Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Chương 11-2: Lý luận (2)



Khuôn mặt Vân Minh nghe xong lời này , chợt lóe lên tia cười cợt nhã , giáng ngươi u ám khóa lấy biểu tình đầy ngạc nhiên của lão mỗ. “ Bạch phú hào a , ngươi nói như vậy không phải không đúng. Vậy ta hỏi lại , có phải là sau khi nhi tử của ngươi liên tục dùng trường tiên hành hình trên người tiểu cô nương kia thì nàng mới tẫn vong không?" Biểu tình này, Dạ Phong Thần, âm thầm cười, với vị tiểu huynh đệ của hắn, bao nhiêu tâm cơ là chưa đủ đâu a.

“ Đúng , nhưng ...” lão buộc miệng nói ra , nhưng chưa hết câu thì đã bị Vân Minh đánh gãy.

“ Nếu ta hạ độc thủ trên người tiểu cô nương kia. Có phải là ngoài những vết thương do đòn roi còn có dấu vết khác không?” nàng bước dần về phía của lão , ép lão đối mặt với hai mắt nàng, trong con ngươi cô khí bức ngưới, chứa vô hạn tinh quan, ánh mắt thôi cũng khiến người khác e ngại, hàn khí tỏa ra quanh người , con ngươi lóe lên lệ quang, từng bước gằn từng chữ. “ Người - chết - sẽ - không - biết - ngoa - ngôn.” Cách một thước lão vẫn cảm nhận hơi thở lạnh lẽo giá buốt tản mạn, đến khi thân thể đập vào cạnh bàn lão mới hay là hai bên trán đã rịn một tầng mồ hôi sau lưng là là một mãng ướt sẫm. Lãnh , rất lãnh a!

Lão không thể đè nén được cảm giác sợ hãi, không có sát khí , hơi thở bắt dầu đình trệ , lão chỉ thấy cả cơ thể lạnh dần, lạnh dần hơi ấm trong cơ thể dần tắt lịm, cả người như vùi trong băng tuyết , đôi hồng ngươi như đôi mắt của báo tuyết, tiến gần về phía mình , tựa như con mồi bị săn đuổi , tại ngay cái giây phút lão sắp đối mặt với cái chết ấy , mới giật mình hồi hồn.

Nhìn người nào mới đó còn mạnh miệng giờ đôi mắt trống rỗng , tận lực hít khí , Vân Minh chỉ cười nhẹ nhàng, dùng cách này để áp bức người khác, đây là lần đầu tiên. Thấy đã đạt được như mong muốn, khí tức bên người Vân Minh đột ngột tan biến, như một mãnh tuyết phong lãnh nhiệt kia chỉ là ảo giác.

Những người tại công đường cũng không khỏi sửng sờ , nhất là Dạ Phong Thần , hắn biết cái đó không phải là sát khí, nó giống hơi thở của băng tuyết , cũng mang theo cái lạnh thấu xương , cùng cảm giác cái chết lan tràn chậm rãi , khiến lão mỗ kia có cảm giác bị vùi trong gió tuyết mà chết đi.

Ném một ánh mắt tán thưởng về phía Vân Minh, thấy tiểu huynh đệ đang nhìn mình, không hiểu vì sao Dạ Phong Thần lại cảm thấy nhiều hơn một phần thích thú , không còn là cái cảm giác nguy hiểm như lúc đầu. Chắc là do hai người đã cam kết đồng hội đồng thuyền. Tiểu Huynh đệ này cũng không đơn giản.

Vân Minh có lòng tốt lôi lão trở về với thực tế. “ Bạch đại phú hào , ngươi nghĩ ta nói có đúng không?” muốn đổ tội danh lên đầu người khác thì cũng nên nhìn người một chút.

Tên đại công tử thấy lão ta như vậy thật không cam tâm , đến đỡ lão ta dậy , một bên lại chen miệng vào nhìn hai người Vân Minh mà mắng. “ Hai người các ngươi đúng là ngậm máu phun người. Bây giờ bị phụ thân ta vạch mặt rồi mà còn dám vọng ngôn thực là không coi thiên lý ra gì.”

“ Ha...ha...” Dạ Phong Thần cười lớn , hắn cũng đang cố kìm nén để không xông lên đánh vào khuôn mặt của tên công tử , nhưng không hành động không có nghĩa là hắn không nói gì. “ Thiên lý? Ta phi! Câu này phải là ta nói mới đúng. Đúng là hôm nay được mở mang tầm mắt nga.” Cái gì gọi là không coi thiên lí ra gì.

“ Ngươi...ngươi...” Tên công tử tức anh ách , không nói hai lời liền động thủ. Nhưng đáng tiếc , chân không dời đi được nửa bước đã đứng bất động , ngay cả miệng cũng không thể nói.

Nhìn nhi tử của mình , Bạch Bưu liền biết hắn đã bị điểm huyệt. Nhất thời lão lâm vào trầm tư , con ngươi nhỏ xíu lóe lên tia quyết đoán , của đi thay người vậy. Nghĩ thông rồi , lão cũng không tiếp tục đôi co với hai người nữa mà trực tiếp hướng lên phía trên. “ Theo tri phủ đại nhân người , có phải hay không là nhi tử của ta là kẻ sát nhân.” Nói rồi thuận tiện lấy từ tay áo ra một chiếc hộp gỗ được chạm khắc hoa văn rất tinh tế đặt lên bàn của quan tri phủ. Hài lòng nhìn thấy đôi mắt lóe sáng của tri phủ, trong bụng lão ta cười không hề phúc hậu.

Hành động lưu loát, hoàn toàn coi mọi người ở công đường này ra gì, e là không phải lần đầu tiên. Tên bạch đại công tử thấy vậy lấy làm đắc ý , đi về phía hai người ngả ngớn. “ Các ngươi dù có giỏi như thế nào thì tài phú vẫn không thoát khỏi thua thiệt đi.” cái chính là nụ cười của hắn nằm trên khuôn mặt bị bầm tím có chút dọa người nga.

Lão tri phủ cũng không ngần ngại mở hộp gỗ đó ra , ngay lập tức ánh sáng bên trong liền truyền đến khiến hai mắt lão không khỏi sáng lên. Đó là một viên dạ minh châu Đông hải trân quý , rất hài lòng với vật này , nhưng... “ Ai da , Bạch đại phú hào à , người ta là kiện tới hai đứa con của ngươi nha...” làm sao chỉ cho có một món.

Cái gì? Sao một đứa lại thành hai rồi? lão nhíu mày nhìn hai đứa con còn lại của mình liền thấy Bạch đại tiểu thư ô ô khóc lên. “ Phụ thân , hai kẻ này lại còn vu oan cho nhi nữ bắt nam nhân dẫn đi trên phố a. ô...ô...” khóe mắt không khỏi lóe lên tia mừng rỡ , ả tin rằng phụ thân sẽ lo liệu tốt chuyện này a. Bất quá trên công đường chỉ có một người làm chứng vậy thì...

Bên ngoài một người nữa lại chạy vào , càng lúc càng náo nhiệt a.

Cách đó một canh giờ , một bóng dáng vút bay khỏi Văn Nhã lâu , mất hút trên trời xanh , không lâu sau lần theo con đường mà người của Bạch đại tiểu thư đi thì liền một mạch đến được Bạch phủ.

Thân ảnh quỷ mị , thoăn thoắt vút qua mấy hàng phòng thủ của Bạch gia , dừng và núp dưới mái của sảnh chính của Bạch phủ. “ Để ta xem người nào lại cả gan dám chọc đến Bạch gia ta như vậy.” Thì Ảnh nhìn thấy lão tử mập mạp kia đi vào trong nội đường , sau đó thông qua vào hành lanh dài, bước vào một viện xa hoa trong phủ , Ảnh cũng theo bước lão ta cho tới khi lão bước vào trong phòng , đục một lỗ trên cửa giấy, ghé mắt vào nhìn , thấy lão lấy ra một cái chìa khóa dưới một cái bình hoa , rồi mở một cái hộc tủ phía sau một bước tranh , lấy ra một chiếc cẩm hộp tinh xảo , lại lấy thêm không ít ngân phiếu , nhìn thấy đã an tâm mới rời đi.

Đợi khi lão ta đi xa rồi , thì Ảnh mới nhảy vào phòng không tiếng động , theo cách của lão lấy chìa khóa mở cái tủ phía sau bức tranh , bên trong có không ít ngân phiếu , vài cẩm hộp chứa bảo vật , một cuốn sổ nhỏ và một ít vật linh tinh. Hắn chỉ lấy cuốn sổ , mọi thứ đặt về chỗ cũ , rồi không tiếng động như lúc đi mà nhanh chóng biến mất.

Thân ảnh linh hoạt vượt qua tầng tầng lớp lớp đình viện , chợt hắn thấy có một toán nam nhân đuổi theo một nam tử mặc y phục dân dã , nam tử cố gắng hết sức vẫn chỉ có thể cách các nam nhân kia một khoảng , bất chợt bóng dáng của nam tử mất hút ngay chỗ ngã rẽ , những mỗ nam kia nhìn đông nhìn thây lại không thấy nam tử khi nãy đâu liền tản ra đi tìm , lúc này trên nhánh cây Ảnh mới hạ hắn xuống đất.

Kinh ngạc nhìn người vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt mình nàycòn giúp hắn thoát khỏi truy đuổi. Tính mở miệng hỏi người đó thì...

“ Không cần nói nhiều , có người nói ta cứu ngươi. Nhanh đi đi.” khuôn mặt của Ảnh như cũ lạnh tanh không có hơi ấm , lúc nam tử kia còn đang sửng người thì bóng dáng của hắn đã biến đi mất hút.

Một khắc sau nam tử xuất hiện tại một con ngỏ nhỏ không xa đấy , hắn vội vả định chạy về nhà , thì một lão bà bà ngăn hắn lại , lôi hắn trở lại con ngỏ nhỏ. Lão bà cẩn thận nhìn xung quanh thấy không có gì nguy hiểm mới nói nhỏ với hắn. “ Tiểu Tề à , con nhanh đi đến công đường đi.” lão bà chua xót nhìn hắn , lão bà biết hắn với tiểu cô nương kia tình sâu nghĩ nặng như thế nào.

Công đường? Hắn nhíu mày , tại sao lại đến cồn đường. Bây giờ mọi thứ không quan trọng nữa , Tiểu Thanh. “ Bà bà , Tiểu Thanh nàng ấy không sao chứ?” hắn chính là lo lắng cho nàng nga.

“ Haizz...” lão bà bà đau lòng thở dài. Dùng lời lẽ tường tận kể lại mọi chuyện , cuối cùng kết lại một câu. “ Có hai người đã vì nàng mà kiện lên công đường rồi , ngươi nhanh đến đó đi biết không chừng còn vì nàng ấy mà nói đôi lời.”

Nam tử sửng người. Nàng đã chết? Không thể như thế được , hắn mới đó còn định cùng nàng bái đường thành thân vào tháng sau mà , sao mới thoáng đó đã chết. “ Lão bà bà , người không đùa với ta chứ?” hắn ngớ người hỏi, nhưng trong thâm tâm hắn đã có câu trả lời , nàng thực không xong rồi. Lý trí vào lúc này lại nhanh hơn cảm xúc , hắn nhất định không để nàng chết oan uổng như vậy , gạt lệ trên khuôn mặt , một đường chạy thẳng đến công đường của Tùy châu thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.