Vương gia ngài phải hứa với ta, ta chỉ cầu xin ngài điều cuối này."
Vậy mà Mạc Thanh Hàn lại không để ý hắn nói: “Người còn nợ bổn vương một điều kiện, người còn nhớ chứ." "Nhỏ, nhưng mà ta sợ mình sẽ không thực hiện được rồi, vương gia nếu có kiếp sau ta nhất định trà ngài.
Hoàng Ngọc Nhi đau buồn nói, trong lúc này vậy mà hắn còn nhớ tới điều kiện. “Không cần, bổn vương không kéo dài kiếp sau, kiếp này người phải trả đủ.
Nói xong hắn lập tức ra tay đối phó với đám người phía trước, trông hắn lúc này không khác gì sát thần,
Oanh Nhi nằm trong ngực hắn cũng cảm nhận được hơi lạnh phát ra từ người hắn, nằng có chút run sở không dám mở mắt ra.
Mạc Thanh Hàn trở nên sát phạt, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, đám người áo đỏ chỉ trong chốc lát đã bị hắn tiêu diệt một nửa, mà Hoàng Ngọc Nhi ở phía sau cũng không rảnh rồi, nàng cố gắng đám người này không cho bọn họ xông tới chỗ Mạc Thành Hàn, sợ hẳn không phân biệt rõ lại giết nhầm người vô tội.
Lúc nàng nghĩ mình không thể chống đỡ được thì lại nghe có tiếng người đến, lần này hình như có rất nhiều người, Hoàng Ngọc Nhi không rõ người đến là người nào, thầm nghĩ, lần này là xong thật rồi, bọn họ sợ là không thể sống sót. Mạc Thanh Hàn nhìn đám người tới nhếch môi cưới, không quan tâm bọn áo đỏ nữa chạy đến giúp Hoàng Ngọc Nhi đối phó với đám dân làng,
Hoàng Ngọc Nhi nhìn Mạc Thanh Hàn có chút suy yếu nói: "Vương gia, lần này chúng ta coi như xong nhưng mà có thể chết cùng ngài ta cũng không cảm thấy sợ hãi “Người đang nói linh tinh cái gì."
Đang lúc nàng tính nói lại thì đằng sau một giọng nói khác vang lên: "Vương gia, thuộc hạ cứu giả chậm tre."
Nàng ngơ ngác nhìn người trước mặt, người đến lại là
Ủy Long. “Không sao, đến kịp lúc là được." Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói.
Chỉ một lúc bọn họ đã tiêu diệt sạch đám áo đó chỉ là đảm dân làng phía trước có chút khó xử. “Vương gia đám người này chúng ta làm sao?” Ủy Long lại lên tiếng hỏi. "Không được giết, đánh ngất bọn họ rồi trói lại. Ủy Long nghe vương gia phân phó xong lập tức hành động.
Bên kia Song Miêu, Phi Hồ và Ủy Thiên tiêu diệt xong đám người áo đỏ đã cùng gia nhập với Ủy Long.
Mạc Thanh Hàn giao Oanh Nhi lại cho Hoàng Ngọc Nhi, lúc nãy nghe giọng nói của Thiên Pháp hắn đã xác định được mắt trận ở chỗ nào, hắn đang muốn đi tới chỗ đó thì nghe thấy tiếng "Am ám ám “Vương gia không xong, ở đây có chân thuộc nó Ủy
Thiên lên tiếng nói, hắn vừa dứt lời xung quanh tiếng nổ càng vang vọng hơn.
Thanh Hàn cũng kéo Hoàng Ngọc Nhi, nàng nhìn này bọn họ không thể cứu ai, nàng năm chặt tay đến chỗ nương nhưng lại bị Hoàng Ngọc Nhi giữ lại. đảm dân làng có chút đau xót, nhưng trong tình cảnh
Oanh Nhi đi theo Mạc Thanh Hàn, Oanh Nhi lại nhất quyết không chịu đi, nhìn nương mình muốn chạy “Oanh Nhi nguy hiểm. TỶ buông muội ra, muôi phải đến chỗ nương, nướng nướng." Đúng lúc nàng muốn rời khỏi tay Hoàng Ngọc Nhi thì Mạc Thanh Hàn đã mạnh mẽ ôm lấy Oanh Nhi rồi nắm tay Hoàng Ngọc Nhi nhanh chóng rời đi, bọn họ đi được một đoạn thì phía sau đã không ngừng vang lên tiếng nổ, "Không, nương, nương, hu hu hu." Tiếng khóc xen lẫn tiếng nổ làm lòng người phiền muộn.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn Oanh Nhi có chút xót xa, lại thấy tay của Mạc Thanh Hàn đang chảy máu liền nói: “Vương gia đưa Oanh Nhi cho ta."
Mạc Thanh Hàn để đứa bé xuống, Hoàng Ngọc Nhi lại ôm chầm lấy tiểu cô nương, trong lúc nhất thời không biết an ủi thế nào. "Tỷ tỷ, nương ta có phải đã chết rồi không ?"
Nghe vậy Hoàng Ngọc Nhi càng thêm đau lòng, tiểu cô nương mới nhỏ tuổi như vậy cha mất nay nương cũng không còn, nàng lau nước mắt cho Oanh Nhi rồi nói: "Không đầu, nương của muội chỉ đi tìm cha muội thôi." "Có phải bọn họ không cần muội nữa không?"Oanh
Nhi nức nở hội. “Sao có thể, bọn họ chỉ đang ở một nơi xa nhìn muội thôi, hơn nữa sao không có ai cần muội được, có tỷ tỷ đây, tỷ tỷ sẽ chăm sóc muội." Hoàng Ngọc Nhi dịu dàng an ủi đứa bé, nàng suy nghĩ rồi, không thể để
Oanh Nhi lang thang đầu đường xó chợ được, nàng sẽ nhận nuôi Oanh Nhi. Mục Thanh Hàn nhìn Hoàng Ngọc Nhi, nàng cũng có một bộ mặt dịu dàng như vậy sao. "Vương gia chúng ta mau đi thôi, Thất vương gia đang đợi người ở ngoài, Trần tướng quân nói chỉ có thể giữ được trận pháp trong vòng hai canh giờ nếu không ra sẽ bị thay đổi không tìm được lối ra. Ủy Long nhìn canh giờ lên tiếng nói, bọn họ ở trong này kéo dài đã hơn một canh giờ, nếu còn không ra e rằng sẽ mất phương hướng. "Đi thôi."
Mạc Thanh Hàn nói xong Hoàng Ngọc Nhi cũng biết không thể ở lâu, nàng đứng dậy dắt theo Oanh Nhi cùng đi, lúc này Ủy Long lại nói. “Vương phi để ta." Ủy Long nhắc Oanh Nhi lên bằng lấy, đảm người cùng chạy về phía tây, một đường đi vô cùng thuận lợi, bọn họ đi vào một cái hang, cái hạng này có chút tối tăm, Song Miêu lấy bác bật lửa lên soi sáng, đi đến giữa đường có ba hưởng, bọn họ lại đi về phía bên phải đi thêm tấm một khắc cuối cùng cũng thấy ánh sáng đầu bên kia.
Đám người Mạc Thanh Vũ đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng động nhìn chăm chăm vào bên trong, thấy bọn họ xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm. “Ngũ ca." Vương Thiên Tuyết hô lên, nàng vui mừng khi bọn họ không sao, khi họ ra khỏi hang thì cửa hang đồng thời đóng lại.
Lúc này ngồi trong xe ngựa, Oanh Nhi khóc mệt đã ngủ say, Hoàng Ngọc Nhi lại cẩn thận băng bỏ vết thương cho Mạc Thanh Hàn, thao tác của nàng khá thành thục không chút vụng về, điều này càng khiến hần khả nghi hơn về thân phận nàng, thứ nữ phủ Thái Ủy không thể nào biết nhiều như vậy. "Vương gia, ta có thể thể nhận nuôi Oanh Nhi sao?” Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng ảnh mắt mong mòi, lúc nãy chỉ lo an ủi Oanh Nhi mà quên mất vương phủ là của nam nhân này, nàng muốn nhận nuôi Oanh Nhi cũng phải hỏi hắn một tiếng.
Mạc Thanh Hàn không nói gì trong lòng nàng lại lo lắng, nếu hắn không cho Oanh Nhi ở lại, đứa trẻ này phải như thế nào.
Trong khi nàng còn lo lắng thì Mạc Thanh Hàn lên tiếng: “Cũng chỉ là một đứa trẻ, người muốn nuôi thì muối
Hoảng ngọc Nhi nghe vậy vui mừng, "Cảm ơn vương gia, người thật tốt." Nàng còn tưởng phải năn nỉ hắn một phen, không ngờ nam nhân này hôm nay lại rộng lượng như vậy.
Mạc Thanh Hàn nhìn nàng vui vẻ không hiểu sao cũng có chút thỏa mãn, lúc nãy khi nhìn ngôi làng kia bị nổ hắn rõ ràng nhìn thấy nàng có rơi lệ nhưng lại nhanh chóng gạt đi, nữ nhân này bên trong cũng mềm yếu nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ khiến hắn có chút không thoải mái.
Hắn đã cho Oanh Nhi ở lại nàng cũng an tâm, hai ngày bôn ba trải qua nguy hiểm nàng đã có chút mệt mỏi, lúc này đây nàng mới nhắm mắt ngủ. Xe ngựa một đường đi về Ngũ vương phủ, dủ trêи đường có xóc này nhưng người trêи xe vẫn ngủ ngon lành, về đến phủ, Mạc Thanh Hàn nhìn nữ nhân ngủ say không nỡ gọi nàng dậy, lúc hắn đang đắn đo thì Hoàng Ngọc Nhi đã mơ màng tỉnh dậy, nàng uể oải ngồi dậy, dường như vẫn còn mệt mỏi.