Vương Gia Đã Bị Ta Thu Phục

Chương 34: Giết sói



Đến nửa đêm bên ngoài chợt có tiếng đồng, Mạc Thanh Hàn thỉnh tai phát hiện được, hắn cảnh giác nhìn ngoài hang động, đầu tiên xuất hiện một đôi mắt màu đỏ, nó di chuyển đi vào thấy đống lửa không dám tiến lên, Mạc Thanh Hàn tinh ý nhận ra nó là con sói, hắn nhìn nữ nhân đang ngủ bên cạnh, lại nhìn đống lửa sắp tàn, xem ra không muốn kinh động nàng cũng không được.

Mạc Thanh Hàn đã chuẩn bị sẵn sàng cùng con sói đối kháng, lúc này ngọn lửa cũng tắt hẳn, trong hang động u tối không nhìn thấy gì, Mạc Thanh Hàn là người tập võ nên có thể nhìn trong bóng tối, lúc con sói tinh tấn công Hoàng Ngọc Nhi hắn đã nhanh chóng ôm lấy nàng. Hoàng Ngọc Nhi lúc này cũng là mở tình dậy, năng không nhìn thấy gì chỉ thấy hai điểm đó, nàng không rõ cải đó là cái gì, lúc này lại nghe thanh âm khe khẽ của Mạc Thanh Hàn, "Yên lặng đừng nói gì

Hoàng Ngọc Nhi không biết gì cả chỉ nghe thấy một hơi thở dồn dập, lại nghe thấy tiếng hủ, lúc này mới hoàng sợ ôm chặt Mạc Thanh Hàn. “Vương gia là sói sao." "Đúng vậy!" Nàng đã phát hiện hắn cũng không giấu điểm. “Vậy làm sao bây giờ?” “Không có cách nào cả, chỉ có thể giết.” Lúc này bọn họ ở trong hang động mà con sói đứng chặn cửa động bọn họ không có lối thoát, chỉ có thể tìm cách giết con sói mới có thể sống, đột nhiên Mạc Thanh Hàn lấy ra một đoàn đạo đưa cho nàng. "Cầm lấy, bổn vương không thể đảm bảo an toàn cho người, khi cần thiết thì tự vệ

Hoàng Ngọc Nhi biết trong tình thế này chỉ có thể chiến đấu, nàng lại dấy lên can đàm nàng từ từ rồi khỏi Mạc Thanh Hàn, hắn thấy nàng di động kéo nàng lại. “Người muốn làm gì. “Vương gia ta sẽ hỗ trợ ngài, chúng ta song kiếm hợp bích, ta sẽ len lén ra sau con sói, ngài tấn công phía trước ta phòng thủ phía sau.” Hoàng Ngọc Nhi rành mạch nói, lúc này ánh trăng lên cao, trong đông đã có chút ánh sáng nàng có thể mở mở nhìn thấy hình dáng con sói.

Mạc Thanh Hàn không nghĩ nàng lại liều lĩnh như vậy vội ngăn, "Không được, người đứng sau lưng bốn vương để bổn vương xử lý nó." “Vương gia, ta nói ngài lúc này không nên làm anh hùng, một mình ngài có thể xử nó sao?"

Nói xong nàng đã nhanh chóng lùi về phía sau, nương ánh trăng ra sau con sói, lúc này con sói đã bắt đầu tấn công Mạc Thanh Hàn, khi nó về đến Mạc

Thanh Hàn lấy nhuyễn kiểm ra nhảy lên rồi đâm một kiểm vào mình con sói, bị đâm con sôi hủ lên một tiếng dường như điên cuồng hơn, hai mắt hung tợn nhìn Mạc Thanh Hàn lại tính vỏ lên, phía sau Hoàng Ngọc Nhi lựa cơ hội đâm nó một phát phía chân sau, con sỏi bị đau không tiến lên được, nó quay ngoát về phía sau nhìn Hoàng Ngọc Nhi gầm gử lại tinh tấn công nàng.

Hoàng Ngọc Nhi cảm nhận được nguy hiểm lui về phía sau, con sói lại dùng hai chân trước cào vào tay nàng, nó tấn công rất nhanh Hoàng Ngọc Nhi không kịp phản ứng cánh tay đã bị nó cào ra máu, lúc nó định nhe răng cắn nàng thi Mạc Thành Hàn dứt khoát cho nó một kiếm vào cổ, một kiếm này cắt đứt động mạch chủ, con sói liền chưa kịp làm gì đã lăn ra chết. Lúc này Mạc Thanh Hàn mới đến kiểm tra Hoàng

Ngọc Nhi, thấy nàng bị cho chảy máu, liền lên tiếng mắng, "Ngu ngốc, bổn vương đã nói có thể xử lý con sói người lại tự ý hành động. "Ta chỉ muốn giúp ngài mà thôi." Hoàng Ngọc Nhi ủy khuất nói, Mạc Thanh Hàn lại lấy một lọ kim sang được ra bôi vào cánh tay nàng, nàng hơi xót kêu lên một tiếng, "Đau"

Mạc Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng nhưng cũng nhẹ nhàng hơn, không biết hắn lấy đâu ra một chiếc khăn tay lại băng bỏ cho nàng. “Cảm ơn." Hoàng Ngọc Nhi nhỏ giọng nói, lúc này nàng lại không dám ngủ nữa nhưng vì quá mệt mỏi cơn buồn ngủ lại ập đến.

Mạc Thanh Hàn nhìn Hoàng Ngọc Nhi có chút phức tạp, nàng can đảm hơn hẳn tưởng, lúc nàng bị con sói kia tấn công không hiểu sao hắn lại thấy tức giản, muốn lập tức giết con soi kia và hắn cũng đã làm như vay.

Hắn cũng biết lòng hắn đã có chút rục rịch nhưng hắn lại đè nén xuống, có điều lúc nàng gặp nguy hiểm hắn lại không thể che dấu được lòng mình, Mạc Thanh Hàn hàn bình thường bình tĩnh là vậy nhưng khi nhìn nữ nhân này lại không thể bình tĩnh nổi, hắn lo lắng, hoàng sơ, thậm chí là sợ mất đi nàng.

Những cảm xúc này hắn chỉ có với Thiên Tuyết, lúc này lại xuất hiện với Hoàng Ngọc Nhi thậm chí còn mãnh liệt hơn, hắn không muốn thừa nhận lại không có cách nào bác bỏ.

Sáng sớm hôm sau khi ánh sáng rọi vào hang động Hoàng Ngọc Nhi bị chơi liên tỉnh lại, lại phát hiện không thấy Mạc Thanh Hàn đầu, nàng lật đất chạy ra ngoài hang động, lớn tiếng gọi: "Vương gia, vương gia, ngài ở đâu."

Gọi mà không thấy ai trả lời nàng lật đật chạy quanh đi tìm hắn, đi một lúc lại thấy phía trước có một vườn hoa xinh đẹp, một bên là hoa Oải Hương, còn một bên là hoa cúc dại, vô cùng rực rỡ, nàng bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc không tự chủ được đi đến. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net

Đi đến vườn hoa cúc dại bên kia nàng lại thấp thoáng thấy có bóng người, nhìn nhìn hình như là một tiểu cô nương, đến gần nàng lại hô lên: "Oanh Nhi, sao muội ở đây?" “Ngọc Nhi tỷ tỷ, sao tỷ lại ở vườn hoa nhà muội" Oanh Nhi nhìn thấy Hoàng Ngọc Nhi cũng bất ngờ, tỷ tỷ sao lạc vào vườn hoa nhà nàng? "Đây là vườn hoa nhà muội sao, vậy nhà muội ở

Oanh Nhi chi về phía căn nhà nhỏ phía xa, nàng nhìn mà ngỡ ngàng, nơi này lại có người ở sao, nghi ngờ thì nghi ngờ nàng lại hỏi. “Muội có nhìn thấy một vị đại ca nào không?"

Oanh Nhi lắc đầu, Hoàng Ngọc Nhi lại mơ màng, rất cuộc Mạc Thanh Hàn đi đầu rồi, nàng lại nhìn Oanh

Nhi nói: “Muội có rành đường đi ở chỗ này không?" “Có nha, từ nhỏ muội đã ở đây nên chỗ nào cũng biết " Ta nhờ muội một việc được không?" Hoàng Ngọc

Nhi nhìn tiểu cô nương dò hỏi. "Được, tỷ tỷ muốn muội làm gì?". “Ta đang đi tìm phu quân, muội giúp ta dò đường có được không?"

Oanh Nhi gật đầu, cuối cùng hai người một lớn một nhỏ bắt đầu đi tìm

Lại nói Mạc Thanh Hàn chỉ đi ra ngoài dò đường nhân tiện hải ít quả dại quay về lại không thấy Hoàng Ngọc

Nhi đầu hắn lại sốt ruột đi tìm, nữ nhân này không ở yên một chỗ lại chạy lung tung.

Hắn lại men theo đường đi của Hoàng Ngọc Nhi đi tìm nàng, cũng may nàng nghĩ tới quay về hang động tìm hắn nên trêи đường đi hai người đã gặp nhau giữa đường,

Thấy nàng hắn mới thở phào nhẹ nhõm lại lạnh mặt nói: "Người không ở yên một chỗ lại chạy đi đâu?” "Ta tỉnh lại không thấy ngài đầu nên đi tìm ngài, không ngờ lại gặp được Oanh Nhi, vương gia chúng ta có thể thoát khỏi chỗ này rồi."

Càng nói Hoàng Ngọc Nhi càng hưng phần, Oanh Nhi ở một bên đã nép vào người nàng, vị ca ca trước mặt này thật dữ dằn, nàng có chút sợ.

Thấy quần áo bị níu chặt Hoàng Ngọc Nhi quay đầu nhìn Oanh Nhi, lại nhìn sắc mặt của Mạc Thanh Hàn. lạnh lùng này dọa trẻ con có được không, ngài xem "Ai da, vương gia ngài có thể đừng trưng khuôn mặt tiểu cô nương cũng bị ngài dọa sợ" Hoàng Ngọc Nhi bất đắc dĩ nhìn hạn, nam nhân này bảy khuôn mặt này đúng là có chút dọa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.