Tri phủ Bành Tiệp kinh hãi nhìn tấm ngọc bài trước mắt.
Tử Long Tùy Hải!!! Ngọc bài Hình tròn chính giữa chạm khắc một Long tướng đầy uy mãnh, mắt sáng như thần, điểm hai viên Bạch Hàn ngọc làm ngươi, Hoàng Lăng ngọc làm vuốt, vân vũ nạm Hồng hỏa ngọc, sừng Long chạm Hắc Uy ngọc, mỗi loại ngọc chạm khắc đều tinh quý trong tinh quý, trân phẩm trong trân phẩm. Nhưng so với một mảnh Tử Thiên ngọc làm cốt, trong thiên hạ chỉ có duy nhất một mảnh này thôi. Ngày đó, chính tay Cảnh đế sau khi phong Thần vương cho Tam vương gia Dạ Phong Thần khi ấy mới vừa tròn bốn tuổi, cũng đã đại cáo thiên hạ, người thấy ngọc bài này như thấy vua, phải hành ba quỳ chín lạy, người giữ ngọc bài này tội chết có thể miễn, một tội nặng liền hóa không. Người đời sợ không biết, nếu không phải Tam vuơng gia chu du thiên hạ, không sớm thì muộn hoàng vị cuối cùng cũng rơi trên đầu hắn mà thôi.
Chính Bành Tiệp lần đầu tiên thấy ngọc này trong sách quan ( * một loại sách giúp quan viên phân rõ thứ bật dựa theo trang phục, cách ăn mặc, lễ nghi,...) cũng chịu kinh hách không nhỏ. Nay nhìn thấy ngọc này trước mặt là thật, không khỏi một trận thất kinh. Mà nãy giờ, mọi chuyện trên công đường đều bị nhìn thấy hết, nếu Tam vương gia luận tội đến, đừng nói giữ được hay không mũ ô sa này, sợ là khó bảo toàn tính mạng. Đang lúc lão ta còn suy tư, bên kia Bạch Bưu đã lên tiếng.
" Chà chà, không ngờ vị thiếu hiệp này còn dám ngang nhiên giả danh Tam vương gia đương triều." Chuyện ngọc bội sớm bá tánh đều biết cả, chỉ nhìn bộ dáng sợ sệt kia của quan tri phủ, lão cũng biết được đôi chút rồi, nhưng mà lão không tin hôm nay quả thực gặp phải tên vương gia bao cỏ trong lời đồn kia, đến lúc này chỉ sợ là có tránh cũng tránh không thoát. Đằng nào thì cũng nên thử một lần. " Ta xin bái phục bái phục vị thiếu hiệp này. Không biết ngang nhiên mạo danh hoàng thất có thể bị tru di cửu tộc không?"
Mà đằng kia tri phủ đại nhân mặt mày hốc hác tìm được một chút ánh sáng, lão ta đứng bật dậy. " Đúng ta nói là hai ngươi chắc chắn là kẻ giả mạo. Người đâu bắt trói họ lại." Tri phủ hào hển hô lên, lão không muốn chết sớm a.
Nhưng nha đinh trong phủ vẫn đứng im như tượng, người đứng đầu nhóm nha đinh bước ra khỏi hàng. Bổ đầu tức giận trừng trừng. " Ta không muốn cái chức bổ đầu này nữa, nhẫn nhịn lão năm nay là đủ lắm rồi. Dù vị thiếu hiệp trước mắt có phải là Tam vuơng gia hay không thì chúng ta không nghe lệnh ông nữa. Tri phủ cái rắm!!!" Không phải là ngày hôm nay thì ngày mai họ cũng quyết định từ bỏ rồi, tri phủ đại nhân này bọn họ đã chướng mắt lắm rồi. Nói đoạn, bổ đầu và đám nha đinh còn lại đồng loạt ném mũ xuống đất, phẫn nộ bước khỏi công đường gia nhập và bá tánh đang đứng xem ngoài cổng.
" Các ngươi..." Tri phủ nhất thời câm nín, không nói được lời nào.
Lúc này, Vân Minh lại nhẹ giọng nói với Dạ Phong Thần. " Phong huynh, nếu tri phủ đại nhân và Bạch đại phú Hào đây không tin vào ngọc bài này. Không bằng mang đến Hoàng Giám để người ta chứng thực."
" Hoàng giám? Vậy được."
Trên nóc phủ nha, một bóng dáng thanh lãnh màu lam nhảy xuống, quỳ trước mặt Vân Minh. " Chủ tử, có gì phân phó?"
" Đại Lạc đem thứ này tới Hoàng Giám môn ở Tùy châu thành."
Thân ảnh lóe lên rồi biến mất.
Mọi người ngạc nhiên nhìn bóng dáng quỷ dị xuất hiện rồi vô thanh vô thức biến mất, âm thầm suy tư. Đặc biệt là Dạ Phong Thần, thiên truy vô ảnh lạc, thùy thị tức vị truy ( Chém gió - ing ), Lâu chủ Truy lâu? Thân phận vị tiểu huynh đệ này của hắn quả nhiên không tầm thường.
Đám người tri phủ và Bạch Bưu đều âm thầm than không ổn, người này không phải thực sự là Tam vuơng gia đó chứ??? Vật đã đưa đến Hoàng Giám, chẳng lẽ...
Chuyện từ thời tiên tiên đế, trong một lần giả trang vi hành thị sát dân chúng, tiên tiên đế bấy giờ là Hưng đế, bị kẻ gian thiết kế bẫy mai phục ám sát, tùy tùng trên người đều đã bị giết chết, trước tình hình đó, Hưng đế muốn mượn sức của quan binh tại tri phủ tại đó để bắt gọn bọn sát thủ, ấy vậy mà đến lúc đưa Long bài cho tri phủ thì kẻ này lại giả vờ không nhận mặt, còn cùng kẻ gian thông đồng âm mưu ám hại đế vuơng. Nhưng rất may lần đó Hưng đế gặp được Tố thị giúp đỡ thoát nạn, sau khi trở về hoàng cung phong Tố thị làm phi, liền ban lệnh trong khắp mọi châu phủ, lập Hoàng môn giám, quan binh trong Hoàng Môn giám đều là kim giáp chỉ nghe và nhận lệnh của Hoàng thất, chỉ cần chứng thực được thân phận, liền có thể tùy ý huy động một ngàn kim giáp bảo hộ bản thân, tùy ý sở động.
Đến nay vì Hoàng Giám đã vài lần giúp thiên tử cứu nguy, còn có bắt được vài kẻ gian ngụy quyền, uy tín không nhỏ.
“ Các bá tánh nghe đây.” Dạ Phong Thần, lạnh lẽo nhìn đám người đang run rẫy đứng trong nha phủ kia, rồi hướng ra ngoài , nhìn những người vốn đang đứng đầy kín trước cửa Phủ nha. “ Ở đây có ai muốn kiện Bạch gia , đồng ý làm nhân chứng , bổn vương sẽ thay mặt các ngươi đòi lại gia đầy đủ.”
Vốn người bên ngoài đã kinh hách việc Tam vương gia chưa biết thật giả này, lại cư nhiên chính là kẻ đi kiện, lại một mặt khiến Bạch gia đuối lý, thua kiện. Nay còn muốn vì những người có thù hằn với Bạch gia mà đòi một cái công đạo, bá tánh lúc đầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Nhưng tới lúc có người đi tiên phong thì liền theo đó mà kéo vào hàng loạt người.
“ Ta viết trước.” người này không ai khác chính là Tề Mạnh , người nhà này chính là có thâm thù đại hận với nhà hắn , phụ thân hắn không ai khác chính là một trong những thương nhân đã bị hãm hại dưới tay Bạch gia, trong một đêm, bỗng chốc mất tất cả. Nét chữ lưu loát , đẹp đẽ mà có thần nhanh chóng hiện lên trên mặt giấy , bá tánh có nhiều người kinh ngạc , nhìn hắn. “ Ngươi là con của Tề Khiêm.” Vốn nhiều năm trước vô duyện vô cớ gia này mất tích , thì ra là vẫn còn.
“ Khi ấy ta có việc lên thành khác nên thoát khỏi số kiếp lại có người quản gia trung thành báo giúp một tin mới an toàn mà lẫn tránh được. Không ngờ đến nhiều năm sau, người của Bạch gia lại một lần hủy hoại...” Con ngươi phẫn hận , nhìn chầm chầm vào Bạch Bưu. Thù này coi như hôm nay tính xong.
Một canh giờ sau , người cuối cùng cũng viết xong cáo trạng, tất cả lùi về trước phủ nha. Nhìn tờ giấy tuyên thành lớn bày ra trên nền đất, ghi chằng chịt những tội trạng của Bạch gia. Mỗi chuyện , mỗi người tiến đến viết đều dùng căm phẫn uất nghẹn từ rất lâu mà viết ra, một lời rồi lại một câu, khiến cho Bạch gia nhấn chìm thêm sâu, khó có thể cứu vãn.
Ngay cả người Bạch gia cũng không ngờ đến chỉ là mấy năm qua, họ đã làm những chuyện kinh phẫn thế tục như thế này, cướp của, giết người, cường bạo, dâm ô, không chuyện gì là không làm. Nhưng cái chính là những chuyện này đều là người thực chuyện thực họ cũng không thể chối cải được. Chỉ có thể trách : Người đang làm trời đang nhìn , quả báo nhãn tiền mà thôi.
Nhìn thấy tình trạng này e là không thoát khỏi tội, Bạch gia chỉ có thể im lặng. Bạch Bưu sửng sờ , hai nhi tử cùng nhi nữ của lão bên cạnh khóc rống.
Vân Minh, lại nhìn lên trời bấm ngón tay. Khóe môi nhếch lên lẩm bẩm. “ Sắp tới rồi...” Lời của nàng vừa dứt, bên ngoài một thiếu niên mặc bố y, hớt hãi chạy vào , lúc nhìn đến công đường bố cục đã định thì hơi ngạc nhiên , nhất là bộ dáng người Bạch gia âm thầm thất sắc , mặt cắt không còn giọt máu. Thì chợt cảm thấy vui vẻ , nhưng sự vui vẻ ấy tồn tại không lâu. “ Tiểu...Thanh...nàng...ấy chưa...chết...” thiếu niên thở hì hục nói.