Sau khi diễn ra lễ tân nhậm xong , Vân minh liền gọi bốn vị đường chủ vào thư phòng bàn luận chuyện chính sự. Việc bốn lão nhân gia chụm đầu bàn thảo với một "tiểu nam tử" mười tuổi người ngoài nhìn vào hẳn rất kinh nghi đây, nhưng cái chính là người trong cuộc không cảm thấy không ổn , vấn đề tuổi tác được gạt sang một bên.
Không khí trong thư phòng có điểm ngưng trọng , bốn lão đường chủ mặc dù có tin tưởng việc Vân Minh kế nhiệm là chuyện rất ổn thỏa , nhưng sau khi nghe kỹ lời nàng nói hôm đó có một điểm vô cùng không hợp lý , trong âm thầm bốn lão đường chủ lần này nàng gọi bốn người vào đây mười phần hẳn là vì chuyện đó.
Lời lẽ sơ hở là rõ ràng quá rồi. “ Thực ra , ngày hôm đó ta chì là tìm một lý do giải thích cho cái chết của sư phụ , và sư mẫu. Nhưng thực tế không đơn thuần như thế , ta nghĩ bốn vị đường chủ cũng đã nhìn ra.” Nàng nhìn thấy tia nghi vấn trong mắt bốn lão giả , thực ra chính nàng cũng thấy lý do mình nói ra có lẽ không mấy đáng tin.
Nghe lời này của nàng , bốn đường chủ liền kinh ngạc , nàng nói như thế có nghĩa là...
Ngày hôm đó nàng nhìn thấy trên mặt bàn còn có ẩm ẩm của trà , trong trà có hạ Nhuyễn cân tán liền nghĩ sư phụ đã phát hiện chuyện không ổn , lại nói người bình thường đừng nói là đã thương , ngay cả bước vào nội vi mười thước của người còn không được. Nhưng kết giới này đã bị phá vỡ , nguồn nội lực đơn thuần của hai người khiến cho toàn bộ hắc y nhân thất khiếu chết , nhưng những người đó lại bình yên vô sự , thật kỳ quái a , thậm chí không để lại vết máu gì. Tu vi này ít nhất cũng ngang hàng với sư phụ và sư mẫu.
“ Dựa vào , sư phụ là một người giỏi y thuật , làm sao người không nhận được trong trà có Nhuyễn cân tán. Lại có , trên người sư phụ và sư mẫu không tìm thấy bất kỳ loại độc nào , nhưng lại có nội thương nghiêm trọng. Bốn vị nghĩ những người nào có khả năng đối kháng với hai Huyền thánh hai người?” trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của ‘nam hài’ mười tuổi , là một nụ cười ẩn ẩn.
Vị đường chủ Thanh Long đường ngay lập tức thất kinh. Ba người còn lại cũng nhanh chóng trừng mắt kinh ngạc. Trước giờ không phải nước sông không phạm nước giếng , sao họ lại làm ra chuyện này chứ.
“ Không sai , chính là họ , còn phần nguyên nhân ta chưa nghĩ ra. Nhưng trước tiên vì chuyện này cho nên ta muốn cải tổ lại Thiên Cực môn một chút và cũng là tạo điều kiện tốt nhất để đối phó với tất cả bọn họ báo thù cho sư phụ và sư mẫu.” Nàng cũng đã có kế hoạch cho chính mình rồi , bây giờ là tiến từng bước nữa mà thôi.
Sau khi nàng tự mình nói rõ lập trường của mình , Huyền Vũ đường chủ cũng cất tiếng đáp lại phá tan cục diện độc thoại của nàng : “ Vậy theo người thì trước tiên chúng ta phải là chuyện gì trước?” đứa trẻ này không phải dùng trí tuệ của một đứa trẻ bình thường mà phân tích được.
“ Tất nhiên phải có bước đầu tiên. Đây cũng là bước bắt đầu cho tất cả mọi bước đi tiếp theo.” Nàng chỉ điểm một chữ ‘Thương’.
“ Ý của người là...” bốn người còn lại cũng không thể hiểu được trong cái đầu nhỏ nhỏ của nàng chứa chấp cái gì nữa , cấp cho các lão hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
“ Ta biết các vị trước mắt cũng hiểu được đôi phần. Thứ nhất , đối với việc tìm ra kẻ đứng sau giựt dây tất cả , ta nghi ngờ người này đã bắt đầu từ rất lâu và đã ân sâu vào nội bộ tứ quốc , có thể nói là một kẻ vô cùng lợi hại. Mà cách tốt nhất để chúng ta âm thầm đều tra các ẩn dưới một chữ ‘Thương’ này. Ta đồng thời có thể sử dụng cho nhiều việc mở rộng việc tìm kiếm. Ngoài ra đối với việc bổn môn vừa tái xuất , ắt hẳn sẽ không tránh khỏi việc xích mích với các môn phái khác ta còn cần bạc để làm nhiều chuyện khác , chỉ cần một ngày người gia nhập bổn môn càng gia tăng chúng ta còn phải cần đến.”
Thường các tổng đà do thám tin tức sẽ ẩn dưới các thanh lâu , sòng bạc , riêng Vân Minh , nàng không nghĩ như vậy , các quán trọ khách điếm , các cửa hàng là nơi mà các nhân sĩ giang hồ các thế đạo dị nhân nhất định phải tá túc qua , mới là nơi mà người ta không để ý tới nhất , ăn nói khó mà không sơ xuất chỉ , vì nghĩ rằng dù họ có nói thì chắc gì người khác sẽ hiểu , do vậy chỉ cần mỗi tổng đàn liên kết với nhau thành một mạng lưới , không tin là có thứ không tra ra được. Kinh nghiệm đời trước không ngờ lại hữu dụng như vậy.
Nhìn chung cách nói của nàng không sai nhưng chính là thương giới không phải là dễ thâm nhập thương trường như chiến trường a. Thanh Long vì trước mắt còn có nghi vấn nên cất tiếng hỏi : “ Vậy chưởng môn , người nói có thể hay không đạt thành được?”
Đối với những kiến thức kinh doanh ở hiện đại , lại thêm một bằng hờ quản trị kinh doanh , Vân Minh hoàn toàn nắm chắc khả năng này của mình , nhưng trước hết nàng phải bắt đầu từ nhỏ trước cái đã. “ Bốn vị đường chủ cứ để cho ta lo liệu chuyện này , ta chỉ cần một khách điểm nhỏ tại Thiên đô , hoàn toàn không cần thêm điều gì khác , ta tin tưởng có thể trong vòng bốn năm đem mạng lưới thương gia của bổn môn nắm được một vị trí quan trọng trong tứ quốc.”
Đối với lời lẽ có thể nói là cuồng vọng này của nàng , nếu là người khác các lão còn có thể cười nói ‘tiểu tử chớ ngông cuồng’ , nhưng có kinh nghiệm từng trãi qua một lần , không nhiều lần kinh hỉ , không ai còn nghi ngờ lời nàng nói nữa. Bốn lão nhất tề đồng thanh “ Theo ý chưởng môn.”
Thời gian tựa như là mây trôi , cây cối đâm chồi nảy lộc , kết hoa , kết trái , rồi rụng lá rồi trơ một nhánh cây khô khốc khi đông đến , thoáng chốc bốn năm đã trôi qua. Trên đỉnh Thiên sơn bao năm vẫn cao sơn tiên cảnh như cũ , khó nói , dường như thời gian không để lại nơi đây bất cứ dấu tích gì. Trên các hẽm vực là các bụi cỏ bốn mùa xanh mơn mởn , mỗi loại cây đều là kỳ hoa dị thảo. Thỉnh thoãng còn nghe tiếng chim ríu rít. Trong bổn môn các đình viện ngói vẫn đỏ , các điện trường vẫn xa hoa , khung cảnh vẫn nhàn tản như cũ , tựa như vĩnh cực , không hề mảy may biến chuyển.
Trong bốn năm qua , Thiên Cực môn cũng đã có sự thay đổi rõ rệt. Trở thành một trong bốn đại môn phái lớn trong tứ quốc , với con số năm vạn môn đệ , đã nhanh chóng khiến cho ba đại môn phái còn lại cảm thấy khác biệt rõ rệt , thậm chí là mấy phần kiêng dè. Càng như thế thì tương đương đối mặt với không ít lần bị tập kích của các bang phái khác , nhưng chính là Thiên Cực môn nơi đỉnh núi thế ngoại đào viên , sau khi được Vân Minh thiết kế vô số bẫy rập , chỉ cần đi sai một bước đồng nghĩa với tìm đường chết , cũng thành công trong tiêu diệt không ít đợt công kích , mà thần không biết quỷ không hay.
Nội bộ Thiên Cực môn , nhiều môn đệ vốn lúc đầu còn nghi ngờ khả năng của Vân Minh , nhưng những gì nàng làm được cũng chứng minh tất cả. Bây giờ , người của Thiên Cực môn mỗi khi gặp một số môn đệ phái khác cũng hoàn toàn có đủ tự tin hất mặt. “ Chưởng môn của chúng ta không phải người thường.”