Mới sáng sớm Hoàng Ngọc Nhi bị Oanh Nhi gọi tình, mặc dù còn rất buồn ngủ nhưng Oanh Nhi lại luôn gọi bên tai nàng, Hoàng Ngọc Nhi không thể không tỉnh. “Oanh Nhi có chuyện gì vậy, hiện tại tỷ còn đang rất buồn ngủ." Giọng nói của nàng đậm vẻ ngái ngủ, lúc này nàng chỉ muốn nằm xuống tiếp tục ngủ. “Tỷ tỷ đừng ngủ nữa, ra vườn muội cho tỷ xem cái này, nhanh nha." Oanh Nhi vô cùng háo hức nói. Hoàng Ngọc Nhi không biết có chuyện gì lại khiến cô bé vui như vậy, nàng không nỡ từ chối đành phải nhịn cơn buồn ngủ xuống giường, nàng chỉ kịp rửa mặt súc miệng rồi khoác thêm cái áo ngoài cùng Oanh Nhi đi ra ngoài.
Nơi mà Oanh Nhi dẫn nàng đến là vườn hoa sau viện, nhìn khung cảnh trước mặt cơn buồn ngủ của nàng lập tức bay mất.
Hoa nàng trong giờ đã mọc mắm, còn lên rất đều, từ ngày trồng hoa nàng thường xuyên đến đây chăm sóc chúng, hôm tưới cây hôm nhổ cỏ, bây giờ nhìn vườn hoa đã mọc mầm năng cảm thấy thành quả của mình như được báo, không lâu nữa thôi nàng sẽ có một vườn hoa xinh đẹp. "Tỷ tỷ, bên đây nữa." Oanh Nhi dẫn nàng qua khóm trúc bên kia, nàng thấy gần khỏm trúc cũng có một vùng đất, nơi này cũng có cây đang nảy mắm. Hoàng Ngọc Nhi có điều thắc mắc, nàng nhớ mình không có trồng ở đây mà, Oanh Nhi cười nói: “Tỷ tỷ đây là hoa Oải Hương muội trồng, nó đã mọc mầm rói. "Muôi trồng sao, khi nào? Sao ta không biết." Nàng kinh ngạc hỏi, Oanh Nhi làm nàng thật bất ngờ. "Là ngày tỷ tỷ đứa muội đến đây, nương mất muội rất buồn, mặc dù có tỷ tỷ nhưng muôi vẫn cảm thấy lạc lõng, vậy nên muội đã lấy hạt giống ra trồng ở chỗ này, hạt giống này ngày đó vốn dĩ là muốn đưa cho tỷ" Oanh Nhi vui buồn lẫn lộn nói. "Muội rất yêu hoa sao?” Hoàng Ngọc Nhi đột nhiên hỏi.
Oanh Nhi gật đầu.
Người yêu hoa thường hay yêu đời nhưng lúc buồn cũng chất chứa nhiều cảm xúc, tuy nhiên người yêu hoa được cái khi buồn có thể gửi gắm nỗi buồn vào Hoa, vì thế Oanh Nhi mới muốn trong hoa, nàng cũng là một người yêu hoa nên nàng biết điều này hơn ai het.
Bọn họ từ vườn hoa đi vào Tiểu Mai đã chuẩn bị đổ ăn sáng xong, nàng nhìn sắc mặt của Tiểu Mai, hốc mắt có quầng thâm khẳng định đêm qua cũng không ngủ ngon. “Tiểu Mai, em ngủ thêm chút đi, sáng nay không cần hầu hạ ta." Hoàng Ngọc Nhi nhìn nàng nói. “Vương phi, em không sao." Tiểu Mai lại không muốn di.
Giọng nói cũng khăn đi rồi còn nói là không sao. "Nghe ta đi ngủ đi." Hoàng Ngọc Nhi không nhìn nỗi nữa, giọng có vài phản ra lệnh.
Cuối cùng dưới sự cưỡng ép của nàng Tiểu Mai mới quay về phòng.
Hoàng Ngọc Nhi thở dài, đúng là dính vào chuyện yêu dương thì ai cũng như ai, nàng lại không nhịn được nghĩ tới nguyên chủ
Nguyên chủ cũng coi như một người si tình chỉ tiếc nàng ấy lại yêu sai người sai thời điểm, lại nói cách yêu của nàng cũng có vấn đề, nếu như nguyên chủ là người có kiên nhẫn, nàng có thể từ từ đào sâu vào tim của Mạc Thanh Hàn, như vậy một ngày không xa có khả năng nàng sẽ cảm hóa được hắn, nhưng đáng tiếc nguyên chủ lại quá vội vàng, ghen tuông vô cớ khiến hắn càng thêm ghét hơn. Đến buổi chiều không thấy Tiểu Mai xuất hiện năng không an tâm chạy qua phòng nàng ấy xern, lại phát hiện nàng ấy bị sốt.
Hoàng Ngọc Nhi vội vàng căn dặn Oanh Nhi: "Muôi ở đây trông chừng Tiểu Mai giúp ta."
Nói xong nàng chạy ra ngoài Thanh Mai Viện đi tìm quản gia, bình thường ông ta hay ở hoa viên coi chứng mọi người làm việc hôm nay lại không thấy đầu, nàng hỏi một nha hoàn, "Có biết quản gia ở đâu không?"
Nha hoàn kia nghi hoặc nhìn nàng: "Nô tỳ không biết
Hoàng Ngọc Nhi muốn chạy đi tìm lại quay đầu lại nói với nha hoàn kia: “Người ra phủ kêu giúp ta một đại phu đến Thanh Mai Viện." "Sắp có khách nhân đến nô tỳ còn phải đi dọn phòng." Nha hoàn kia khó xử nói. "Vậy trong phủ còn ai không?" Hoàng Ngọc Nhi lại hỏi. "Khách nhân đến đột ngột hầu như ai cũng bận bịu."
Nha hoàn kia nói.
Mạng người quan trọng nàng không có thời gian ở đây kéo dài, nghe nha hoàn kia nói vậy nàng lại chạy ra phủ một mạch chạy tới y quán gần nhất gọi đại phu đến
Tên đại phu kia bị nàng gọi đi chỉ kịp mang hàm thuốc rồi lật đật theo nàng. "Cô nướng, từ từ nha, lão phu giả rồi không chạy nổi.
Vị đại phu kia thở dốc nói. "Đại phu ta biết ông không chạy nổi nhưng ông có thể đi nhanh chút không, mạng người quan trọng nha." Hoàng Ngọc Nhi sốt ruột nói, Tiểu Mai còn chở nàng, nàng không gấp sao được.
Đại phu kia không biết nói gì hơn, chỉ im lặng đi theo nàng.
Về đến vương phủ lại bị hai tên thị vệ không cho vào “Vương phi người này là ai?" "Hắn là đại phu, nha hoàn của ta bị bệnh, ta ra ngoài tìm hắn đến chữa bệnh."
Thị vệ nghe vậy vẫn chần chừ, Hoàng Ngọc Nhi hết kiên nhẫn nói: "Sao, bổn vương phi nói vậy rồi người còn không cho vào, nếu nha hoàn của bổn vương phi xảy ra chuyện gì người có chịu trách nhiệm không Thị vệ nhìn nàng nổi giận hoảng sợ không dám không cho vào, đại phu theo sau nàng ngây người, hắn không nghĩ tới người mới hắn lại là Ngũ vương phi, nếu biết thì lúc này trêи đường không dám chậm trễ. “Vương phi lúc nãy tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn mong ngài lượng thử"
Hắn cũng nghe đồn về vị Ngũ vương phi này nàng tỉnh tình cuồng bạo, nổi giận lên sẽ đánh chửi hạ nhân, nếu hắn lỡ may chọc giận vị vương phi này không phải là xong đời rồi sao.
Hoàng Ngọc Nhi không quan tâm đại phu đang lo sợ ở phía sau chỉ nói: "Người đi nhanh lên là được không cần phải nói nhiều
Một đường đến Thanh Mai Viện hắn đi rất nhanh, đến nơi nàng hỏi Oanh Nhi, "Tiểu Mai thế nào rồi?" “Tỷ ấy sốt rất cao." Oanh Nhi nói, giọng có chút lo lăng, tình trạng của Tiểu Mai tỷ không khác nương nàng lúc trước, nàng cũng sợ Tiểu Mai tỷ xảy ra chuyện, tỷ ấy là người tốt, đối xử với nàng cũng vô cùng tốt nàng không muốn tỷ ấy xảy ra chuyện. “Đại phu, ông mau xem cho nàng." Hoàng Ngọc Nhi vội vàng nói với đại phu.
Ông ta nghe vậy đặt cái hòm xuống rồi nhanh chóng bắt mạch, lát sau lại nói: "Cô nương này chỉ là sốt cao thôi, không có gì đáng ngại lão phu sẽ kê đơn thuốc cho cô nương này, uống xong sẽ giảm. “Đại phu, người xem có cách nào hạ sốt hay không. ta xem nếu đợi sắc thuốc xong nàng cũng nóng đến chảy người." Hoàng Ngọc Nhi sốt ruột nói.
Đại phu trầm ngâm một chút rồi nói: "Vậy để lão phu giúp cô nương này châm cứu." "Vậy ông làm nhanh đi." Hoàng Ngọc Nhi hối thúc. khoảng một khắc sau, tên đại phu kia mới châm cứu xong, Tiểu Mai cũng có dấu hiệu hạ sốt, Hoàng Ngọc Nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng lại để Oanh Nhi tiễn đại phu ra ngoài tiên thể bốc thuốc cho Tiểu Mai. Đợi mãi không thấy Oanh Nhi trở lại Hoàng Ngọc Nhi có chút lo lắng, Oanh Nhi không phải đã gặp chuyện gì rồi chứ, nàng nhìn Tiểu Mai trêи giường, thỉnh thoảng lại sờ lên trán nàng xem nhiệt độ, lúc này thấy nàng không tăng nhiệt nữa nàng lấy cái khăn những nước rồi đắp lên trán nàng.
Hoàng Ngọc Nhi rời khỏi Thanh Mai Viện, đi chưa được bao lâu thì nghe tiếng ồn ào ngoài hoa viên, nàng tò mò lại gần. "Ngươi có biết đồ ăn này là chuẩn bị cho vương gia và khách nhân không, bây giờ bị người đụng trúng làm đổ phải làm sao? Người đi đường không có mắt sao? Nói đi người ở viện nào, ta nhất định phải nói ma ma phạt người." Người nói dường như vô cùng tức giận.