử kia thì làm thế nào?” Nàng không cho rằng bè phái của thái tử sẽ không lên tiếng cho chuyện này.

Hắn lạnh lùng cười, “Nhuận Ngọc, nàng biết không? Cho dù ta không có tham vọng leo lên vị trí kia, thì Thái tử cũng sẽ không bỏ qua ta, hắn sớm đã coi ta là cái đinh trong mắt, chỉ muốn nhổ đi cho thống khoái, ta tự nhiên ắt hẳn phải phản kích.”

“Nhưng người phụ hoàng chàng tuyển chọn không phải là chàng cho dù chàng có tranh đoạt thắng Thái tử đi nữa, mặt khác các vị đại thần cũng sẽ không thần phục chàng.” Đây là đương nhiên, danh không chính, ngôn không thuận, ai phục chứ?

“Bổn vương có tự tin có thể thuyết phục bọn hắn, nàng cũng không cần lo lắng.”

Không cần lo lắng? Đây là cướp ngôi đó! Đến lúc đó đầu rơi máu chảy nhất định khó tránh khỏi, lòng bàn tay nàng bắt đầu toát mồ hôi.

Thấy thần sắc nàng có phần lo lắng, “Nhuận Ngọc, nàng cho rằng việc đại sự như vậy, chỉ có một mình bổn vương có thể lo được sao? Thành thật nói cho nàng, mặc kệ là ở trong kinh, hay là ở phía đông, đều có người ngựa quân đội của bổn vương, bổn vương không nắm chắc thế trận sẽ không đánh.”

Nàng tin tưởng hắn theo như lời nói- vận chuyển riêng hàng cấm hoàng triều cùng mua bán vũ khí bí mật đều là chuyện trọng đại, nếu trong triều hoặc biên cương không có người che dấu, tuyệt đối không thể làm được, có thể thấy được hắn sớm đã chuẩn bị tốt các tầng cửa khẩu kiểm soát, chuẩn bị đại sự trong tương lai.

“Ta có chút hối hận hỏi chàng chuyện này.” Nàng cũng không muốn đi tìm hiểu chuyện triều đình tranh đấu.

“Nhuận Ngọc, nàng không cần phiền não, chỉ cần chiếu cố tốt chính mình, tương lai bổn vương một khi thành công, làm vua thiên hạ, nàng chính là người duy nhất có thể ở chung cùng bổn vương.” Hắn tự tin nói.

“Chàng tin tưởng ta như vậy sao?” Không sợ nàng nói ra sao?

“Ha ha tiểu nữ nhân, nếu nàng nói ra ngoài, bổn vương chẳng qua đầu người rơi xuống đất, thêm một ngàn người chôn cùng, mà nàng cũng trốn không thoát, bổn vương nhất định sẽ mang theo nàng đi, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều phải cùng một chỗ.”

Nàng nhoài người đứng lên, ấn môi mình lên môi hắn, nhưng nàng cảm nhận được thân hình hắn cao lớn cứng đờ. “Ta cũng không sợ ngươi dẫn ta đi, Liễu Húc, chính là…chàng thật sự rất muốn làm hoàng đế sao?” Nàng chằm chằm đối diện với ánh mắt hắn.

“Nhuận Ngọc, chỉ có con đường này mới có thể bảo vệ được chính mình! Nàng biết không? Bên Thái tử cũng đã bắt đầu hành động, bệnh của phụ hoàng ngày càng trầm trọng, đã sớm liên miên không chữa khỏi hẳn, cho dù ông ta không chết thì ta cũng không muốn bỏ qua; nếu lúc xưa bọn ta anh em trên dưới kính nhường nhau, thì có lẽ ta sẽ cam tâm đành bỏ vị trí này, cả một đời hưởng hết vinh hoa, không cần lo lắng làm loại chuyện đại sự dễ mất đầu này, tất cả không phải do ta khơi mào trước, nàng hiểu không?”

Nàng không mở miệng lần nữa, chỉ trầm mặc không nói.

Việc nội đấu cung đình vốn không thể nói rõ ràng trong dăm ba câu, có lẽ Liễu Húc quả thật là bị buộc đến tình thế này……..nhưng mà nàng đứng một bên bàng quang để mặc sự tình phát triển ngày càng tồi tệ hơn như thế à, nàng có thể làm điều đó sao?

Nàng vẫn tự vấn bản thân vấn đề này, cả một đêm không thể ngủ say!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.