Vương Gia Bá Đạo

Chương 6



Nghe vậy nàng chợt khựng lại, giương mắt nhìn về phía hắn, “Ngươi không phải nói tân la diệp chỉ có hoàng cung mới có quyền chất chứa, những người còn lại thì không được phép làm việc đó sao? Chẳng lẽ Cửu gia ngươi được ngoại lệ?”

“Không phải.”

“Vậy sao ngươi còn…”

“Ta cần tân la diệp.” Hắn nói như đinh đóng cột, ngữ khí cứng cỏi.

“Ngươi muốn ta trồng trộm sao?” Nàng không dám tin nên ra sức kêu gào.

Hắn bình tĩnh nhìn nàng không nói, chứng minh cho phán đoán của nàng là đúng.

“Không thể được.” Nàng gầm lên giận dữ – người này rõ ràng là muốn dồn nàng tới đường chết. “Vạn nhất nếu bị phát hiện thì sao?”

“Tử.” Hắn dứt khoát ngắn gọn một từ. (Tử = Chết , ai ko hiểu thì pó tay rồi nhé)

Nàng nhìn hắn với đôi mắt hình viên đạn, “Là ngươi chết? Hay vẫn là ta phải chết?” Nàng cơ hồ cười lạnh thành tiếng.

Hắn nhất thời không đáp, nửa ngày sau mới lên tiếng, “Đến lúc đó tính sau.”

Đến lúc đó tính sau? Ha ha, hà tất còn phải bàn bạc chi nữa. Hắn là vương công quý tộc, còn nàng chỉ là dân đen mang tội, đến lúc sự việc bị bại lộ, hắn nhất định có đủ năng lực tự bảo vệ mình, nhưng còn nàng thì sao? Xác định chắc chắn sẽ bị người kéo đến giữa chợ, công khai xử trảm, mà hắn… hắn tuyệt đối sẽ không cứu nàng, nàng tin chắc như vậy.

Nhìn ra vẻ mặt không cam nguyện của nàng, hắn lại nói, “Nếu ngươi không chịu, thì hiện tại bổn vương sẽ lập tức xử tử ngươi!” Khuôn mặt của hắn đằng đằng sát khí.

Nàng mở to mắt trừng trừng nhìn hắn – hắn lại có thể một con đường sống cũng không chừa cho nàng, nhất định dồn ép nàng vào chỗ chết, không cho nàng con đường thối lui.

Bỗng dưng nàng nghĩ ra được điều gì, vội vàng nói, “Được thôi, nhưng mà ngươi không phải nói tân la diệp chỉ do hoàng cung cất giữ, ngươi là người của hoàng thất, lại là con trai ruột của đương kim hoàng thượng, có thể được xem là người trong cung a. Làm sao mà phải lén lút làm việc đó?”

Liễu Húc phất tay áo, đứng dậy trả lời không kiên nhẫn, “Chuyện đó sẽ rất phiền toái! Huống chi từng nhánh cây ngọn cỏ trong hoàng cung đều thuộc về hoàng thượng, ta mặc dù là hoàng thân quốc thích, cũng không thể dùng tiền vào việc khác, cho dù là muốn dùng đến cỡ nào…Như tân la diệp chẳng hạn, muốn trồng phải xin ý chỉ của hoàng đế, phải được hoàng thượng cho phép thông qua, hơn nữa…”

Hắn dừng lại một chút, nhìn về phía nàng.

Nàng cảm thấy toàn thân chợt lạnh buốt, đờ đẫn hỏi lại, “Hơn nữa…. hơn nữa thế nào?”

“Hơn nữa trong cung chỉ cất giữ một lượng nhỏ, bổn vương cần là số lượng thật lớn, đại lượng, ngươi có hiểu không?” Trong đó hai từ “đại lượng” đặc biệt được hắn nhấn mạnh nhiều lần.

Đại lượng? Cổ họng nàng cảm thấy thật khô khốc, khó khăn lắm mới lên tiếng nổi, “Ngươi đòi hỏi là bao nhiêu?”

Hắn thong thả nói, “Ít nhất có giá trị mấy ngàn hoặc mấy vạn lượng hoàng kim.”

Nàng nhất thời không nói ra lời – đó là một số tiền quá lớn rồi a!

Nàng lắc đầu, mặt trắng bạch, “Cho dù ngươi…ngươi muốn ta…trồng nhiều như vậy…tính kĩ phải cần mảnh đất thật lớn, ngươi đã nghĩ qua chưa?”

Miệng hắn thoáng qua một nụ cười nhẹ, hắn vỗ vỗ vai nàng rồi đáp, “Ngươi đừng lo lắng, kì thực phía sau Tây Sương là một khu đất trống, tất cả đều là tài sản của bổn vương, ngươi đi nhìn thử xem, nếu muốn cái gì hoặc thiếu cái gì lập tức lên danh sách giao cho bổn vương, ta sẽ cho người đi làm là được.”

Đến nước này, nàng hoàn toàn không còn chút sức lực nói được gì nữa. Nhưng lòng vẫn có một chút không cam nguyện, nàng vẫn muốn tiếp tục đấu tranh – giống như cá trước khi chết cũng ráng giãy giụa.

Nàng cắn răng nói, “Ta không còn lựa chọn khác đúng không?”

“Không có.”

“Nếu ta nói không làm?”

Khuôn mặt hắn trở nên thâm hiểm, thong thả bước tới bên nàng, nhẹ nhàng nói, “Bổn vương từng nói qua, giết chết ngươi là một việc dễ như trở bàn tay.” Nói xong, hắn dịu dàng nâng tay phải lên, vuốt nhẹ trên đầu nàng, “Tốt lắm, hiện tại trả lời cho bổn vương biết, ngươi quyết định làm hay không?”

Nàng nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt tái nhợt kinh hãi – nếu hắn đánh ra một chưởng từ trên đỉnh đầu nàng, không nghi ngờ gì nàng ắt hẳn chết ngay lập tức.

Nàng nghĩ như vậy liền hướng mắt nhìn lên lòng bàn tay đang đặt trên đầu mình trong khi vẻ mặt Liễu Húc vẫn âm trầm không thay đổi.

Hắn đúng là độc ác mà! Nàng hít sâu một hơi, nhớ lại từ nhỏ đến lớn chưa từng va chạm qua với một người thâm hiểm như thế – ở cố hương của nàng, mỗi người đều là dáng vẻ khách khí lễ độ, không hề giống như người nơi đây…

Cố hương, cố hương của nàng. Nàng thật là nhớ… nhớ quá!

Không thể chết được, dứt khoát nàng không thể chết, và cũng không muốn chết, nàng quyết tâm xác định, “Hảo, ta làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.