Vương Gia Cực Sủng Thần Y Vương Phi

Chương 3: Ghi thù



Từ khi Bạch Lung Nguyệt từ quỷ môn quan trở về, khỏi phải nói thêm gì nữa. Lão tướng quân mở tiệc chiêu đãi khách suốt ba ngày đêm. Phàm là kẻ đã tới liền không say không về.

Toàn bộ hạ nhân trong phủ đều được thưởng thêm một tháng lương, nhờ vậy mà họ quyết tâm sau này nhất định phải hảo hảo hầu hạ vị tiểu thư này thật tốt để lão gia được cao hứng.

Tân hoàng nghe tin cũng ban cho phủ Tướng quân một số tiền tài, của cải làm các phủ khác ghen tị đến đỏ con mắt.

Lão tướng quân thì cười suốt ngày đêm, cười đến nỗi cả hàm cũng muốn lệch đi rồi báo hại lão tướng quân phải nhịn nói một tuần lễ.

Tuy nhiên, nhân vật chính của bữa tiệc từ khi khỏi bệnh chỉ xuất hiện một lần rồi lấy cớ mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi.

Bạch Thiên viện

Bạch Lung Nguyệt đang ngồi thảnh thơi dưới một mái đình mát mẻ giữa một hồ sen tươi mát.

Nàng xuyên không tới nay cũng vài ngày rồi. Còn tưởng về đây sẽ được thấy cái gì gọi là cái cảnh hậu cung tranh đấu hay huynh đệ tương tàng gì chứ

(Ems : Ặc chị này có vấn đề )

Vậy mà lại dính phải một lão ông lắm chuyện (Lão tướng quân đấy ạ). Hừ không biết cái tên trời đánh nào lại lỡ tay đánh ngã thân thể này đến mức phải mất mạng thế này.

Nhưng cũng phải cảm ơn hắn nhờ vậy nàng mới có cơ hội nhập vào cái thân xác này cơ chứ. Tuy nhiên hắn vẫn còn nợ nàng tí huyết, khi nào gặp lại hắn nàng phải đòi nợ mới được. Phàm là thứ gì của Nguyệt Nguyệt lão nương ai cũng đừng hòng mà lấy đi.

“ tiểu thư, người đang nghĩ gì thế” Linh Phước vừa đi đổi trái cây về nhìn thấy Bạch Lung Nguyệt đang ngẩng ngơ không nhịn được mà mở miệng. Nàng cảm thấy tiểu thư bây giờ rất khác với tiểu thư trước kia.

Tiểu thư trước kia chỉ cần thái y nói một tiếng không sao liền chạy đi các viện hát tìm nam nhân mà tiểu thư bây giờ không ồn không nháo, từ lúc tỉnh dậy chỉ đi loanh quang trong phủ và thư viện. Cứ như tiểu thư biến thành một người khác vậy.

“Linh Phước, kẻ làm cho ta bị thương mấy bữa trước là ai ?” Bạch Lung Nguyệt đã nghe thấy tiếng bước chân của Linh Phước từ ngoài cửa. Phàm là người đã sống trong thế giới sát thủ điều nhạy cảm nhất chính là tiếng động.

Linh Phước giật sững người. Tiểu thư sao lại hỏi vẫn đề này, không phải lại đi tìm Vũ vương nữa chứ. Tiểu thư lúc tỉnh dậy đã nói là mọi thứ không nhớ rõ ràng. Nàng còn tưởng tiểu thư đùa nàng nhưng lần này xem ra là thật rồi. Nhưng nếu nàng nói ra tiểu thư lại đi tìm Vũ vương gây chuyện thì sao.

Linh Phước đang phân vân giữa việc nói và không nói thì một đạo âm nhàn nhạt mang theo một chút hàn khí vang lên “ Ngươi cứ việc nói ra, ta không ngu ngốc mà làm cái việc ngươi đang nghĩ”

“Tiểu thư, người…..” Linh Phước thực sự bị dọa sợ rồi. Tiểu thư, trời ạ tiểu thư rốt cuộc đã biến thành cái dạng gì cư nhiên lại có thể đáng sợ như vậy. Tiểu thư biết nàng đang nghĩ cái gì sao. Mà bất quá như vậy cũng tốt.

“Hử” Bạch Lung Nguyệt lười biếng tựa người vào cây cột đằng sau đằng hắng giọng.

“ Tiểu thư …cái đó…a….là …là Vũ vương” Linh Phước nhẹ giọng ấp úng mãi mới ra được một câu hoàn chỉnh.

“ Vũ vương, hảo ta sẽ nhớ kỹ cái tên này” Bạch Lung Nguyệt nhẹ nhàng thốt ra từng chữ. Bông sen ngát nằm trong tay cũng đã bị nàng sớm bóp nát.

Nàng đây không phải là người tốt nhưng đã dám động đến nàng, nàng sẽ sớm làm cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn,.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.